Con người ta khi vui rất khó uống say, chỉ những lúc tâm trạng phiền muộn mới “mượn rượu tiêu sầu, càng sầu thêm”.
Niên Bách Ngạn uống rất say.
Cũng may anh không nôn dọc đường mà bình yên về tới được tứ hợp viện. Sau khi xe đỗ hẳn lại, Tố Diệp mới bắt đầu rầu rĩ. Anh cao lớn thế kia, làm sao đỡ anh vào nhà được đây?
Cô khẽ gọi tên anh mấy lần.
Phản ứng của Niên Bách Ngạn không lớn lắm. Anh dựa đầu ở đó, hàng lông mày còn có một nếp nhăn mờ mờ lại. Không biết là vì khó chịu hay vì bình thường hay chau mày để lại.
Ánh đèn trong xe rất êm dịu, nhàn nhạt, không chói mắt, giống như ánh trăng bị người ta vò nát rồi rải lên mặt đất. Ánh sáng len qua ô cửa xe, rắc lên những đốm sáng loang lổ lên gương mặt và sống mũi của anh. Một bên kia chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Bờ môi hơi mím lại, thế nên khuôn cằm nhìn không được thoải mái cho lắm.
Tố Diệp suy nghĩ, giơ tay kéo anh một cái rồi lại liên tiếp gọi thêm mấy tiếng nữa. Lúc này anh mới mở mắt. Đôi mắt đen thường ngày luôn tỏ ra điềm nhiên giờ hiện lên một vẻ rối loạn và mơ màng.
Chắc đây là lần đầu tiên anh không đề phòng như vậy.
Hơn nữa còn ở trước mặt cô.
Khó khăn lắm mới lôi được anh ra khỏi xe, Tố Diệp đỡ lấy ngực anh bằng bờ vai mảnh dẻ rồi chống anh lên. Bước chân của anh lảo đảo, loạng choạng. Chỉ còn cách thang máy vài bước chân nữa thôi mà vất vả như đi Tây Thiên lấy kinh.
Niên Bách Ngạn gần như đè quá nửa cơ thể lên người cô. Tố Diệp cắn chặt răng, khó nhọc nhích từng bước một, nghĩ bụng cũng may anh còn hợp tác với cô, tiến lên phía trước, nếu anh mà cứ đứng im không nhúc nhích, chẳng biết cô phải làm sao nữa.
Họ vào được thang máy đầy vất vả.
Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ còn hơi thở của hai người.
Mặt anh tựa hồ áp chặt lên mặt cô. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của anh, còn cả tiếng thở khàn đục trộn lẫn cùng mùi rượu phả vào tai cô.
“Diệp Diệp…” Niên Bách Ngạn thì thầm tên cô bên tai.
Giọng nói mơ hồ, không rõ ràng, giống hệt như ý thức của anh lúc này.
Tố Diệp mệt nhoài, thở hổn hển, nhất thời không còn sức lực đáp lại.
Cuối cùng đã tới phòng khách, Tố Diệp chưa bao giờ mong chờ cái ghế sofa đến thế. Cô dìu anh đi vào trong. Anh lại khẽ gọi tên cô. Lần này cô đáp lại: “Ừm! Chúng ta về tới nhà rồi.”
Dứt lời, cô buông tay để anh ngồi lên sofa.
Anh say khướt, hai chân tự nhiên cũng chẳng còn mấy sức lực. Cả người đổ nghiêng, rồi liên lụy cả Tố Diệp cũng mất thăng bằng. Hai người cùng ngã xuống sofa rộng rãi. Cơ thể của người đàn ông đè chặt lên người cô.
Hơi rượu nặng ập tới.
Hơi thở nồng nặc của anh quấn lấy hô hấp của cô. Có thêm chất cồn lắng đọng, càng toát lên một sự nguy hiểm.
Tố Diệp bị anh đè sắp không thở nổi. Cô chỉ còn biết cố gắng chống vai anh lên, để hai người có một chút không gian. Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng, gương mặt cúi thấp xuống, giọng nói cũng thì thầm.
“Diệp Diệp!” Anh vẫn đang gọi tên cô, hình như đang muốn xác nhận người phụ nữ phía dưới có phải là cô không.
“Em đây!” Tố Diệp một lần nữa đáp lại. Cô giơ tay ra, chạm vào má anh: “Anh say rồi. Em đi nấu cho anh chút canh giải rượu, rồi anh nghỉ sớm đi nhé.”
Gương mặt Niên Bách Ngạn càng cúi sát hơn, gần như chạm hẳn vào mặt cô. Môi anh và môi cô sát sít nhau một khoảng cách cực ngắn. Như vậy càng giúp cô cảm nhận được anh say đến mức nào.
“Diệp Diệp! Em có tin anh không?” Anh hỏi một cách mập mờ.
Trái tim Tố Diệp chợt nhói lên. Cô để mặc cho anh dựa vào người mình, khẽ trả lời: “Em tin anh!”
“Em có tin anh có thể mang lại hạnh phúc cho em không?” Anh lại hỏi, giọng hơi run, ánh mắt ngẩn ngơ.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Em tin!”
Nghe xong câu nói ấy, Niên Bách Ngạn bỗng cười.
Anh sau khi say có chút tùy tiện, và đôi phần thiếu tự tin. Ít nhất thì lúc tỉnh táo anh sẽ không hỏi cô câu ấy. Giờ này, Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy anh như một đứa trẻ, trong người cũng có những tính cách giống Niên Bách Tiêu.
Thế nên, nụ cười ấy như xuất phát từ tận đáy lòng.
Nó nhẹ nhàng tràn ra từ bờ môi, rồi lan tới tận đáy mắt, hòa làm một với ánh nhìn có phần rối bời vì men rượu, khiến những ai nhìn vào mắt anh càng thêm đắm đuối.
Vì lúc tỉnh táo, Niên Bách Ngạn có một sức hấp dẫn gọi là tập trung, còn sau khi say, lại có một ma lực gọi là suy sụp.
Anh nâng gương mặt cô lên, hơi rượu phả vào mũi cô.
“Liệu em có rời xa anh không?” Anh lại hỏi.
Tố Diệp lắc đầu: “Em sẽ không rời xa anh.”
Làn môi anh từ từ hạ xuống, bỏng rẫy.
Cô cảm thấy trán mình sắp tan chảy, rồi cảm giác ấy lan tới tận sống mũi.
Anh đang tìm môi cô. Khi môi và môi sắp dính lại với nhau, Niên Bách Ngạn lẩm bẩm một câu: “Diệp Diệp! Em phải tin anh! Anh vẫn luôn… vẫn luôn… yêu em.”
Trái tim cô suýt nữa thì bay ra ngoài cùng với những lời anh nói.
Cùng với đó, môi cô bị anh chiếm lấy.
Một sự mãnh liệt đầy khí thế.
Cả người Tố Diệp chìm đắm trong câu nói ban nãy của anh, nhất thời bất động để mặc anh tìm tòi.
Nhưng có lẽ vì anh say quá, đến cả ngón tay cũng không còn kiểm soát được.
Cô nhẹ nhàng kéo tay anh lên, cảm nhận được lòng bàn tay anh rất nóng, như có một ngọn lửa đang bùng cháy giữa đó, cố gắng thiêu rụi cả hai. Cô gọi tên anh, chủ động ôm lấy cổ anh, rồi thì thầm “em yêu anh” bên tai anh hết lần này tới lần khác.
Người đàn ông không động đậy nữa.
Chỉ còn lại hơi thở nặng nề.
Anh dính mặt vào cổ cô, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ.
Tố Diệp cũng đờ người ra, chịu đựng sức nặng của cơ thể anh. Còn cả một bàn tay đang dừng lại trên bụng cô.
Rất lâu sau, anh thở đều đặn hơn.
Tố Diệp bật cười.
Thì ra đàn ông khi say thật đúng là chẳng làm được gì.
Cô yên lặng nằm đó, thở cùng nhịp thở của anh, cảm nhận nhịp tim của anh. Một Niên Bách Ngạn như vậy khiến cô xót xa. Tố Diệp giơ tay, chạm khẽ lên hàng lông mày của anh, rồi vuốt phẳng nó ra từng chút một. Cô có thể hiểu được tại sao anh lại say đến thế.
Một người đàn ông như anh thà say túy lúy sau lưng người khác cũng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
Cô nghiêng người, cơ thể anh theo đà trượt xuống bên cạnh.
Cứ như vậy, gương mặt anh được ánh đèn hiền hòa trong phòng khách chiếu sáng, hai mắt nhắm nghiền không khác gì một đứa trẻ.
Nhớ lại lúc trước cô đã hỏi anh: Sau này anh liệu có hết yêu em không?
Anh đã lắc đầu.
Và vừa nãy anh đã nói, anh vẫn luôn, vẫn luôn yêu cô.
Đã từng nhiều lần Tố Diệp nghĩ, phải trong một tình huống thế nào mới có thể được nghe anh nói ba chữ “anh yêu em”. Anh là người đàn ông rất ít khi dùng lời nói để bộc lộ tình cảm. Thậm chí ngay cả chữ “yêu” cũng hiếm khi xuất hiện giữa hai người họ. Hôm nay tuy rằng anh vẫn chưa trọn vẹn nói ra ba chữ đó, nhưng chữ “yêu” trong lời nói của anh, và cả câu nói ấy tình cảm đậm sâu mà nồng nàn. Giống như một thứ tình cảm trang trọng, nghiêm túc đầu tiên nảy sinh giữa trời đất.
Tố Diệp cảm thấy, sức mạnh của nó còn vượt xa ba chữ kia.
Vẫn luôn, vẫn luôn yêu cô…
Chẳng phải chính cô trước giờ vẫn luôn, vẫn luôn yêu anh sâu sắc sao?
Đêm đã khuya.
Tố Khải đã uống rượu nên không thể lái xe vì thế Diệp Lan đích thân lái. Khi ra khỏi cửa nhà Tố Đông, lúc biết Diệp Lan lái xe, Phương Tiếu Bình rất lo lắng. Bà buột miệng nói: Không được! Lỡ giữa đường cháu lên cơn nghiện thì sao?
Bà vừa dứt lời đã bị Tố Đông quát.
Nét mặt Tố Khải khó xử.
Còn Diệp Lan có vẻ rất xấu hổ.
Phương Tiếu Bình cũng biết mình lỡ lời, đằng hắng với vẻ thiếu tự nhiên: Diệp Lan à! Cháu đừng trách cô nói thẳng. Cô chỉ lo cho an toàn của hai đứa thôi.
Diệp Lan khẽ gật đầu.
Còn Tố Khải thì ngồi thẳng lên ghế lái phụ, mở cửa xe bên kia, nói với Diệp Lan: Lái xe đi! Anh tin em!
Câu ấy làm lòng bàn tay Phương Tiếu Bình đổ mồ hôi.
Khi Diệp Lan bình an lái xe về tới nhà, Tố Khải gọi điện cho Phương Tiếu Bình, lúc ấy bà mới yên tâm.
Đã gần 12 giờ.
Sau khi Tố Khải tắm qua rồi ra ngoài, thấy Diệp Lan vẫn còn ôm vai ngồi trên ghế sofa, anh đi lên trước, hỏi cô có chuyện gì. Diệp Lan chỉ lắc đầu không nói.
Tố Khải cúi đầu nhìn cô, hỏi: Có phải em lo mình lên cơn nghiện không?
Diệp Lan khịt mũi, gật đầu.
Tố Khải đau lòng, xoa đầu cô rồi vỗ về: “Sáng nay cơn nghiện đã phát tác một lần rồi. Bây giờ thời gian của em đều cố định vào buổi sáng. Hơn nữa một ngày chỉ lên cơn một lần. Đây là dấu hiệu tốt.”
Diệp Lan tròn mắt nhìn anh.
“Nhưng…” Tố Khải đổi giọng, áp mặt xuống, dằn mạnh từng chữ: “Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người đó, lũ người đã làm hại em!”
Diệp Lan giật mình, vô thức giữ chặt lấy vai anh.
“Lan Lan! Con người phải chịu trách nhiệm trước những việc mình đã làm. Bọn chúng đã làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm như vậy, anh nhất định sẽ không để chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Diệp Lan căng thẳng nhìn anh: “Nhưng mà… sẽ rất nguy hiểm!”
“Đây là chức trách của anh.” Tố Khải nói.
Diệp Lan há hốc miệng: “Anh đã không còn làm ở đội chống ma túy nữa.”
“Khi nào tình trạng của em ổn định, anh sẽ quay về đó.”
Diệp Lan kinh ngạc.
“Loại ma túy chúng tiêm cho em là loại mới, chưa biết còn làm hại bao nhiêu người vô tội nữa. Anh không thể để chúng làm xằng làm bậy, vì tiền bạc, vì lợi ích mà bất chấp thủ đoạn.” Nhớ tới chuyện này, Tố Khải lại hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Diệp Lan không nói nữa, dần dần buông thõng tay xuống. Cô cúi đầu, hàng mi dài che đi những điều cất giấu trong lòng.
Tố Khải nhìn cô rất lâu rồi thở dài, xoa đầu cô: “Đừng nghĩ lung tung nữa, nghỉ sớm đi!”
Cô gật đầu.
Mười mấy phút sau, Diệp Lan cũng tắm xong, thay một chiếc váy ngủ sạch sẽ. Váy của cô khá kín đáo. Là kiểu váy dài có đai lưng. Tóc cô ướt rượt, khi ra ngoài còn mang theo mùi sữa tắm dịu nhẹ, trong lành.
Từ khi cô dọn tới đây ở, Tố Khải đã nhường phòng ngủ cho cô, còn mình ngủ ở một phòng còn lại. Cả nhà anh có hai nhà vệ sinh, một trong phòng khách, một trong phòng ngủ. Mấy hôm nay, vòi hoa sen trong phòng ngủ có chút vấn đề, Tố Khải vẫn chưa có thời gian sửa lại. Thế nên mỗi tối Diệp Lan đều tắm ngoài phòng khách, cũng tức là hai người dùng chung một phòng tắm.
Lần đầu tiên Diệp Lan bước ra khỏi phòng tắm ngoài phòng khách, Tố Khải lại cảm thấy, phòng tắm còn lại không dùng được cũng là một chuyện tốt. Anh nhìn cô, bỗng nhiên có một ảo giác. Hình như họ chưa bao giờ chia cách, cũng chưa từng xảy ra nhiều chuyện đến thế, càng không có Cảnh Long xen vào. Họ chỉ như những đôi tình nhân bình thường khác, đi bên cạnh nhau, rồi kết hôn, và giờ về sống chung dưới một mái nhà.
Nhưng nghĩ vậy, Tố Khải lại cảm thấy mình rất bỉ ổi. Anh biết rõ mình cố tình không đi sửa vòi hoa sen kia, cố tình khoác ra ngoài một lớp áo đa͙σ mạo nhưng lại đang mặc sức hưởng thụ ảo giác kia.
Nhưng mỗi lần anh lại không muốn tắm sau cô.
Vì đã từng có một lần, cô vào tắm trước. Tới khi anh vào là có thể ngửi thấy mùi hương của cô còn lưu lại trong không khí. Hơi thở của cô vấn vít khắp mọi nơi, như một chiếc móc câu không ngừng móc trái tim anh lên, khiến anh nổi một sự bồng bột mãnh liệt muốn bế cô vào phòng.
Vì cô đã từng thuộc về anh.
Vì anh đã từng được biết cô đẹp đến thế nào.
Và vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Khi cảm xúc ấy dâng lên đầu, Tố Khải lại phải đè nén nó xuống. Anh cảm thấy mình rất đê tiện, nhất là trong lúc này.
Nhưng tối nay, khi Diệp Lan ra khỏi phòng tắm, sự nông nổi ấy lại trỗi dậy.
Diệp Lan không ngờ Tố Khải vẫn còn ở phòng khách. Anh dựa vào sofa, cả người mỏi mệt. Anh mặc một chiếc quần ngủ rộng rãi cùng một chiếc áo may ô màu trắng, dính sát người. Cơ thể thường xuyên được rèn luyện nên cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, trơn nhẵn. Bả vai rộng lớn. Cánh tay cường tráng, mạnh mẽ, khiến người ta nhìn vào là liên tưởng xa xôi.
Cô hơi ngẩn người giây lát, gương mặt bỗng đỏ ửng. Mọi lần anh tắm xong, thấy tình hình cô ổn thì về phòng ngay. Tối nay…
“Anh không sao chứ? Đau đầu à?” Cô biết anh đã uống không ít rượu, sợ anh thấy khó chịu.
Tố Khải đổi kênh tivi với vẻ thờ ơ rồi lắc đầu.
“Anh… có muốn uống thứ gì giải rượu không?” Diệp Lan đứng trong phòng khách, đang nghĩ bụng canh giải rượu phải nấu thế nào mới dễ uống.
Tố Khải cố định một kênh, không ngẩng đầu nhìn cô mà chỉ khẽ đáp: “Anh không sao, em nghỉ sớm đi!”
Thật sự không sao ư?
Diệp Lan do dự.
Tuy rằng anh đã tắm, nhưng mùi rượu vẫn còn thoang thoảng. Ban nãy lúc cô vào phòng tắm, bên trong cũng nồng nặc.
Tố Khải lại thúc giục cô lần nữa. Diệp Lan ồ lên một tiếng, chuẩn bị quay về phòng với vẻ không đành lòng. Tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa thì nghe thấy Tố Khải nói: “Em không được để tóc ướt thế đi ngủ đâu, đưa máy sấy cho anh!”
Diệp Lan quay đầu, anh giơ tay về phía cô.
Cô muốn từ chối nhưng thấy anh kiên quyết cũng đành thôi, đưa máy sấy tóc cho anh.
Anh kéo cô ngồi xuống.
Sofa rất rộng, cô gần như ngồi trong lòng anh. Lưng cô và ngực anh chỉ cách nhau một khoảng rất hẹp. Một khoảng, bằng một chiếc máy sấy tóc.
Anh sấy tóc cho cô, động tác rất nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.
Trái tim cô như được che chở.
Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận từng ngón tay anh đang len lỏi.
Làn gió thổi ra từ máy sấy rất thích hợp. Tóc cô cũng bay bay trong lòng bàn tay anh. Cô mở mắt ra, có thể cảm nhận được cánh tay rắn rỏi của anh thi thoảng lại đung đưa trước mặt cô.
Trên đó có một vết cắn, còn chưa lành hẳn.
Chính là của cô, khi lên cơn nghiện.
Cảm giác đau xót và áy náy ngập tràn trong lòng. Cô giơ tay, muốn chạm vào nó, nhưng anh lại chuyển sang bên cạnh. Tay cô đờ ra trong không trung. Rất lâu sau, Diệp Lan lên tiếng: “Tối nay anh thật sự tin tưởng em như vậy sao? Lỡ như em…”
“Có lúc phải ép em tới một mức độ nhất định. Ví dụ như tối nay, em biết mình đang lái xe, cũng biết mình không thể xảy ra chuyện. Nói theo cách của chị Tố Diệp, con người có những lúc sẽ tự kỷ ám thị thôi miên. Khi nguồn sức mạnh này lớn tới một mức độ mãnh liệt nào đó, nó hầu như sẽ thành sự thật.” Tố Khải cười.
Diệp Lan cũng mỉm cười.
Từ góc độ của anh nhìn qua, nụ cười ấy rất đẹp.
Nhẹ như vầng mây phủ lên nền trời.
Khiến tâm tình người ta thoải mái.
Tóc cũng đã được sấy khô kha khá. Anh tắt máy đi, đặt sang bên cạnh. Diệp Lan cũng muốn cầm chiếc máy sấy cất về vị trí cũ. Khi tay của hai người chạm vào nhau, người cô hơi nghiêng về phía sau, cũng không tránh được mà chạm lên ngực anh.
Quần áo của cả hai đều rất mỏng.
Lưng cô cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của anh.
“Xin lỗi…” Diệp Lan đỏ mặt, vội vàng ngồi lại.
Tố Khải nhìn thấy gò má ửng hồng của cô, nhất thời đầu óc cũng quay cuồng. Anh bất giác giơ tay ra, khẽ ôm cô vào lòng.
Diệp Lan run lên.
Trước đây những khi lên cơn nghiện, anh và cô chắc chắn sẽ có sự tiếp xúc về thân thể nhưng lúc đó cô chẳng cảm nhận được gì. Tối nay thì khác, cô cảm nhận được sức mạnh nơi cánh tay anh, còn cả cảm giác an toàn khi nằm trong đó.
Cô đã từng là của anh.
Bây giờ, cô còn xứng đáng thuộc về anh không?
“Tố Khải…” Cô khẽ gọi tên anh với thanh âm run run.
Tố Khải không lên tiếng. Anh cúi xuống, vùi đầu vào tóc cô.
Khoảng cách gần sát khiến cô ngửi được rõ ràng mùi sữa tắm trên người anh, cả mùi rượu đan xen.
Cơ thể cô căng ra, toàn thân cứng đờ.
Người con gái trong lòng càng như vậy càng khiến Tố Khải xót xa. Anh nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhớ dáng vẻ của cô khi nằng nặc ở trong phòng làm việc tưới nước cho chậu cây. Chậu cây chết, cô lại mua chậu khác. Tóm lại, khoảng thời gian ấy cô trở thành khách quen. Nhớ cảnh cô tới quán bar bị anh bắt về. Nhớ tới ngày sinh nhật, chỉ nhận được món đồ trang sức nhỏ xíu, cô đã vui đến không khép miệng lại được…
Cô của khi ấy như một đóa hoa dịu dàng, không biết gì về những điều hiểm ác trên đời này.
Tố Khải nhận ra vai cô đang run lẩy bẩy.
Dưới ánh đèn, bả vai trắng sáng hơi lạnh.
Anh không kiềm chế được, cúi đầu, bờ môi nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô.
Cô lại rùng mình.
Ngay cả anh cũng cảm nhận được.
Anh thề mình chỉ muốn làm nó ấm lên thôi. Đôi vai mảnh khảnh, bé nhỏ khiến người thương xót. Nhưng chẳng hiểu sao, đặt môi xuống anh lại không nỡ rời đi nữa.
Nó cứ men dần xuống.
Qua lớp vải mỏng, môi anh thiêu cháy cổ cô rồi tới sống lưng.
Hơi thở của Diệp Lan bỗng trở nên dồn dập, trái tim cũng đập thình thịch không ngớt.
Cô nhận ra hơi thở của anh đã thay đổi, trở nên nặng nề hơn, đặc quánh hơn.
Người đàn ông có hơi rượu khiến người ta phát hoảng.
“Tố Khải…” Cô căng thẳng gọi tên anh, cả cơ thể không ngừng run.
Anh mơ hồ đáp lại một tiếng nhưng thu chặt tay lại. Môi mê loạn, tình cuồng điên.
Khi anh xoay mặt cô lại, tìm kiếm đôi môi cô, vừa chạm vào nó, Diệp Lan lập tức đẩy anh ra, lắp bắp nói: “Đã muộn… muộn lắm rồi. Anh… Anh nghỉ ngơi sớm đi!”
Dứt lời, cô chạy tuột vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.
Lúc này Tố Khải mới ý thức được mình vừa làm gì.
Đáng chết!
Anh nhíu mày.
Bản thân chẳng khác nào một kẻ mượn rượu làm càn!
Anh nhìn về căn phòng đóng chặt cửa, ít nhiều có phần sầu não. Tuy rằng đã từng có được cô, nhưng không có nghĩa bây giờ anh được quyền muốn làm gì thì làm.
“Lan Lan!” Anh dán người vào cửa, khẽ nói: “Vừa rồi, xin lỗi em!”
“Em… Em đi ngủ rồi!” Bên trong hoàn toàn im lìm.
Giọng cô nhỏ xíu như một con thỏ lạc đường chỉ còn biết chạy vào rừng sâu.
Tố Khải nghe mà không nhịn được cười. Anh lắc đầu khó xử rồi nói: “Vậy được rồi! Em nghỉ sớm đi nhé! Ngủ ngon!”
Trong phòng.
Diệp Lan đứng dựa vào vách tường, ấn chặt tay lên ngực. Trái tim vẫn đang không ngừng nhảy loạn. Nhớ lại cảnh lúc nãy, mặt cô lại đỏ bừng. Cô và anh đã từng tình cảm, nên cô hiểu rõ dáng vẻ của anh lúc động tình.
Tất cả nếu bắt đầu lại từ đầu, cô còn dũng khí hay không?
Cô không rõ…
Nhưng cô biết rõ một điều, đó chính là từ trước nay tới nay, tình yêu cô dành cho anh luôn đậm sâu…
Hôm sau là cuối tuần.
Tất cả mọi tiết tấu dường như đều chậm hẳn lại. Cả nhịp bước của kim đồng hồ của từ tốn hơn.
Ánh nắng phá thủng mây mù, ló ra khỏi tầng mây.
Mùa hè trời sáng sớm. Nắng mai rất rực rỡ, bung phát hết màu vàng ruộm của mình.
Cây hải đường trong tứ hợp viện um tùm, xanh tốt, đón lấy nụ cười chúm chím của người bạn bên cạnh. Chiều cao tương đương, bổ sung thêm vẻ đẹp cho nhau. Có chú chim vỗ cánh bay lên cửa sổ, mổ mấy cái lên lớp kính thủy tinh, rồi lại sải cánh bay đi.
Đang giữa hè, bầu không khí sáng sớm chẳng mấy chốc đã nóng lên.
Nhưng cũng may cây cối trong tứ hợp viện rất nhiều nên tới đây nhiệt độ cũng dịu nhẹ hơn một chút. Đàn cá chép gấm dưới hồ nhàn tản bơi qua bơi lại, lay động sóng nước, lấp lánh gợn sáng.
Tố Diệp đã ngủ một giấc ngon lành. Khi mở mắt ra, cô bỗng cảm thấy thật chân thực.
Có lẽ vì cô nghe thấy tiếng chim bay lại.
Hay có thể vì cô ngửi thấy mùi của nắng.
Và cũng có lẽ vì cô đã có một giấc mơ đẹp.
Hoặc biết đâu…
Cô uể oải muốn được vươn vai, nhưng cả người mềm oặt.
Vì cô đang nằm trong lòng anh.
Hơi thở của anh ngay trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng, đều đặn.
Không khí trong lành.
Có mùi hương của anh.
Vẫn còn một chút mùi rượu, nhưng loãng thôi.
Dễ chịu.
Tố Diệp không ngủ nữa. Cô không dậy xem giờ, nhưng nhìn ra ánh sáng ngoài kia có thể đoán đại khái bây giờ khoảng sáu, bảy giờ gì đó. Trước đây cô quen kéo chặt rèm lại che đi ánh nắng để khỏi mất ngủ. Cho dù chỉ một ánh sáng thôi cũng khiến giấc mơ của cô bất an. Thế nên dù ở Sanlitun hay khi đã về tứ hợp viện, Niên Bách Ngạn đều phải chuẩn bị rèm thật dày cho cô.
Nhưng sau khi kết hôn, một ngày nào đó, khi hoa mùa hạ bung nở trong vườn, Tố Diệp bỗng cảm thấy mỗi sáng tỉnh giấc được nhìn thấy ngày mới trong trẻo và một màu xanh chan chứa cũng là một niềm hạnh phúc. Thế nên, cô đã dọn hết rèm cửa đi.
Quả nhiên, cuộc đời vẫn tươi đẹp. Chỉ cần thứ mà đôi mắt bạn nắm bắt được hay lắng lại trong lòng bạn là một điều tốt đẹp thì nhất định cuộc sống sẽ tươi vui.
Người đàn ông bên cạnh khẽ cựa mình, sau đó thu chặt tay lại. Cô bị anh ôm vào lòng. Anh không mở mắt ra mà cọ mặt vào cổ cô, thoải mái thở một hơi.
Tố Diệp cảm thấy vành tai ngưa ngứa. Cô giơ tay búng vào tai anh một cái rồi cười khẽ: “Chào buổi sáng, ông Niên!”
Eo cô lại bị anh cuộn chặt. Anh nằm im, mắt nhắm tịt, lười biếng cười thầm: “Chào buổi sáng, bà Niên!”