Bóng đêm ngoài cửa sổ dần trở nên sâu hút. Ánh đèn trong phòng khách rất tối, đến mức có thể bao trùm cả một người trong bóng tối, làm mờ cả tầm nhìn.
Nhưng ánh mắt Niên Bách Ngạn thì sắc lẹm, như một con chim cu gáy đen.
Anh ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở một góc còn lại. Anh khẽ nhíu mày, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.
Người đàn ông đối diện chắc chắn là Diệp Uyên, nhưng trông vô cùng thảm hại.
Chẳng biết anh ấy kiếm đâu chiếc áo sơ mi để khoác lên người mình, rồi lại mò đâu được chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu. Nếu không phải một người anh đã thân thuộc, chắc chắn không thể nào hình dung đây là Diệp Uyên.
Anh ấy ăn mỳ như chết đói.
Đây đã là bát mỳ thứ ba Niên Bách Ngạn bê lên rồi.
Thấy bát mỳ chỉ còn vài miếng nữa là thấy đáy, Niên Bách Ngạn bèn hỏi anh ấy, có muốn ăn thêm bát nữa không.
Diệp Uyên lắc đầu, uống cạn nước mỳ trong bát rồi đặt bát xuống, nấc cụt một tiếng.
Niên Bách Ngạn cảm khái trong lòng. Phải đói bao lâu rồi mới ăn ngấu ăn nghiến đến mức này? Bình thường Diệp Uyên và Tố Diệp giống nhau y như đúc, đều không thích ăn mỳ. Không hổ là hai anh em!
Diệp Uyên ăn mỳ xong thì nhìn chằm chằm vào bát mỳ, ánh mắt cũng không di chuyển, cả người dường như đã khởi động chế độ ngồi im, không nhúc nhích.
Niên Bách Ngạn ngồi đối diện, quan sát anh ấy với vẻ hồ nghi.
Sự bàng hoàng trong lòng đã qua đi, chỉ còn lại vô vàn những câu nghi vấn.
Nhưng ánh mắt anh nhanh chóng liếc thấy một mảng ướt sũng trên quần bò của Diệp Uyên, ngay vị trí đầu gối.
Là máu?
“Anh bị thương?” Niên Bách Ngạn khẽ hỏi.
Lúc này Diệp Uyên mới có phản ứng. Anh ấy đặt tay lên đầu gối rồi giơ lên. Từng ngón tay gầy dính đầy máu.
Niên Bách Ngạn đứng dậy, chuẩn bị đi lấy hộp bông băng.
“Niên Bách Ngạn!” Diệp Uyên gọi giật anh lại.
Niên Bách Ngạn dừng bước, quay đầu nhìn anh ấy.
“Người đã từng thoát chết một lần, không màng tới mấy vết thương cỏn con này đâu!” Thanh âm của Diệp Uyên rất kìm nén. Đến cả gương mặt anh cũng u lạnh đến kinh người.
Niên Bách Ngạn nghe xong, lại ngồi xuống sofa.
Cả hai người lại trầm mặc.
Chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc nhảy từng tiếng.
Trong chiếc gương lớn là bóng hình của Diệp Uyên.
Cái bóng đội chiếc mũ lưỡi trai, gương mặt gần như chìm trong bóng tối.
Niên Bách Ngạn giơ tay định bật đèn lên cho sáng thì nghe thấy Diệp Uyên mơ hồ nói: “Cứ để vậy đi!”
Tay anh chợt khựng lại.
“Tôi đã quen với bóng tối rồi.” Diệp Uyên hạ thấp giọng.
Niên Bách Ngạn lại một lần nữa nhíu mày.
Anh không chủ động hỏi chuyện của Diệp Uyên mà chỉ im lặng quan sát anh ấy. Còn Diệp Uyên, rõ ràng vừa uể oải vừa hoang lạnh. Một lúc rất lâu sau, anh ấy mới lên tiếng một lần nữa, giọng khản đặc.
“Niên Bách Ngạn! Cậu có bao giờ muốn tôi chết không?”
Niên Bách Ngạn không ngờ anh ấy lại hỏi vậy nên hơi ngẩn người: “Anh nói gì cơ?”
Trong ánh đèn tù mù, Diệp Uyên chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt được che giấu dưới vành mũ. Gò má anh ấy đã gầy sọp hẳn đi. Ngay cả khuôn cằm cũng nhọn hoắt, sắc lẹm như một lưỡi dao.
Anh ấy nhìn Niên Bách Ngạn, hỏi rõ từng từ: “Cậu có bao giờ muốn tôi chết không?”
“Anh nghi ngờ em là hung thủ hãm hại anh?” Niên Bách Ngạn khẽ hỏi.
Diệp Uyên nhìn thẳng vào gương mặt anh: “Bây giờ tôi không tin bất kỳ ai cả!”
“Vậy anh còn tới tìm em làm gì?” Giọng Niên Bách Ngạn trầm hẳn xuống.
Diệp Uyên không thu lại ánh mắt. Trong bóng tối, đôi mắt ấy đỏ sọng như một dã thú, thấp thoáng một vẻ cảnh giác và hoảng sợ không thể gọi thành tên. Anh ấy lên tiếng: “Niên Bách Ngạn! Bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu lời của cậu có ý gì rồi. Cậu thường nói với tôi thương trường như chiến trường, vì lợi ích con người có tàn sát lẫn nhau. Trước đây tôi chưa bao giờ tin câu nói này, nhưng bây giờ tôi đã tin rồi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Niên Bách Ngạn hỏi.
Niên Bách Ngạn lấy bao thuốc, rút ra một điếu, rồi vứt chỗ còn lại cho Diệp Uyên. Diệp Uyên đón lấy, nhặt lấy một điếu, ngậm lên miệng, lần sờ bật lửa trên mặt bàn rồi châm lên.
Gương mặt anh ấy mềm hẳn đi sau làn khói thuốc.
“Là chú hai tôi!” Sau khi rít một hơi, Diệp Uyên nói thẳng.
Niên Bách Ngạn ngồi đối diện không quá kinh ngạc.
Anh không lên tiếng chỉ im lặng hút thuốc, đợi Diệp Uyên tiếp tục kể.
Sau khi nhìn biểu cảm đó của Niên Bách Ngạn, Diệp Uyên cay đắng cười: “Cậu bình tĩnh như vậy, hoặc là đã nghi ngờ ông ta từ lâu, hoặc là cùng cá mè một lứa với ông ta.”
Niên Bách Ngạn không giận, ngữ khí và ánh mắt đều nhạt nhòa như nhau.
“Suy nghĩ trong lòng anh thiên về lý do thứ nhất hơn.”
“Phải! Vì tôi không còn có thể tin tưởng nữa.” Diệp Uyên nghiến răng.
Niên Bách Ngạn hơi dựa người ra sau ghế, nhẹ nhàng nhả ra ngoài một làn khói. Từng chữ bật rành mạch khỏi kẽ răng: “Em và chú hai của anh không cùng chí hướng, không hợp suy nghĩ.”
Diệp Uyên nhìn anh qua làn khói thuốc: “Thế nên, cậu phải giúp tôi! Niên Bách Ngạn! Bây giờ chỉ còn cậu có thể giúp tôi thôi.”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy, trầm mặc.
“Chú hai tôi muốn giết tôi diệt khẩu.” Diệp Uyên rít thật mạnh, nhả khói. Bàn tay kia đã cuộn chặt lại từ lâu.
Anh ấy chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra buổi tối hôm đó…
…
Tối đó, sau khi từ công ty ra, Diệp Uyên tới ngay bữa tiệc của đám bạn. Trước đây khi chưa kết hôn, mấy kiểu tụ tập này anh đều sẽ ở qua đêm. Nhưng bây giờ có vợ rồi, Lâm Yêu Yêu lại còn mang thai, thế nên anh từ chối lời mời giữ lại của bạn bè, rời khỏi đó dưới sự châm chọc của họ.
Nơi để xe cách nơi ăn uống khá xa, lại còn là một con đường rất tối. Khi ấy, anh cũng đã ngà ngà say, liếc mắt bỗng phát hiện một cái bóng, lén la lén lút lướt ngang qua.
Lúc ấy Diệp Uyên không suy nghĩ nhiều, nghĩ rằng do mình hoa mắt, hoặc có thể nếu thật sự nhìn thấy bóng người chưa biết chừng lại là kẻ trộm hay gì đó. Tóm lại không liên quan quá nhiều tới anh.
Anh chỉ muốn mau chóng về nhà với Yêu Yêu.
Diệp Uyên là một cơ trưởng, bình thường lái máy bay an toàn luôn phải đặt lên hàng đầu. Thế nên anh chắc chắn sẽ không lái xe khi đang say. Anh bèn vội tìm một người lái thuê trên đường tới bãi đậu xe.
Người lái xe tìm được dọc đường.
Diệp Uyên lái xe ra khỏi bãi trước. Đường ở đây khá vắng vẻ, về đêm xe ít, người cũng ít, thế nên Diệp Uyên vẫn có thể lái xe ra đường. Anh lái rất chậm, tới nơi đông người thì dừng lại.
Người lái thay nhanh chóng tới kịp, gõ vào cửa kính.
Diệp Uyên không ngờ cậu ta còn khá trẻ, dáng người cao ráo, nụ cười tươi rói.
Hai người đổi chỗ cho nhau.
Diệp Uyên ngồi lên ghế sau, nói địa chỉ cho cậu ta biết.
Cùng là đàn ông nên hai người có nhiều chuyện để nói. Cậu ta là một thanh niên tới từ Sơn Tây, ban ngày làm trong một công ty quảng cáo, buổi tối lái xe thuê kiếm thêm.
Diệp Uyên đã uống hơi say nên không nói nhiều.
Anh hỏi cậu ta tại sao phải làm nhiều việc như thế.
Cậu nhóc thật thà cười đáp: Vợ em có bầu rồi, em kiếm thêm ít tiền, rồi về quê mua căn nhà, coi như an cư lạc nghiệp.
Diệp Uyên nghĩ bụng cậu nhóc kiếm sống cũng không dễ dàng gì, quyết định lát nữa về tới nhà sẽ trả cho cậu ta gấp đôi tiền công. Chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì cậu ta cũng có một người vợ đang mang bầu.
Cậu nhóc cũng khá dẻo miệng, hỏi anh: Anh trai làm nghề gì vậy?
Diệp Uyên không nói mình là chủ tịch Tinh Thạch. Anh nói với cậu ta: Tôi lái máy bay.
Cậu nhóc cực kỳ phấn khích: Thì ra anh là cơ trưởng à! Em chưa bao giờ được gặp cơ trưởng đâu!
Thế là bắt đầu ăn nói đĩnh đạc hơn.
Qua khoảng thời gian trò chuyện này, Diệp Uyên cũng tỉnh táo hơn không ít. Cậu nhóc lại nói: Anh à! Khu nhà anh cực kỳ đắt đỏ. Em từng nghe bạn em kể, trong đó toàn người giàu thôi.
Diệp Uyên nói với cậu ta: Chỉ cần cậu nỗ lực làm việc, nhất định rồi sẽ có căn nhà của riêng mình.
Cậu nhóc bật cười ha ha: Em chỉ không muốn vợ em vất vả thôi!
Cứ như vậy, hai người vừa nói vừa cười đi lên đường cao tốc.
Lúc này, xe đi ở đây cũng không quá nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn.
Bỗng nhiên, đằng sau có đèn xe lóe lên.
Xe của Diệp Uyên lập tức tránh sang bên cạnh. Cậu nhóc lái xe hét lên: Anh à! Phanh của chiếc xe này sao lại không ăn vậy? Diệp Uyên quả thực cũng sửng sốt. Anh còn chưa kịp định thần lại thì đã cảm thấy cả người như bay lên không trung, sau đó xoay tròn đến chóng mặt, cuối cùng bên tai vang lên một tiếng “ầm”.
Chiếc xe húc đổ rào chắn, lăn thẳng xuống rừng cây phía dưới đường cao tốc.
Chiếc xe đã bị lật.
Ý thức mà Diệp Uyên có được chỉ đủ để nhìn thấy lớp lá cây rậm rạp trên đỉnh đầu và một màu đen dầy đặc. Hai tai ong ong vang dội, chẳng nghe được tiếng gì nữa. Anh muốn động đậy hai tay hoặc hai chân bỗng phát hiện chỉ uổng công vô ích.
Cả người anh bị kẹp dưới ghế xe, dây an toàn thít chặt khiến anh đau đớn. Nửa đầu của anh thò ra ngoài cửa xe. Còn cậu nhóc lái thuê kia thì không thấy động tĩnh gì hết.
Dần dần, tất cả đau đớn như ùa về.
Anh cảm thấy cả người mình như bị đập vỡ vụn.
Có một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình sắp chết rồi.
Trước mắt mơ hồ xuất hiện gương mặt của Lâm Yêu Yêu. Cô nhìn anh rồi vuốt ve gương mặt anh.
Anh rất muốn nhắm mắt lại.
Mí mắt trĩu nặng chỉ chực sụp xuống.
Thính giác cũng dần dần quay trở về.
Có tiếng gì như tiếng nước rỏ xuống đất, tí tách, tí tách, tốc độ rất nhanh.
Anh ngửi thấy mùi xăng.
Một mùi xăng nồng nặc.
Anh thầm hiểu ra. Chiếc xe đã bị va đập quá nghiêm trọng, đã bắt đầu chảy dầu rồi.
Diệp Uyên nghĩ rằng mình chỉ còn cách thần chết một bước chân nữa thôi.
Rất gần, gần lắm rồi…
Gần tới mức, anh đã có thể ngửi thấy mùi của cái chết.
Mà đúng lúc ấy, ý thức của anh lại vô cùng tỉnh táo.
Trước khi xe lật, cậu nhóc lái thuê có kinh hoàng thốt lên rằng phanh xe không ăn!
Phanh xe, sao có thể không ăn?
Chiếc xe này anh vừa mới bảo dưỡng cách đây mấy hôm, hoàn toàn không có vấn đề gì. Sao bỗng nhiên phanh xe lại không hoạt động?
Có người giở trò!
Đó là một suy nghĩ rõ ràng hiện lên trong đầu Diệp Uyên.
Có người muốn hại anh, không phải muốn hại anh mất hết tất cả mà là muốn lấy mạng của anh!
Diệp Uyên chợt nhớ tới bóng người lén la lén lút mà mình liếc thấy nơi bãi đậu xe, nhớ tới cái chết của Diệp Ngọc, nghĩ rằng một khi mình chết rồi thì sẽ có những chuyện gì xảy ra…
Anh càng nghĩ trong lòng càng giá lạnh.
Bên tai vang lên những tiếng cựa quậy, cùng một thanh âm yếu ớt: Cứu tôi…
Diệp Uyên giật nảy mình!
Phải, anh không thể chết được!
Nếu không, Yêu Yêu phải làm sao? Con anh phải làm sao? Mẹ phải làm sao?
Tiếng xăng chảy ra càng lúc càng gấp gáp, tình thế càng lúc càng nguy hiểm.
Nhờ có ý chí muốn sống mãnh liệt, Diệp Uyên liều mạng bò ra ngoài. Cuối cùng, anh đã thoát được khỏi xe. Anh quay đầu lại nhìn. Cậu nhóc lái thuê kia đang cầu cứu anh, cầu xin anh giúp đỡ.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Uyên là bất chấp nguy hiểm để lôi cậu ta ra ngoài.
Nhưng tình trạng chảy xăng của chiếc xe càng ngày càng nghiêm trọng. Quan trọng hơn cả là…
Diệp Uyên nghĩ tới kẻ hại chết anh!
Anh dừng tay lại.
Hổn hển ngồi sụp ở đó.
Cậu nhóc lái thuê nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng, cứ nhìn anh mãi không rời.
Một giây sau đó, chiếc xe nổ tung.
Trong khoảnh khắc, cả bầu trời sáng bừng lên.
…
“Cứ như vậy, nhân lúc cảnh sát hình sự và cảnh sát giao thông kịp tới hiện trường, tôi đã rời khỏi đó.” Diệp Uyên đã hút tới điếu thuốc thứ hai, cả người chìm đắm trong ký ức u ám.
Điều thuốc đầu tiên của Niên Bách Ngạn đã bị dập tắt trong gạt tàn. Anh ngồi đó, trầm mặc nhìn anh ấy.
Sau khi nghe anh ấy kể lại mọi chuyện, anh lên tiếng: “Cũng tức là, cậu nhóc lái thuê kia đã làm kẻ thế mạng cho anh.”
“Lúc đó tôi không có sự lựa chọn!” Diệp Uyên nghiến răng.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn ngưng tụ lại. Anh dằn mạnh: “Lúc đó anh hoàn toàn có thời gian cứu cậu ta ra!”
“Tôi nói rồi, tôi không có sự lựa chọn!” Diệp Uyên bực bội nâng cao giọng: “Đây là một âm mưu. Nếu không nhìn thấy thi thể, đối phương chắc chắn không chịu từ bỏ!”
“Thế nên anh đã tháo nhẫn cưới của mình vứt vào xe?” Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy bằng ánh mắt giá lạnh.
Diệp Uyên gật đầu: “Tôi biết mình có lỗi với cậu nhóc đó. Nhưng lúc ấy, tôi bắt buộc phải có một người chết thay!”
Niên Bách Ngạn không nói gì nữa, chỉ nhìn anh ấy chằm chằm.
“Cậu cảm thấy tôi rất đáng sợ sao? Nhưng Niên Bách Ngạn! Khi con người ta đối mặt với sống chết, ai cũng ích kỷ cả thôi. Nhất là một người bước chân ra khỏi quỷ môn quan như tôi càng hiểu rõ đa͙σ lý này.” Ánh mắt Diệp Uyên cũng chẳng ấm áp hơn chút nào: “Người không vì mình trời chu đất diệt!”
“Cậu ta cũng có vợ và một đứa con chưa chào đời.”
“Thế nên, tôi sẽ bù đắp cho cậu ta. Tôi sẽ không để cậu ta chết oan đâu.” Diệp Uyên cắn chặt răng.
Niên Bách Ngạn lãnh đạm nhìn vào mắt anh ấy: “Diệp Uyên! Em thấy anh điên rồi!”
“Kẻ điên thật sự là chú hai của tôi. Ông ta lại muốn giết tôi để diệt khẩu! Ông ta là người thân của tôi, người thân với nhau mà cũng có thể tàn sát. Trên đời này còn điều gì đáng để tin tưởng đây?” Răng Diệp Uyên nghiến vào nhau ken két.
Niên Bách Ngạn không tiếp tục vấn đề vừa rồi nữa. Anh hỏi: “Làm sao anh biết là do chú hai của mình làm?”
“Sau khi thoát chết tôi đã về nhà một lần. Lúc đó tôi vẫn chưa biết kẻ đứng đằng sau là chú hai.” Diệp Uyên thở gấp: “Tôi nhìn thấy chú hai từ trong nhà mình đi ra. Mẹ tôi ra ngoài tiễn ông ta. Ông ta an ủi mẹ tôi, bảo mẹ tôi cố nén đau thương. Sau khi mẹ tôi đi vào, tôi đang định đi lên gọi ông ta thì nghe thấy ông ta nhận một cú điện thoại. Lúc đó trời rất tối, ông ta không nhìn thấy tôi. Nhưng tôi thì nghe rất rõ ông ta hỏi đối phương: Cậu có chắc chắn cái xác đó là của Diệp Uyên không? Cậu phải đảm bảo rằng nó đã chết rồi cho tôi.”
Nói tới đây, Diệp Uyên lại nghiến răng, ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Cậu có biết lúc đó tâm trạng của tôi thế nào không? Tôi không tin, người muốn giết mình lại là chú hai của mình, là chú hai từ nhỏ đã rất yêu quý tôi!”
Gương mặt Niên Bách Ngạn đăm chiêu.
“Thế nên tôi không dám về nhà, tôi không muốn đánh rắn động cỏ.” Diệp Uyên kiềm chế, nói tiếp: “Tôi dùng bộ vest trên người đổi lấy một bộ quần áo gọn gàng hơn. Mấy ngày nay tôi đều đang âm thầm quan sát chú hai. Sau khi mọi người chắc chắn là tôi đã chết, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy ông ta lén lút đưa cho một người một khoản tiền. Người đó sau khi cầm được tiền thì rất sung sướиɠ, nói với ông ta rằng, sau này muốn giết ai chỉ cần tìm hắn ta là được. Hắn ta vừa quay đầu bỏ đi thì chú hai tôi đã lập tức giết chết hắn để diệt khẩu.”
Đầu mày Niên Bách Ngạn càng nhíu chặt hơn: “Tận mắt anh nhìn thấy?”