Niên Bách Ngạn dĩ nhiên sẽ không nghe được câu nói ấy, nhưng anh cảm nhận được tâm trạng của cô. Anh thu chặt tay lại, hôn nhẹ lên trán cô, an ủi những bi thương đang cuộn dâng trong lòng cô.
Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy cô từ phía sau, áp má vào tai cô. Giọng nói trầm trầm mang theo ý cười: “Câu này là em gián tiếp mắng bản thân mình rồi. Chẳng phải em cũng thích chuyện ấy sao?”
Tố Diệp không dám làm bừa, nhưng cổ họng có chút khô rát. Cô nuốt nước bọt: “Nói bậy! Ai thích làm mấy chuyện ấy chứ!”
Một buổi chiều thế này, thong thả, nhàn tản. Dường như thời gian trôi chậm hơn rất nhiều. Lũ cá dưới hồ cũng bơi chậm rãi hơn. Chim cũng bay từ từ. Khi chúng cọ qua những bông hoa hải đường, có mấy cánh hoa đỏ rơi lên xích đu, rụng xuống gò má Tố Diệp. Niên Bách Ngạn bất giác ôm chặt cô. Làn da cô mát mẻ, khô cong. Được ôm cô thế này có cảm giác mềm mại, mát mẻ, còn có một hương thơm thấm vào lòng người. Nó như thấm đẫm hương hoa hải đường, lại giống như mùi hương từ người cô.
“Là ai suốt ngày quyến rũ anh, nói với anh là: [i]Bách Ngạn, em thích, em thích…[/i]”
“Không được nói nữa!” Mặt Tố Diệp đỏ rần. Cô vội quay đầu lại, giơ tay bịt chặt miệng anh.
Niên Bách Ngạn cũng để mặc cô làm vậy, nụ cười cất giấu trong đôi mắt. Anh rất ít khi được thoải mái như vậy, nhất là trong quãng thời gian này. Chuyện công việc gần như đã rút cạn kiệt thời gian và sức lực của anh rồi. Thế nên, những buổi chiều được nhàn nhã, thong dong dựa vào đây, nói cười với cô như thế này quả thực là hiếm hoi.
Khuôn cằm lún phún râu của anh làm lòng bàn tay cô ngưa ngứa. Cô rút tay về, không quan tâm tới anh nữa. Niên Bách Ngạn ôm một người con gái như vậy trong lòng, lại còn là người anh yêu thương dĩ nhiên sẽ thiếu tập trung. Bàn tay anh bất giác trượt xuống.
Khi nó chạm vào eo, Tố Diệp lập tức giữ lại, quay đầu nói: “Đừng đùa nữa! Anh mấy tuổi rồi?*”
*Câu này còn có thể hiểu theo một nghĩa khác là: Anh lớn đến mức nào rồi? =))
Niên Bách Ngạn cọ cọ vào tai cô, cười thầm: “Em muốn hỏi lúc cứng hay lúc mềm?”
Tố Diệp quả thực không thốt nên lời.
Nếu Niên Bách Ngạn cố tình, cô tuyệt đối không phải đối thủ của anh trong mấy màn đấu khẩu. Trừ phi anh có ý nhường cô hoặc là tư duy của cô bỗng nhiên nhảy vọt theo một con đường bất thường khác. Trò đùa thịt thà này của anh không nặng không nhẹ, làm cô chẳng biết nên tiếp lời ra sao, thế là cô đành chọn cách im lặng.
Niên Bách Ngạn cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Anh cứ ôm cô, yên lặng ngồi dưới tán cây như thế. Cây hoa hải đường nhẹ nhàng lay động trong gió, như một bãi biển đỏ rực. Từng cánh hoa như từng gợn sóng được gió kéo theo, dâng lên trên mặt biển, lớp này xô đuổi lớp kia.
Tố Diệp chưa bao giờ dám tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn của cô và Niên Bách Ngạn rồi sẽ thế nào. Họ lựa chọn làm đám cưới trong hoàn cảnh đã đứng trước bờ vực chia tay. Cô và anh cùng bước vào lễ đường vào lúc cả hai gần như đã đánh mất niềm tin vào nhau. Nói không lo lắng là giả. Ngay cả khi yêu còn phát sinh vấn đề thì việc tiến tới hôn nhân liệu có phải là cách giải quyết đúng đắn?
Nhưng, chí ít thì buổi chiều nay vẫn trôi qua trong bình lặng.
Cảm giác yên bình, hòa hợp này giấu đi mọi chuyện. Cả những gì cần phải giải quyết và những gì không nên giải quyết.
Từ khi Niên Bách Ngạn tìm lại được cô ở đường đá tới tận bây giờ họ đều đang né tránh không nói tới vấn đề của nhau. Sự ngại ngần của cô với anh, sự nghi hoặc của anh với cô, tất cả đều bị không khí hân hoan của đám cưới đè nén xuống.
Cô chẳng biết liệu đây có phải là một cách để giải quyết vấn đề hay không, nhưng ít ra thì trước mắt ở bên nhau họ rất thoải mái.
Niên Bách Ngạn khẽ điều chỉnh lại tư thế: “Anh cũng đói rồi.”
Tố Diệp quay đầu trừng mắt lườm anh: “Sao trong đầu anh toàn là cầu vồng thế hả? Em đói thật đấy!”
Niên Bách Ngạn nhìn vào mắt cô, thản nhiên nói: “Anh cũng đói thật mà, em tưởng là cái gì?”
Tố Diệp á khẩu, mặt lại nóng lên. Cô đằng hắng, không nói gì nữa. Đừng trách cô suy nghĩ lung tung, có trách thì trách “lều bạt” của anh vẫn còn căng lên thế kia, làm sao cô biết mấy suy nghĩ sắc dục của anh đã tiêu tan hay chưa?
Bữa tối rất ngon.
Rõ ràng là Niên Bách Ngạn chẳng mong chờ vừa mới được gả về nhà họ Niên, Tố Diệp đã lập tức trở thành dâu hiền vợ đảm. Tất cả những món ngon trên mặt bàn đều được anh thuê đầu bếp về làm, đầy đủ cả về sắc, hương, vị. Tố Diệp đúng là đói thật. Cô càn quét như bão táp kéo qua. Chẳng mấy chốc, hình ảnh một bàn ăn đẹp long lanh đã chỉ còn lại cơm thừa canh cặn.
Đối với “dung nhan” ăn như hổ vồ của cô, Niên Bách Ngạn không mấy ngạc nhiên. Anh vẫn ăn uống một cách từ tốn, giữ hình tượng nho nhã ngàn năm không đổi, sét đánh không ngã. Chỉ có điều, khi anh thực sự không nhìn nổi nữa anh cũng nhắc cô gái đối diện một câu: Ăn từ từ thôi, có ai cướp của em đâu.
Sau đó, anh đứng dậy rót cho cô một cốc nước cam ép.
Những lúc như thế, Tố Diệp lại cảm thấy anh đối xử với cô giống với con gái hơn là giống với vợ.
Sau khi đã ăn uống no nê, Tố Diệp như sống lại.
Cảm giác nhức mỏi và đau đầu trong một trận say sớm đã tan biến cùng vị giác rồi. Cô bắt đầu khoa chân múa tay, nhảy nhót tưng bừng: “La lá la! Bắt đầu bóc quà thôi!”
“Dừng!” Niên Bách Ngạn đang ngồi trên sofa xem tin tức tài chính hôm nay, hờ hững buông một chữ, đầu còn không ngẩng lên.
Một chân Tố Diệp còn chưa kịp hạ xuống, cứ ngây ngốc đứng đó, nhìn về phía anh: “Gì vậy?”
“Ngồi xuống!” Ngữ điệu của anh vẫn rất bình thản.
Tố Diệp chớp chớp mắt rồi đặt chân xuống: “Em đi bóc quà!”
Trong hôn lễ hôm qua, bạn bè và người thân ai cũng tặng quà, cái nào cái nấy đều được bọc rất đẹp. Tò mò và chờ mong những thứ chưa biết là gì là bản tính trời sinh của con người. Tố Diệp cũng không phải nɠɵạı lệ. Có ai không thích niềm vui bất ngờ đâu? Chỉ có điều cô cảm thấy, bạn bè mang quà tới khách sạn là một sai lầm. Nhiều quà như thế vậy mà trước bữa tối khách sạn mới mang tới cho cô, lãng phí của cô cả một buổi chiều.
Sở dĩ cô hưng phấn như vậy là vì đám Sa Sa đã tặng cô rất nhiều rất nhiều món quà cỡ bự. Cô nghĩ bụng không biết có phải thứ đồ trang trí quý giá gì không? Gia đình mấy bạn trong nhóm Sa Sa có điều kiện và thu nhập không tồi. Trước nay họ lại biết cô thích tiền. Chưa biết chừng mấy món quà đó sẽ mang lại điều bất ngờ gì đó cho cô.
Ai ngờ, Niên Bách Ngạn tảng lờ gương mặt phấn khích của cô. Anh ngẩng đầu lên, chỉ vào ghế sofa: “Gấp gáp làm gì chứ, cứ ngồi xuống đã!”
Tố Diệp cảm thấy anh giống bố cô hơn rồi. Cô nhăn nhó, ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện anh.
“Làm gì vậy?”
“Nghỉ ngơi một lát đi, đừng có nhảy lên nhảy xuống như khỉ vậy!” Niên Bách Ngạn khẽ nói.
“Ai giống khỉ chứ?”
Niên Bách Ngạn đặt tờ báo xuống: “Em vừa mới ăn cơm xong, cứ chạy đi chạy lại như thế dễ bị viêm ruột thừa lắm đấy!”
Tố Diệp lườm nguýt: “Nhiều quà thế kia, cả tối em bóc không hết được!”
“Cứ từ từ bóc, quà của em mà, có chạy mất đâu!”
“Niên Bách Ngạn! Có phải anh rất thích quản lý người khác không?” Sao cô phát hiện sau khi kết hôn, anh càng bó buộc cô thế nhỉ?
Niên Bách Ngạn tựa ra sau ghế, mỉm cười: “Em là vợ anh, anh không quản em thì ai quản em?”
“Thế em phải ngồi bao lâu?”
“Ít nhất là mười lăm phút!”
Tố Diệp cảm thấy mỗi giây như cả năm trời.
Mười lăm phút vừa trôi qua, cô đã xông vào phòng để đồ, miệng huýt sáo. Thanh âm vui vẻ còn vọng ra tận ngoài phòng khách: “Là lá la…”
Niên Bách Ngạn không biết nên khóc hay cười.
Buổi tối mà có Tố Diệp, Niên Bách Ngạn muốn yên tĩnh đọc báo một lúc rõ ràng chỉ là ảo vọng. Khả năng làm khổ người khác của cô anh biết quá rõ. Thế nên còn chưa tới một phút, từ trong phòng để đồ đã vọng ra những tiếng reo hò kinh thiên động địa: “Trời ơi! Đây chẳng phải là mấy đồ cổ tìm mua được ở châu Âu sao? Tuyệt quá đi!”
Niên Bách Ngạn không để ý tới tiếng reo hò của cô, vẫn bấm bụng tiếp tục đọc báo.
“Phát tài rồi! Phát tài rồi! Niên Bách Ngạn! Bạn anh phải không? Tặng cả một cây kim liên hoa này!” Tiếng Tố Diệp cao vút. Niên Bách Ngạn không cần nhìn cũng biết đôi mắt cô lúc này lấp lánh cỡ nào.
“Ai thế này? À, người này có phải ông tổng giám đốc của công ty kiến trúc gì đó không? Bảo sao lại vung tay hào phóng thế chứ! Mà không đúng, ông ấy tặng chúng ta hẳn một ngôi nhà có phải hay không? Tặng cây kim liên hoa làm gì chứ? Con người này, chắc chắn muốn xun xoe, nịnh hót, không phải ăn cướp cũng là ăn trộm. Niên Bách Ngạn! Có phải ông ta có việc nhờ vả anh không? Anh không được nhận hối lộ đâu đấy!”
Niên Bách Ngạn khó xử trả lời: “Ông xã em chỉ là thương nhân thôi, chưa đạt tới đẳng cấp được nhận hối lộ đâu.”
Tố Diệp im lặng.
Anh biết cô chẳng có thời gian để tâm tới mấy lời anh nói. Lúc này chắc chắn là đang mở quà một cách đầy nhiệt tình.
“A!” Tố Diệp lại reo lên.
Niên Bách Ngạn giật mình thon thót vì mấy tiếng hét bất ngờ của cô. Tay anh run lên, tờ báo suýt thì rơi xuống đất. Ông trời ơi! Anh bỗng cảm thấy hai bên thái dương giật giật vì tiếng ồn của cô. Chỉ sợ hai mắt cô sáng rực đến mất kiểm soát, vì cuối cùng người xui xẻo nhất luôn là anh.
“Niên Bách Ngạn! Sao bạn anh ai cũng tặng quà hào phóng vậy?”
Niên Bách Ngạn không đọc nổi báo nữa. Anh đặt nó sang một bên, đi vào phòng cất đồ.
Vừa vào trong, anh suýt nữa thì ngã ngửa.
Khách khứa tham dự đám cưới ngày hôm qua trên ngàn người, nên quà to quà nhỏ chất đầy cả một căn phòng cũng không có gì là lạ. Nhưng điều khiến Niên Bách Ngạn hoảng hốt không phải là số lượng quà tặng quá nhiều. Mà là Tố Diệp đang khoanh chân ngồi giữa đống quà, trên đầu còn đội một thứ giống như trang phục sari của phụ nữ Ấn Độ, trên người lại quấn một chiếc áo choàng cung đình châu Âu thời Trung Cổ, thoạt nhìn trông quái dị vô cùng.
“Lại đây… Lại đây! Anh đây, để tôi xem bói cho số phận tương lai của anh nhé.” Tố Diệp thấy anh đi vào, giơ một viên đá ánh mặt trăng hình tròn vừa bóc ra, nói như một bà thầy bói.
Vừa nhìn đã biết là bạn cô tặng, hợp với sở thích của cô.
Từ Tố Diệp, Niên Bách Ngạn hoàn toàn lĩnh ngộ được thế nào là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Bình thường cô hay thích sưu tập mấy thứ linh tinh, thế nên bạn cô đương nhiên cũng sẽ tặng cô những món đồ như vậy. Anh bỗng cảm thấy kỳ lạ. Tố Diệp và anh rõ ràng là hai con người đi trên hai con đường khác nhau, sao anh lại cứ yêu cô nhỉ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, viên đá ánh trăng trên tay cô quả thực rất đẹp. Tuy rằng Niên Bách Ngạn kinh doanh kim cương nhưng bình thường cũng có tìm hiểu những loại đá quý khác, để tiện cho việc khảm nạm và thiết kế. Đá ánh trăng không được coi là loại đá xa xỉ và cao quý trong giới nhưng vì được đặt cho cái tên “viên đá của phái nữ” mà giá trị của nó đã tăng lên đáng kể.
Cộng thêm ánh sáng của bản thân nó đã mơ màng như ánh trăng, thế nên càng được các quý cô ưa chuộng, giá đã cao nay càng thêm cao. Niên Bách Ngạn tuy chỉ liếc nhìn qua nhưng viên đá ánh trăng trong tay Tố Diệp lại phát ra thứ ánh sáng xanh lam theo từng góc độ thay đổi. Một viên đá ánh trăng thượng hạng có yêu cầu rất cao đối với độ sạch, càng tinh khiết ánh sáng xanh sẽ càng rực rỡ.
Niên Bách Ngạn có thể phán đoán ra, viên đá trên tay cô có lẽ đến từ Sri Lanka, chất lượng tuyệt hảo, giá thành không hề rẻ.
Lợi dụng chỗ trống giữa các món quà, cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng tới được một vị trí trống bên cạnh sofa, ngồi xuống.
“Được! Đại sư! Vậy ngài bói giúp tôi xem sau này vợ tôi liệu có ngoan ngoãn nghe lời tôi không?”
“Tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng là đáp án.” Niên Bách Ngạn cố tình trêu cô.
Tố Diệp đặt viên đá ánh trăng trong lòng sang một bên, bực bội đáp: “Giờ xem bói đã hết, mời anh ngày mai tới sớm.”
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Còn chưa trả lời được câu nào mà, sao đã hết giờ rồi?”
“Bổn đại sư mệt rồi!”
Tố Diệp lại bắt đầu bóc quà. Mỗi một món quà như một chuyến hành trình mới lạ. Khi biết nó là gì, cô lại bình luận một hồi. Còn Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười ngắm cô, nhìn gương mặt phấn khích của cô, trong lòng tự nhiên cũng thấy vui vẻ.
Quà phân ra loại lớn loại nhỏ riêng biệt. Tố Diệp bóc quà to trước. Sau khi cầm lên một chiếc hộp gấm tinh xảo, cô khinh thường bĩu môi: “Ai mà hẹp hòi thế này?” Nói rồi, cô vứt nó sang một bên.
Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh từ tốn bổ sung một câu: “Lỡ như nó là đá quý hay đồ cổ có giá trị thì sao? Có những thứ không phải càng lớn thì càng đắt tiền đâu.”
Một giây sau, Tố Diệp đã nhào tới, vội vàng nhặt lại cái hộp.
Cô nhẹ nhàng mở ra. Trong khoảnh khắc, có một tia sáng màu đỏ ánh lên, lướt qua đôi mắt.
“Ấy, đôi khuyên tai này sao trông quen thế nhỉ?” Tố Diệp bị hấp dẫn bởi đôi khuyên tai rực rỡ ấy. Hình như cô đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng nhất thời lại chẳng nhớ ra. Nhưng giác quan thứ sáu cho cô biết, thứ trong chiếc hộp này đúng như Niên Bách Ngạn, giá trị không hề nhỏ.
Niên Bách Ngạn tựa vào sofa: “Ai tặng vậy?”
Tố Diệp rút từ trong hộp ra một tấm thiệp nhỏ xíu màu tím nhạt, nhướng mày: Chúc mừng! Phồn hoa tính liên hoàn, tố niên phùng cẩm thời. Lục… Bắc Thần? Sau đó cô ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn, nét mặt ngỡ ngàng: “Là quà mừng của Lục Bắc Thần. Trời đất ơi! Anh ấy văn chương thật đấy. Em còn tưởng chỉ viết mấy câu chúc mừng tân hôn gì đó thôi chứ.”
Lục Bắc Thần không thể tới dự đám cưới. Món quà này anh ấy sai người mang tới.
Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Tố Diệp lấy chiếc khuyên tai ra nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy chắc chắn đã từng thấy nó ở đâu đó.
“Viên kim cương chính là máu bồ câu.” Niên Bách Ngạn có lòng tốt nhắc nhở.
Máu bồ câu…
Não bộ Tố Diệp nhanh chóng xoay chuyển rồi dừng lại tại buổi đấu giá ở Nội Mông. Hai mắt cô sáng lên: “A! Em nhớ ra rồi! Chính là chiếc khuyên tai máu bồ câu trong bộ “Trăm hoa đua nở”!”
Niên Bách Ngạn tươi cười: “Trong tấm thiệp đó Lục Bắc Thần đã nói với em đó là “Trăm hoa đua nở” rồi*”
*Câu nói trong tấm thiệp của Lục Bắc Thần: Trăm hoa cùng về một mối, gặp nhau trong những năm tháng bình yên.
“Em tưởng chỉ là từ văn chương thôi.” Tố Diệp dè dặt nâng đôi khuyên tai lên: “Em nhớ khi trước Lục Bắc Thần hình như đã đấu giá nó thành công với giá ba triệu đô la Mỹ. Quỷ thần ơi! Cái khuyên tai đắt như vậy lúc này đang ở trong tay em sao? Niên Bách Ngạn! Em không nằm mơ chứ? Sao anh ấy lại tặng em đôi khuyên tai đắt như thế?”
“Cậu ấy là đàn ông, giữ đồ của phụ nữ làm gì chứ?”
“Thế lúc trước còn đấu giá làm gì?” Giang Mạc Viễn đấu giá vòng tay là để tặng cho Trang Noãn Thần. Còn anh chàng Lục Bắc Thần này cũng không thể vô duyên vô cớ tranh giành một món đồ của phụ nữ chứ? Lẽ nào, ban đầu anh ấy đấu giá định tặng ai đó, nhưng đối phương không nhận, thế nên mới chuyển sang tặng cho cô?
Nghĩ tới đây, Tố Diệp liền cảm thấy là lạ. Cô không muốn nhận đồ người khác không cần.
Niên Bách Ngạn đọc thấu suy nghĩ của cô. Anh lắc đầu: “Đừng suy nghĩ linh tinh! Chưa biết chừng ngay từ đầu Bắc Thần đã muốn lấy nó làm quà cưới cho em đấy!”
Tố Diệp mù tịt: “Không hiểu!”
Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Anh chưa bao giờ lấy danh nghĩa công việc để đưa một người con gái cùng đi chơi. Về điểm này Giang Mạc Viễn và Lục Bắc Thần cũng biết rõ!”
Nghe xong lời ấy, Tố Diệp lập tức hiểu ra. Mặt cô đỏ bừng, nhưng vẫn già mồm: “Tự sướиɠ trá hình!”
Niên Bách Ngạn biết là cô đã hiểu, cũng không giải thích nhiều nữa, chỉ nhìn cô mỉm cười.
Tố Diệp sốt sắng đôi đeo khuyên tai nên, sung sướиɠ không để đâu cho hết.
Quà lớn của đám Sa Sa quả nhiên là có kích cỡ lớn nhất trong số đó. Tố Diệp bắt đầu hồi hộp tấn công món quà này. Niên Bách Ngạn thấy cô bóc quà tốn công, định đứng dậy giúp cô, nhưng bị cô từ chối. Cô nói cô muốn tự tay bóc quà để cảm nhận sự bất ngờ. Thế là anh cũng trở nên nhàn rỗi, nhìn cô vừa bóc quà vừa vui rúc rích như chuột cũng thú vị lắm.
Niên Bách Ngạn nghĩ, chưa biết chừng lát nữa cô lại kêu toáng lên cho mà xem. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi. Ai ngờ, món quà đã được bóc ra mà Tố Diệp chỉ đờ đẫn đứng đó, lặng im như một khúc gỗ.
Thấy có vẻ bất thường, Niên Bách Ngạn bèn đi tới xem. Sa Sa tặng cho họ một chiếc xe đẩy em bé cao cấp, được lắp ráp đặc biệt, vừa có thể ngồi, vừa có thể nằm. Bánh xe chắc chắn có độ an toàn cực cao.
“Sao thế?” Anh cười nhẹ nhàng.
Tố Diệp không nói gì, chỉ lắc đầu.
Niên Bách Ngạn bèn ôm cô vào lòng, khẽ vỗ nhẹ đầu cô, dịu giọng nói: “Sa Sa có lòng tốt thôi, đừng nghĩ nhiều!”
“Em không trách họ…”
Em chỉ trách mình thôi… Tố Diệp tự bổ sung câu ấy trong lòng.
Niên Bách Ngạn dĩ nhiên sẽ không nghe được câu nói ấy, nhưng anh cảm nhận được tâm trạng của cô. Anh thu chặt tay lại, hôn nhẹ lên trán cô, an ủi những bi thương đang cuộn dâng trong lòng cô.
Còn tâm tư của anh thì đang dừng lại ở một giây phút nào đó sau khi đám cưới ngày hôm qua kết thúc.
Anh cảm thấy cả đời này mình cũng không thể quên khoảnh khắc ấy.
…
Lâm Yêu Yêu chủ động tìm anh, nói với anh rằng cô ấy muốn nói chuyện với anh mấy câu.
Nói chuyện mấy câu?
Muốn nói chuyện gì không nghĩ cũng biết.
Là cấp dưới của anh, cho dù có vấn đề gì về công việc, Lâm Yêu Yêu cũng phải xin ý kiến của cấp trên trực tiếp trước, chứ không phải vượt cấp tới tìm anh ngay. Là vợ của Diệp Uyên, anh cảm thấy hình như người chị dâu này cũng không có đề tài gì để nói. Chỉ còn chuyện liên quan tới Tố Diệp. Chỉ có điều, Niên Bách Ngạn nghĩ được như vậy nhưng không thể ngờ nó còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh.
Hai người họ tìm một nơi yên tĩnh, cách xa tiếng nói cười rôm rả.
Lâm Yêu Yêu nhìn về phía đám người đang uống rượu nói cười, khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Niên! Anh sẽ đối xử tốt với Tố Diệp chứ? Cả cuộc đời này?”
Câu này hỏi có vẻ hơi dư thừa, nhưng Niên Bách Ngạn vẫn kiên nhẫn trả lời: “Đương nhiên!”
Ai ngờ Lâm Yêu Yêu nhìn anh với vẻ nghiêm túc: “Ý tôi muốn nói, kể cả sau này cô ấy không thể sinh con, không thể cho anh một đứa con ấy.”
Niên Bách Ngạn không kỳ lạ khi Lâm Yêu Yêu biết chuyện này, vì hai người họ là bạn bè thân thiết, Yêu Yêu biết chuyện là điều quá đỗi bình thường. Anh gật đầu: “Tôi biết rõ tình trạng của cô ấy!”
Lâm Yêu Yêu nhìn anh hỏi: “Cô ấy đã phá đứa con của anh, anh không oán hận chút nào sao?”
“Oán hận chứ!” Anh đáp thẳng thắn: “Nhưng tôi không yên tâm giao Tố Diệp cho người đàn ông khác chăm sóc, thế nên cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh tôi!”