Joey lại một lần nữa tới tìm Tố Diệp. Đây là chuyện cô đã dự đoán từ trước.
Tố Diệp đang có khách nên Lý Thánh Đản đón tiếp Joey. Tới tận trưa, Lý Thánh Đản gõ cửa, thần thần bí bí nói rằng cô ŧıểυ thư ngoài kia vẫn khá cố chấp.
Tố Diệp nhướng mày, ngỡ ngàng hỏi: Vẫn đang đợi ở ngoài à?
Lý Thánh Đản gật đầu.
Tố Diệp nhìn đồng hồ. Trời đất ơi! Cô nhóc đó đợi tới hơn hai tiếng đồng hồ.
Cũng đúng lúc tới giờ ăn trưa. Hết cách, cô đành phải ra ngoài đối mặt với Joey.
Nhà hàng được lựa chọn ở gần Liêm Chúng. Đồ ăn ở Sanlitun vốn rất đa dạng, các nhà hàng cũng la liệt, đủ loại, nhưng đồng thời khách hàng cũng vô cùng nhiều. Joey là một thiên kim ŧıểυ thư, đương nhiên sẽ không chen lấn tới căng tin như những nhân viên công sở. Cô ta đã đặt sẵn bàn ở một nhà hàng Pháp, nằm tại đường Bắc Sanlitun, khá vắng người.
Từng món điểm tâm tinh xảo được bưng lên khiến Tố Diệp vừa nhìn đã cảm thán.
Giữa trưa, ăn món Pháp làm gì chứ.
Nhưng đã có người mời thì Tố Diệp cũng chẳng làm khách. Cô vẫn giữ được phong thái tao nhã đồng thời cũng gọi được không ít món thường ngày mình thích ăn.
Trông Joey vẫn ngoan ngoãn như thế.
Phải! Cô ta ngoan ngoãn nhưng suy nghĩ thì chưa chắc đã biết điều.
“Chúng ta đi thẳng vào chuyện chính đi. Thời gian nghỉ trưa rất ít, chiều nay tôi còn có khách hàng.” Tố Diệp vừa ăn vừa nói.
Joey buông dĩa xuống, nhìn Tố Diệp: “Thật ra chị đã đoán trước tôi có thể sẽ tới tìm chị, đúng không?”
“Bách Ngạn đã trở mặt với bố cô. Người sốt sắng nhất có lẽ là cô. Đương nhiên cô sẽ tới tìm tôi.” Tố Diệp cười, thản nhiên nói.
“Cũng có nghĩa chị nắm rất rõ tình hình bây giờ của Niên Bách Ngạn.” Ánh mắt Joey trông có vẻ rất nghiêm túc: “Bây giờ không có mấy công ty dám mời anh ấy.”
Tố Diệp khẽ cười: “Cũng tức là thật ra cô vẫn muốn khuyên tôi rời xa Niên Bách Ngạn phải không?”
“Chị đâu có giúp gì được anh ấy, hà tất phải làm anh ấy thêm vướng bận chứ?”
Tố Diệp nhướng mày: “Giờ anh ấy đã tay trắng. Joey! Cho dù cô muốn ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, bố cô cũng chưa chắc đã đồng ý!”
“Nếu anh ấy tiếp tục ở bên cạnh chị mới là đánh mất tất cả. Nhưng chỉ cần ở bên tôi thì mọi chuyện sẽ khác. Bố tôi không thể nào làm khó con rể của mình chứ?”
Tố Diệp cảm thấy nực cười: “Cô kỳ lạ quá đấy Joey ạ! Hôn nhân đối với cô mà nói chẳng qua chỉ tạo dựng trên cơ sở lợi ích thôi sao? Bây giờ người có nhiều tiền hơn Niên Bách Ngạn nhiều vô số kể. Tại sao cô cứ chăm chăm nhằm vào anh ấy thế hả? Cứ lấy Kỷ Đông Nham ra làm ví dụ, giá trị của anh ta bây giờ chẳng biết đã gấp bao nhiêu lần rồi.”
Joey thở dài: “Niên Bách Ngạn có năng lực, điều này quan trọng hơn của cải.”
Tố Diệp chỉ cười, không nói nữa.
Joey đã nói đúng một câu. Người đàn ông có khả năng tạo ra tiền của mới là đáng quý nhất.
“Thật ra bố tôi rất xem trọng năng lực của anh ấy, cũng muốn anh ấy tới giúp.” Joey nói lấp lửng.
Tố Diệp rất thông minh. Cô từ tốn bổ sung nốt câu sau: “Tiếc là, Niên Bách Ngạn không đồng ý.”
Joey im lặng.
Tố Diệp cũng ăn kha khá rồi. Khi đồ ngọt được mang lên, cô nói thẳng: “Thái độ của tôi đã rất rõ ràng ngay từ buổi gặp lần trước rồi. Tôi sẽ không rời xa Niên Bách Ngạn! Thế nên, cô từ bỏ đi!”
“Bây giờ có cách giúp Niên Bách Ngạn hồi sinh, nhưng liều thuốc cứu mạng đó không phải là chị, Tố Diệp!”
“Ồ?” Tố Diệp cười khẩy: “Nếu thế thì cứ để Niên Bách Ngạn chết luôn đi!”
Joey sửng sốt: “Cái… Cái gì?”
Tố Diệp cười rất vô tội: “Joey à! Nói luôn để cô hiểu, thật ra tôi vốn không sợ Niên Bách Ngạn phá sản, càng không sợ tiền đồ sau này của anh ấy gặp trắc trở. Vì tiền tôi có đủ để hai chúng tôi sinh sống. Thậm chí có thể nói rằng, chỉ cần tiền lương của một mình tôi thôi cũng đã đủ bảo đảm cho tôi và anh ấy sống nốt quãng đời còn lại mà không phải lo ăn lo mặc. Trừ phi cô có bản lĩnh khiến tôi không trụ được trong ngành này nữa. Mà theo như tôi được biết thì cô không giỏi đến vậy.”
Gương mặt Joey hết đỏ bừng lại trắng bệch. Cô ta sốt sắng: “Sao chị có thể ích kỷ như vậy được! Chị tưởng Niên Bách Ngạn là một người đàn ông cam tâm để phụ nữ nuôi mình sao? Bắt anh ấy sống nhờ vợ còn đau khổ hơn là giết chết anh ấy. Hơn nữa, lẽ nào anh ấy cứ ở nhà cả đời sao? Mãi mãi không ra ngoài làm việc nữa?”
“Thế nào cũng được! Cùng lắm thì chúng tôi đi ngao du sơn thủy.” Tố Diệp cười nhẹ tênh: “Tôi chỉ thể hiện rõ lập trường của mình mà thôi. Cô muốn tôi rời xa Bách Ngạn, đó là chuyện không thể. Tôi chấp nhận chuyện anh ấy ở nhà, không cần làm gì cả. Cứ cho là tôi ích kỷ cũng được, tôi cảm thấy không có gì phải bức xúc.”
Joey cuộn chặt tay lại: “Chị quả nhiên là đồ đàn bà tự tư tự lợi!”
“Không sai! Tôi chính là loại phụ nữ đó đấy.” Tố Diệp khẽ nhướng mày rồi ăn một miếng bánh: “Đàn ông đẹp trai là tốt nhất. Niên Bách Ngạn chính là kiểu người này. Cho dù anh ấy không còn một đồng, vẫn có phụ nữ cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy, kể cả là ngày ngày ngồi ngắm anh ấy cũng đủ sướиɠ rồi. Tố Diệp tôi thích nuôi mấy anh chàng đẹp trai da trắng đấy, thế thì đã sao nào? Cô quản được à?”
“Chị… Chị…” Joey tức giận chỉ vào mặt cô: “Làm gì có người vợ nào như chị chứ? Trên đời làm gì có người vợ nào không mong chồng mình đội trời đạp đất? Chính vì cái suy nghĩ này của chị, mới làm lỡ dở anh Bách Ngạn! Chị đúng là đồ đàn bà lòng dạ ác độc!”
Tố Diệp cười nhạt: “Phải phải phải, tôi thâm độc, tàn nhẫn, thế nên cô vứt quách cái suy nghĩ của mình đi! Trừ phi Niên Bách Ngạn khăng khăng muốn rời xa tôi, nếu không, tôi không ngại anh ấy ở nhà, chẳng làm gì cả. Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tươi đẹp.”
“Đồ thần kinh!” Joey không nghe tiếp được nữa, đứng bật dậy.
Tố Diệp lấy khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng: “Bất luận thế nào cũng cảm ơn cô vì bữa ăn Pháp hôm nay. Cô tốn kém rồi! Đáng tiếc là, không được như ý nguyện.”
Cô đứng dậy, lấy túi của mình.
Joey hằn học nói: “Chị làm vậy sẽ hại anh Bách Ngạn!”
“Cô không cần biết tôi có hại anh ấy hay không. Joey! Anh ấy là chồng tôi chứ không phải chồng cô. Thế nên chuyện của hai vợ chồng chúng tôi, cô đừng có can dự.” Tố Diệp đi tới trước mặt cô ta, mỉm cười: “Mấy lời cuối cùng đây. Joey! Cô nghe cho kỹ! Tôi… tuyệt đối sẽ không vì giúp chồng tôi có được sự nghiệp mà rời xa anh ấy. Tôi là người đàn bà ích kỷ như thế đấy, đương nhiên hy vọng có một người đàn ông ở bên cạnh tôi, kể cả là sống nhờ vào tôi!”
Joey trợn trừng mắt.
Tố Diệp cười tươi như hoa: “Cô bé à! Đời người còn dài lắm, còn ối thứ để cô học hỏi.” Nói xong, cô bỏ đi không quay đầu lại.
Mùi cafe thơm nồng, thoảng chút mát lạnh trong không khí.
“Niên Bách Ngạn! Tớ không thể hiểu nổi tại sao cậu không tới quản lý Tinh Thạch.” Sau khi Kỷ Đông Nham thu mua thành công Tinh Thạch, việc đầu tiên là tìm Niên Bách Ngạn tới quản lý công ty. Ai ngờ anh từ chối.
Niên Bách Ngạn nhấp một ngụm cafe, cười nói: “Làm thuê cho cậu ư? Thôi đi!”
“Cậu đâu phải là người làm việc theo cảm tính.” Kỷ Đông Nham còn lâu mới tin cái vẻ mặt trông rất thản nhiên của anh: “Cậu không tới Tinh Thạch, các công ty khác cũng đóng chặt cửa với cậu, rốt cuộc cậu có dự định gì?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ gì đó, rất lâu sau mới nói: “Cứ tìm ra gã mặt sẹo rồi tính.”
Kỷ Đông Nham chẳng biết nói sao: “Bây giờ ngay cả tớ cũng rất khó tìm ra hắn ta. Cậu tới Tinh Thạch, chẳng phải có thể dụ hắn ra sao?”
Niên Bách Ngạn đáp cương quyết: “Không được! Tớ không thể mạo hiểm một chút nào.”
Vì đối tượng bị uy hiếp là Tố Diệp, thế nên anh mới không thể mạo hiểm. Cũng vì anh rất sợ Tố Diệp sẽ nhớ lại chuyện gì đó, thế nên tối đó anh mới nói sẽ ly hôn. Tất cả đau khổ của cô đều vì anh mà ra, nếu có thể rời xa anh…
Nhưng, đáng chết là anh lại không thể rời xa cô được!
“Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?” Kỷ Đông Nham sốt ruột.
Niên Bách Ngạn bình thản đáp: “Có những chuyện cậu đừng hỏi, chỉ cần thu lại năm trăm triệu đó của mình là được rồi.”
“Quân bài trong tay hắn đúng là khiến cậu thành một phế nhân!” Kỷ Đông Nham nghiến răng.
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói.
Kỷ Đông Nham nhìn anh rất lâu sau đó hoàn toàn đầu hàng: “Được rồi! Cậu không nói thì tớ cũng không hỏi nữa. Nhưng Niên Bách Ngạn! Nếu tớ đã gián tiếp làm hại Tố Diệp, vậy thì mong cậu chuyển lời tới cô ấy, hãy tha lỗi cho tớ.” Cậu ta không phải kẻ ngốc. Lời nói lúc trước của gã mặt sẹo, cậu ta chỉ coi là lời khoác lác, nhưng bây giờ, sau khi gặp Niên Bách Ngạn, cậu ta bắt đầu mơ hồ cảm thấy tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Có thể khiến Niên Bách Ngạn nhẫn nhịn đến mức này, chắc chắn có liên quan tới Tố Diệp.
Niên Bách Ngạn châm lên một điếu thuốc.
Từng sợi khói lặng lẽ lan tỏa, rồi lặng lẽ trôi đi, bay ra khỏi từng kẽ tay gầy một cách phóng khoáng, cởi mở, tự do.
Anh không lên tiếng, chỉ nhìn Kỷ Đông Nham cười khẽ, như đã bằng lòng.
Kỷ Đông Nham thấy anh giữ kín như bưng cũng hiểu là có hỏi thế nào cũng vô ích. Anh ấy cũng châm lên một điếu thuốc, rít một hơi, nhẹ nhàng nhả khói rồi nói: “Nếu cậu đã không muốn quay về Tinh Thạch, vậy thì sau này cậu cần giúp đỡ chuyện gì cứ nói với mình, mình sẽ dốc hết sức giúp cậu.”
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Có câu nói này của cậu là được rồi!”