Tuy rằng họ gặp nhau muộn màng, tuy rằng họ nắm tay nhau cũng muộn màng, nhưng ít nhất cô đã chờ đợi được một người đàn ông như thế. Một người mà sự quan tâm của anh, sự chu đáo của anh những người phụ nữ khác không thể nhận được.
Lời nói đùa của cô làm Niên Bách Ngạn cười khẽ. Anh không nói thêm gì nữa, bắt đầu tập trung sửa chữa. Tố Diệp một tay đỡ cầu thang cho tay, một tay giơ đèn pin soi cho anh, để anh có thể nhìn ra tình hình trước mắt hơn.
Đây là một công việc tinh vi và tỉ mỉ.
Đây cũng là nguyên do từ nhỏ Tố Diệp đã không thích học Vật lý, nhất là khi học tới phần mạch điện, cô gần như đã học với thái độ từ bỏ hoàn toàn.
Người đàn ông trước mặt đang ngồi lên thang, tập trung tinh thần sửa dây tóc bị hỏng, dường như không hề cảm thấy đây là một công việc phức tạp và khô khan đến mức nào.
Tố Diệp giúp anh cầm đèn pin, ánh mắt vô thức ngắm nhìn dáng hình anh.
Có một nguồn sáng yếu ớt hắt lên gò má Niên Bách Ngạn. Những tia sáng u tối bất định phác họa anh một cách chi tiết. Ánh mắt anh chuyên tâm mà nghiêm túc. Từng ngón tay mảnh khảnh như đang sáng tạo một tác phẩm nghệ thuật vậy. Cô cảm thấy, lúc anh chăm chú làm gì đều rất hấp dẫn, cho dù chỉ sửa bóng đèn.
Cô chợt nhớ lại lần đó khi gặp anh trong trung tâm cắt mài. Hình bóng anh khi tỉ mẩn mài một viên kim cương thật sự khiến người ta chỉ muốn dừng chân, ngắm nhìn đắm đuối.
“Nghĩ gì vậy? Đưa cho anh cái kìm, loại nhỏ ấy.” Trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng của Niên Bách Ngạn.
Lúc này Tố Diệp mới nhận ra mình vừa mất hồn. Cô vội vàng tìm chiếc kìm loại nhỏ như yêu cầu của anh.
Con người ta tại sao phải kết hôn nhỉ?
Đây là một câu hỏi Tố Diệp đã từng đặt ra khi nhận một án.
Lúc đó câu trả lời của cô là vì cần phải chăm sóc lẫn nhau, vì phải có một người kiên định, cùng chung chí hướng để đi hết cuộc đời này cùng bạn, vì con người ta sinh ra đã cô độc, thế nên trước khi nhắm mắt lìa đời cần phải có một người bạn đồng hành.
Nhưng cô giải thích nhiều như thế, nói nhiều như thế cũng không bằng cảm giác mãnh liệt và chính xác đã nảy sinh trong một khoảnh khắc tối nay.
Khi trở về nhà, phát hiện đèn không sáng, khi cô vô thức gọi vào di động của Niên Bách Ngạn, khi anh trở về bắt được hành động tự tiện của cô, khi anh nói với cô có chuyện gì cũng đợi anh về giải quyết, rồi khi anh leo lên thang. Chính trong giây phút ngắn ngủi đó, trong đầu Tố Diệp hiện lên một câu nói: Có chồng thật tốt!
Chỉ với một suy nghĩ ấy thôi đã khiến Tố Diệp hiểu được chân lý của hôn nhân.
Hai con người từ yêu nhau cho tới ở bên cạnh nhau, trong quá trình đồng cam cộng khổ thực chất chính là khi tình yêu chuyển hóa thành tình thân. Có rất nhiều người ai oán cuộc sống hôn nhân quá khô khan. Lại có rất nhiều người rời bỏ tình thân này để tìm lại cảm xúc rung động của tình yêu thuở ban đầu. Nhưng chúng ta quên mất rằng, hôn nhân chính là tình thân. Kết hôn là một lần lắp ghép lại, là tìm lại chiếc xương sườn mà khi xưa người đàn ông đã bị Thượng đế rút ra khỏi cơ thể mình. Người chồng chính là cơ thể ấy, người vợ chính là mảnh xương sườn ấy. Họ sẽ ghép nên một con người hoàn chỉnh. Bạn có bao giờ nói chuyện yêu đương với chính mình không? Tình thân mà chúng ta cho rằng không quan trọng đó, một khi cách chia, thực chất sẽ dâng lên nỗi đau xé ruột xé gan. Cảm giác ấy còn đau đớn gấp ngàn lần mất đi tình yêu.
Cảm giác của Tố Diệp đối với Niên Bách Ngạn vẫn luôn rất đặc biệt.
Cô đi từ sự kính nể người đàn ông này cho tới ngưỡng mộ anh rồi sau này lại xót xa cho anh, muốn hiểu về anh. Cô biết, mình đối với anh đã chẳng phải chỉ có một tình yêu đơn giản như vậy nữa.
Tuy rằng họ gặp nhau muộn màng, tuy rằng họ nắm tay nhau cũng muộn màng, nhưng ít nhất cô đã chờ đợi được một người đàn ông như thế. Một người mà sự quan tâm của anh, sự chu đáo của anh những người phụ nữ khác không thể nhận được. Cô là độc nhất vô nhị của anh. Tất cả những chuyện sau này của anh đều chỉ liên quan tới cô.
Vì đối phương là Niên Bách Ngạn, nên cảm giác này lại càng trở nên tốt đẹp.
Niên Bách Ngạn sửa xong chiếc đèn một cách thuần thục. Tố Diệp sốt sắng đi bật đèn. Phòng khách bất ngờ sáng chưng lên, xua tan đi cảm giác âm u, mưa gió sấm chớp ngoài cửa sổ.
“Anh đúng là người đàn ông tốt quốc dân.” Tố Diệp bất giác khen ngợi.
Niên Bách Ngạn ngồi trên chiếc thang cao, thu dọn từng thứ dụng cụ, cười nói: “Danh hiệu này không dễ dàng có được đâu!”
“Vì sao vậy?” Tố Diệp tò mò.
Niên Bách Ngạn trèo xuống, cô đỡ lấy thang.
“Bách Tiêu từ nhỏ do một tay anh chăm sóc. Có những việc không muốn học, không muốn làm, vì nó cũng phải biết hết.” Niên Bách Ngạn thu cái thang lại, nhẹ nhàng nói.
Tố Diệp hiểu rồi, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Niên Bách Ngạn khi chăm sóc Niên Bách Tiêu, từ sự luống cuống, vụng về ban đầu cho tới sự điềm tĩnh, ung dung sau này. Phải rồi, có ai mới sinh ra là cái gì cũng biết đâu? Con người sở dĩ điềm tĩnh vì đã trải qua mưa gió bão bùng, con người sở dĩ ung dung vì đã từng nhận than phiền oan trách, con người sở dĩ trưởng thành vì đã từng gặp khó khăn trắc trở, con người sở dĩ tự tin vì đã từng chịu hồ nghi ngờ vực.
Quá khứ của Niên Bách Ngạn cô không thể góp mặt. Những đau khổ, những bối rối, những gánh nặng của anh cô đều chỉ có thể tưởng tượng. Cô cảm ơn anh đã giữ lại cho cô một bản thân thành thục ổn trọng của hiện tại và tương lai.
Cô biết rõ, Niên Bách Ngạn bây giờ xuất sắc bao nhiêu thì Niên Bách Ngạn của quá khứ khổ cực bấy nhiêu.
Niên Bách Ngạn không biết cô đang nghĩ gì. Anh đi rửa tay, khi quay về phòng khách, anh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô lại: “Tối ăn gì rồi?”
Tố Diệp cũng mệt mỏi gối luôn lên chân anh, nằm xuống: “Chưa ăn, em giảm béo!”
Mặt cô bị Niên Bách Ngạn giữ chặt. Cô ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của anh.
“Giảm béo gì chứ?”
“Sau khi lấy anh tâm hồn thanh thản, cân nặng cũng tăng rồi.” Tố Diệp quay hẳn người lại, quấn lấy người anh: “Phụ nữ lúc nào cũng phải đảm bảo cơ thể ở trạng thái đẹp nhất. Mà những người phụ nữ đã lấy chồng lại càng không thể lơ là. Nhất là khi chồng mình rất tài giỏi, phụ nữ lại càng phải là người giỏi giang trong những người giỏi giang, nếu không sẽ nhanh chóng trở thành một bà cô già, thế là đàn ông sẽ viện vào câu “không có cùng chung tiếng nói” để đá chiếc cờ đỏ trong nhà đi, rồi vác cờ màu bên ngoài về.”
Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười: “Cái gì mà cờ đỏ cờ màu chứ, sao đầu em toàn chứa mấy thứ linh tinh bát nháo vậy?”
“Em đang nói thực tế đấy.” Tố Diệp ôm lấy cổ anh: “Vợ không bằng vợ bé, vợ bé không bằng gái, gái không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không trộm được. Anh nhìn mấy người đàn ông thành đạt bên cạnh mình mà xem, chỉ sợ cờ đỏ trong nhà không thể bay phấp phới bằng cờ màu bên ngoài đâu nhỉ? Mà có khi trong nhà đã thay mấy lần cờ đỏ rồi cũng nên.”
“Thực tế là anh không cảm thấy vụng trộm với người phụ nữ khác bên ngoài thì có gì hay. Hoặc cũng có thể nói, anh không có thời gian nghĩ tới chuyện ấy.” Niên Bách Ngạn vuốt tóc cô, dịu dàng nói.
Tố Diệp mím môi, nghe được câu ấy dĩ nhiên trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Cô vô thức dâng tặng đôi môi đỏ hồng của mình, cắn khẽ vào môi dưới của anh: “Đó là vì phụ nữ vây quanh anh quá nhiều, anh không cần vụng trộm.”
Niên Bách Ngạn thích sự gần gũi của cô như thế này, càng thích cảm giác khi cô nép vào lòng mình. Giống như bây giờ, cô xõa mái tóc dài, mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi, sạch sẽ nằm trong lòng anh, khiến anh trào dâng một cảm giác hạnh phúc và ấm áp. Anh giơ tay khẽ véo mũi cô: “Em mãi mãi không tin mình là người đặc biệt, có một không hai sao?”
Tố Diệp suy nghĩ rồi cười hì hì: “Vậy anh và em có được coi là duyên kỳ ngộ không? Mấy trải nghiệm này chắc là anh có rất nhiều.”
Niên Bách Ngạn lắc đầu, nói với cô: “Diệp Diệp! Chúng ta đến với nhau nhờ duyên phận, không phải duyên kỳ ngộ.”
Câu nói ấy làm Tố Diệp cười phá lên: “Con người ta gặp nhau cũng cần có hoàn cảnh. Hoàn cảnh ở quán bar đó, nói dễ nghe thì là duyên phận, nói tục một chút thì là cuộc gặp mặt bất ngờ. Niên Bách Ngạn, anh bắt đầu tỉa tót câu chữ từ lúc nào thế hả?”
“Có phải duyên phận hay không trong lòng anh biết rõ.” Niên Bách Ngạn ôm cô vào lòng, nhìn cô đắm đuối: “Trước khi gặp em, anh không tin trên đời này có duyên phận. Nhưng gặp em rồi, anh đã tin.”
“Câu này nghe hay thật đấy!” Tố Diệp nằm bò trên ngực anh. Nếu ngày nào anh cũng nói với cô một câu “anh yêu em” vậy còn hạnh phúc hơn nữa.
“Em muốn ăn gì?” Niên Bách Ngạn vỗ nhẹ lưng cô.
Tố Diệp lắc đầu: “Không muốn ăn đâu. Em không muốn dậy, ngoài trời còn mưa nữa.”
“Giảm cân gì chứ, bản tính lười nhác thì có!” Niên Bách Ngạn trêu chọc rồi lấy điện thoại ra. Chẳng biết anh ấn nút gì, nói vào trong điện thoại tên của mấy món anh, sau đó đặt sang bên cạnh.
Tố Diệp tò mò: “Anh làm gì vậy?”
“Gọi món.” Niên Bách Ngạn hôn khẽ lên môi cô: “Để em quyết định, chi bằng anh chọn giúp em luôn.”
Tố Diệp vội với lấy cái di động của anh, cứ như phát hiện ra châu lục mới. Giọng cô cũng tăng lên mấy âm cao: “Anh chỉ cần nói tên món với điện thoại là sẽ có người mang đồ ăn tới đây ư?”
Niên Bách Ngạn thản nhiên với tiếng thét của cô, chỉ đáp “đương nhiên”.
“Sao lại có tính năng này?” Tố Diệp hoàn toàn nhốn nháo.
Tai anh đau đớn vì giọng ồn ào của cô: “Điện thoại của em cũng có tính năng quản gia cá nhân, đừng có mà ngạc nhiên như thế!”
“A a á!” Tố Diệp tiếp tục chìm trong cảm giác hỗn loạn: “Em không biết, không hề biết!”
Uổng công cô ngày nào cũng cầm cái di động hiện đại này chỉ với tính năng của một chiếc di động bình thường. Cô thật sự nghĩ nó chỉ dùng để liên lạc thôi!
“Phục vụ thứ gì cũng được sao?”
“Gần như vậy! Em cũng không thể đưa ra mấy yêu cầu như xuyên không về thời cổ đại được.” Niên Bách Ngạn thấy cái dáng vẻ tò mò của cô cũng thú vị ra phết.
Hai mắt Tố Diệp sáng rực lên: “Khủng thật! Thế nếu em yêu cầu chuẩn bị xe thì sao?”
“Chuyện nhỏ!”
Tố Diệp lại điên nữa rồi.
Sớm biết cô đã làm vậy từ lâu. Thời gian gần đây cô toàn phải chen lấn lên tàu điện ngầm để đi làm.
Không sai! Niên Bách Ngạn nhẫn tâm vậy đấy. Để răn đe cô không uống rượu, anh đã tịch thu xe của cô! Cô cứ tưởng anh chỉ nói vậy thôi, cứ cho là thu xe của cô, anh cũng không nhẫn tâm để cô bị ép chặt thành bức ảnh luôn chứ?
Nhưng mà!
Đúng vậy, chính là “nhưng mà”! Niên Bách Ngạn đã nhẫn tâm như thế.
Ngày nào đi làm Tố Diệp cũng phải trải qua quãng thời gian sống không bằng chết.
Đi dưới đất thì bị kẹp chết, đi trên mặt đất thì bị tắc chết. Cách chết tuy khác nhau nhưng kết quả không sai khác. Cô đã từng đau khổ van nài Niên Bách Ngạn, kể cả là xin lái xe của anh đi làm. Ai ngờ Niên Bách Ngạn trả lời cô rằng: Có khổ mới biết nhớ lúc sướиɠ!
Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến cô ngày nào cũng bị mấy loại nước hoa rẻ tiền, mùi hôi nách, mùi mồ hôi thậm chí còn là mùi bánh bao, mùi hành lá bao bọc khắp người.
Nhưng hôm nay Niên Bách Ngạn đã nói với cô rằng, chiếc di động này có tính năng quản gia cá nhân!
“Niên Bách Ngạn! Anh ngược đãi em như vậy, em sẽ nói thẳng với điện thoại tìm cho em một “ŧıểυ nam”!” Tố Diệp trừng mắt kháng nghị.
“ŧıểυ nam là cái gì?”
“Là bạn trai nhỏ đấy! Em sẽ cho anh mọc sừng luôn!” Tố Diệp nắm chặt tay lại.
Niên Bách Ngạn không nhịn được cười: “Nói thế nào giờ em cũng là bà Niên rồi. Làm phiền em có thể đề nghị những yêu cầu cao cấp, quý phái hơn một chút với điện thoại không. Đừng nhìn sự việc bó hẹp như thế, toàn nghĩ tới mấy chuyện mất mặt!”
“Em phát hiện ra con người anh lòng dạ quá thâm độc đi! Có tính năng này tại sao không nói với em sớm? Anh có biết mỗi ngày đi làm em khổ cực thế nào không? Ít nhất em phải dậy sớm hơn bình thường một tiếng.”
Niên Bách Ngạn giữ chặt cô: “Ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe!”
“Nói thì dễ! Anh thử bon chen lên tàu điện ngầm với xe buýt em xem nào!” Tố Diệp cảm thấy phiền phức nhất là ở khu vực của tứ hợp viện. Ở đây, xe taxi đều không dám dừng lại. Tới khi đi cả một đoạn đường tìm được nơi bắt xe thích hợp cô mới phát hiện ra, muốn bắt xe vào giờ cao điểm quả là vô vọng.
Niên Bách Ngạn lại nhướng mày: “Không thành vấn đề!”
“Sáng sớm mai?”
“Được thôi!” Anh vô cùng thoải mái.
Tố Diệp phấn khích, đợi tới ngày mai anh bị mất mặt.
“Thật sự sẽ mang đồ ăn tới sao?” Cô lại tập trung chú ý vào cái điện thoại.
Niên Bách Ngạn chỉ cười, không nói gì.
Tố Diệp bắt đầu bận rộn nghiên cứu chức năng mới mẻ này.
Dáng vẻ của cô lọt vào mắt Niên Bách Ngạn, chỉ còn lại yêu thương vô bờ. Anh bất giác giơ tay lên, vuốt nhẹ hàng mi cô. Người con gái này, anh ngắm mãi vẫn không thấy đủ.
Ngón tay anh đặt lên gò má làm cô ngứa ngáy. Cô mỉm cười né tránh, tiếp tục nghịch ngợm điện thoại của mình.
“Diệp Diệp!” Anh khẽ gọi.
“Hm?”
Niên Bách Ngạn hơi thu chặt cánh tay lại: “Anh xin lỗi về mấy lời bàn tán bên ngoài.”
Mấy lời tranh luận giữa đám nhà báo, cho dù có bịa đặt vô căn cứ hơn nữa anh cũng không quan tâm. Nhưng một khi có người bị kéo vào, có vô tâm đến đâu rồi cũng phải chú ý, không quan tâm rồi cũng phải quan tâm.
Người khiến anh bận tâm chính là Tố Diệp.
Mấy tin đồn rầm rộ thời gian này cũng đã làm cô tổn thương.
Anh đã từng hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô phải chịu tổn thương. Vậy mà giờ đây, anh cảm thấy mình làm chưa tốt.
Mấy ngay nay Niên Bách Ngạn vẫn luôn lo cho Tố Diệp, sợ cô có những suy nghĩ gì khác. Nhưng Tố Diệp không hề nhắc tới những chuyện bên ngoài. Thậm chí trước mặt anh cô chỉ nói nói cười cười, đến một câu oán trách cũng không có.
Như vậy càng khiến Niên Bách Ngạn thêm áy náy.
Vì cô có quyền oán trách. Cô có thể trách người làm chồng như anh thiếu trách nhiệm, có thể trách tất cả là lỗi của anh mới khiến cô bị người ta nói ra nói vào như thế, thậm chí có thể lớn tiếng mắng anh.
Nhưng không.
Mọi việc vẫn rất bình thường.
Cô vẫn sinh hoạt, vẫn ăn uống nhồm nhoàm, vẫn lúc thì làm nũng lúc thì giả vờ giận dỗi anh, vẫn cò kè mặc cả với anh.
Có những lúc anh nghĩ, ông trời phải tin tưởng anh đến mức nào mới để anh quen biết Tố Diệp. Nếu như không có cô, hoặc nếu anh gặp một người con gái khác, liệu anh có đôi lúc lại cảm thấy ngập tràn hạnh phúc như thế này hay không?
Anh dám chắc, không thể!
Những tháng ngày sau khi cưới bình yên và thong thả đến khó tin. Anh trân trọng quãng thời gian này, cũng bất chấp tất cả để bảo vệ nó.
Tố Diệp cắm cúi nghịch di động, sau khi nghe xong cô ngẩng đều lên nhìn anh, cười nói: “Chuyện này không thể trách anh được, cũng có phải vì anh mới nên nông nỗi này đâu. Với lại, miệng ở trên mặt người ta, thích nói gì thì cứ nói. Bây giờ em nghĩ thoáng lắm rồi. Người khác càng nói anh, anh càng phải sống hạnh phúc hơn họ, cho họ tức chết!”
Câu nói ấy khiến Niên Bách Ngạn không biết nên khóc hay cười.
Nhưng lại khiến anh cảm thêm yêu thương cô hơn.
Anh lấy lại điện thoại, ôm cô vào lòng khẽ nói: “Đừng rời xa anh, ở bên cạnh anh suốt đời nhé!”
Tố Diệp hít lấy mùi hương của anh. Những lời anh nói làm cõi lòng cô dâng lên một ngọn sóng, lớp sau cao hơn lớp trước, đập vào trái tim. Cô nhẹ nhàng gật đầu, niềm hạnh phúc nảy nở một cách tự nhiên.
Cô sẽ không rời xa anh.
Anh là người đàn ông của cô, cô là chiếc xương sườn của anh, không phải sao?
Sự dịu dàng của người con gái khiến từng gợn sóng dâng lên trong lòng Niên Bách Ngạn, tình cảm không ngừng được khuấy động.
Cô mềm như ngọc khiến anh quyến luyến không rời. Mùi hương thơm ngát, ấm áp làm anh có phản ứng.
Niên Bách Ngạn vô thức siết chặt cánh tay.
Cho tới khi Tố Diệp khẽ ngọ ngoạy, kháng nghị.
Anh cúi đầu nhìn cô.
Mặt cô đỏ bừng: “Anh cọ vào em rồi!”
Mái tóc đen nhánh làm tôn lên gò má cô, trông lại càng rực rỡ đến mê người.
Niên Bách Ngạn áp sát vào gương mặt cô. Sống mũi cao cọ nhẹ vào má cô. Anh thì thầm: “Cái gì cọ vào em cơ?”
Tố Diệp đẩy anh ra: “Đừng có mà linh tinh!”
“Thế nó phải giải quyết sao đây? Em mặc kệ sao?” Niên Bách Ngạn dựa vào ghế, hỏi một câu.
Tố Diệp nhìn thấy chiếc quần hơi nhô cao của anh. Nhìn anh như vậy có chút hài hước. Cô không nhịn được, bật cười: “Em mặc kệ!”
“Nhưng anh quan tâm!” Nói rồi Niên Bách Ngạn túm lấy cô, ấn xuống.
Tố Diệp không ngừng van vỉ: “Aiya, anh đừng đáng ghét nữa! Lát nữa chẳng phải có người mang đồ ăn tới sao?”
“Không ảnh hưởng tới chúng ta!” Niên Bách Ngạn cong môi cười, ánh mắt có chút đen tối: “Vừa nãy cọ vào chỗ nào! Anh thơm bù!”
“Không cần!” Tố Diệp ôm chặt đầu anh định xông tới: “Đưa đồ ăn nhanh lắm. Anh muốn để người ta cười chê sao? Anh muốn làm cũng được, trừ phi anh có thể bảo đảm xong xuôi trước khi họ tới.”
Niên Bách Ngạn cầm lấy điện thoại, liếc nhìn giờ đưa thức ăn rồi vứt sang một bên, vùi đầu vào cổ cô: “Không bảo đảm được!”
“Thế thì anh đừng làm…”
“Bù cả tối hôm qua với tối hôm kia, một chút thời gian thế làm sao đủ?” Mấy hôm nay anh rất bận, sau khi về tới nhà đều quá nửa đêm, cô đã ngủ rất say, anh cũng không nỡ đánh thức.
“Chuyện này sao còn bù được chứ!” Tố Diệp hết nói nổi.
Niên Bách Ngạn kéo váy cô lên, khẽ cười: “Thế thì em chỉ cần phối hợp với anh thôi.”
“Không đâu!”
“Vẫn còn cứng miệng! Đâm cho em mấy cái là em lại kêu loạn lên rồi!” Nói rồi, anh cởi quần ra.
Tố Diệp thấy anh định làm thật, bèn kinh ngạc thốt lên: “Lát nữa người đưa thức ăn tới rồi!”
Niên Bách Ngạn lập tức diệt trừ hậu họa cho cô. Anh cầm di động lên, dặn dò rằng bữa tối để ở tầng hầm để xe, đặt trong thang máy là được rồi. Sau khi dặn dò xong, anh lập tức đè trở lại người cô. Nhiệt độ cơ thể nóng đến kinh người làm bỏng cô.
Tố Diệp đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Ánh sáng trong phòng làm đôi mắt anh rực rỡ. Trong con ngươi sâu hút của anh, Tố Diệp nhìn thấy cái bóng nhỏ xíu của mình. Trong mắt anh… có cô.
Chẳng mấy chốc, cô bị sức mạnh của người đàn ông nắm giữ, đi theo tiết tấu của anh, hoàn toàn thả lỏng bản thân…