Phát hiện được trong nhà vệ sinh nam!” Nét mặt Tố Khải trở nên nghiêm túc: “Có người đã cắt nát váy cưới rồi vứt vào trong đó!”
Váy cưới do Lâm Yêu Yêu nhờ Diệp Uyên tìm một thương hiệu nổi tiếng ở châu Âu đặt làm gấp. Vì hôn lễ của Tố Diệp quá bất ngờ nên Lâm Yêu Yêu không có thời gian đợi nhà thiết kế làm ra một bộ hoàn toàn mới, chỉ có thể nghĩ ra những ý tưởng mới để tiến hành sửa chữa ở mức độ nhỏ ngay trên nguyên mẫu, nhưng giá thành cũng không hề rẻ. Tố Diệp từng đặt làm váy cưới cho Lâm Yêu Yêu thế nên giá cả thế nào cô cũng nắm rõ trong lòng. Vừa nghe xong câu đó, cô lập tức lo lắng không yên.
Váy cưới đã đắt tiền, mấy bộ váy lễ phục đi kèm lại càng mắc. Thế nên chúng được chia ra làm đôi cho hai người quản lý, cất ở hai nơi.
Tố Diệp cũng chẳng màng tới việc trang điểm cô dâu gì nữa. Cả một nhóm người vội vội vàng vàng đi về phía người trông coi váy cưới. Trang Noãn Thần cũng bế Thần Thần đi theo cùng.
Căn phòng dành riêng để váy cưới cũng không lớn lắm, nhìn một cái là thấy được tận cùng. Chiếc váy vốn đang mặc trên người ma-nơ-canh giờ đã biến mất, chỉ còn lại một hình nộm giả trần trụi đón tiếp mọi người.
Nhân viên quản lý váy cưới là một cô gái mới ngoài hai mươi. Cô ta đứng ngoài cửa vừa sợ vừa lo, liên tục xin lỗi Tố Diệp. Quản gia của khách sạn dĩ nhiên rất căng thẳng. Ông ta trách mắng cô ta mấy câu, cô ta lập tức bật khóc.
Tố Diệp không còn tâm trạng đâu để an ủi cô bé ấy nữa. Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, váy cưới lại không cánh mà bay, đám cưới còn cử hành thế nào? Lâm Yêu Yêu giận đến nghiến răng kèn kẹt. Nhưng chuyện đã đến nước này, có mắng mỏ nhân viên thêm nữa cũng chẳng ích gì. Cô ấy bèn hỏi: “Chẳng phải cô vẫn ngồi trông váy cưới sao? Sao có thể không thấy nó đâu một cách vô lý như vậy?”
Cô gái nhỏ nghẹn ngào, nói mình đi vào nhà vệ sinh một lát, lúc về đã phát hiện nó đã biến mất.
Mấy bạn học khác của Lâm Yêu Yêu thì không được khách khí như thế. Ngữ khí của họ gay gắt hơn: “Sao mấy cô gái trẻ các cô bây giờ thiếu tinh thần trách nhiệm thế? Bảo cô trông váy cưới, đây là công việc của cô, kể cả có đi vệ sinh cũng phải tìm một người tới trông hộ một lúc mới được chứ? Bây giờ xảy ra chuyện mất váy cưới tày trời này, cô gánh nổi không? Gọi giám đốc của các cô tới đây! Thật quá đáng!”
Cô bé nghe xong, chân lập tức mềm nhũn, càng òa khóc dữ dội hơn.
Tố Diệp cũng muốn chửi thề nhưng vẫn kiềm chế. Cô quay đầu hỏi quản gia: “Lễ phục vẫn còn nguyên chứ?”
“Vẫn còn, vẫn còn! Phía lễ phục vẫn có người trông coi. Vừa rồi tôi đã qua đó kiểm tra, tất cả còn nguyên ạ.” Quản gia vội vàng trả lời.
Trang Noãn Thần ở bên cạnh khẽ hỏi: “Các ngóc ngách trong phòng đều tìm cả rồi chứ?”
Quản gia gật đầu: “Đều đã tìm cả mới phải thông báo cho chị ạ.”
“Tôi thấy chuyện này nên lập tức nói với tổng giám đốc Niên một tiếng đi!” Trang Noãn Thần đặt Thần Thần xuống, nói với Tố Diệp.
Đầu óc Tố Diệp đang quay cuồng, nhất thời giữ im lặng.
Đúng vào lúc này, Diệp Lan vội vã đi từ phía lễ đường qua. Thấy cả một đám người xúm cả vào đây, con bé đi tới, gõ cửa: “Chị! Hôn lễ sắp bắt đầu rồi. Chị thay váy cưới xong chưa?”
Lâm Yêu Yêu sốt ruột trả lời: “Váy cưới mất rồi, còn thay thế nào?”
“Hả?” Diệp Lan bàng hoàng, đi vào trong mới nhìn thấy ma-nơ-canh trống trơn.
Thế là thế nào?
“Bách Ngạn đâu rồi?” Tố Diệp mệt mỏi hỏi.
“Phía anh rể đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Hôm nay có nhiều người tai to mặt lớn tới lắm, anh ấy đang phải tiếp đón họ.” Diệp Lan nói.
Tố Diệp cũng có thể tưởng tượng ra bên ngoài bận rộn nhường nào.
Đúng lúc cô đang bối rối thì Tố Khải cũng đi từ ngoài vào, trong tay ôm một đống trắng xóa. Sau khi thấy Tố Diệp, cậu chào cô một câu với vẻ khó xử.
Tất cả mọi người đều nhìn qua, kinh hoàng.
Lâm Yêu Yêu loáng thoáng thấy thứ trong tay Tố Khải có vẻ quen mắt. Cô ấy chạy lên đầu tiên, kéo ra xem. Những vụn vải rơi đầy mặt đất.
Ai nấy đều ôm miệng.
Tố Diệp trợn tròn hai mắt.
Thứ Tố Khải ôm trong lòng chính là bộ váy cưới ấy. Giờ đây, nó chỉ còn là những mảnh vụn tan tác.
“Phát hiện được trong nhà vệ sinh nam!” Nét mặt Tố Khải trở nên nghiêm túc: “Có người đã cắt nát váy cưới rồi vứt vào trong đó!”
“Vậy phải làm sao? Ai mà lại thất đức như vậy? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi. Váy cưới bị cắt ra thế này, còn mặc thế nào được nữa?” Diệp Lan vô cùng lo lắng.
Tố Diệp buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại.
“Để em đi báo với anh rể một tiếng!” Diệp Lan đề nghị.
Con bé vừa định đi đã bị Tố Diệp giữ lại.
“Chuyện này đừng để anh ấy biết là hơn.”
Những người khác đều sững sờ.
“Giờ dù có nói với anh ấy cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là tới giờ cử hành hôn lễ, cũng không thể chạy tới cửa hàng váy cưới thuê một bộ được?” Tố Diệp ngồi xuống sofa, day day hai bên thái dương rồi nói.
Thông thường, mấy bộ quần áo cửa hàng váy cưới bày biện đều chỉ là hàng mẫu, cứ cho là có mang tới cũng toàn là mấy bộ lem luốc. Dù có bộ sạch sẽ thật cũng không thể bảo đảm nó phù hợp về kích cỡ. Tới lúc đó mặc ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười, làm mất mặt Niên Bách Ngạn.
Không cần nói, Tố Diệp cũng biết khách khứa bên ngoài ai ai cũng có lai lịch không hề đơn giản. Nếu cô ăn mặc một bộ váy cưới nhơ nhuốc hoặc cộc kệch ra ngoài, thì rõ ràng đang cho người ta một cái cớ để cười vào mặt.
Hơn nữa, ngoài những vị khách tôn quý ra, còn có đồng nghiệp trong công ty, trong phòng tâm lý. Hôm nay cô thấy mợ Phương Tiếu Bình ăn mặc vô cùng diêm dúa. Có đánh chết Tố Diệp cô cũng không muốn xấu xí trước mặt mợ.
Còn cả bạn bè, người thân bên nhà mợ…
Họ sẽ nhìn cô thế nào?
Tố Diệp không thể mạo hiểm, không thể để họ bàn tán sau lưng Bách Ngạn rằng đường đường là tổng giám đốc đi lấy một cô vợ lại để vợ mặc áo cưới người khác đã từng mặc qua.
“Kanve là một nhà thiết kế nổi tiếng. Nhờ anh ấy giúp đỡ, anh ấy nhất định sẽ có cách.” Tố Diệp đứng dậy, giọng nói trở nên gấp gáp. Tuy rằng cô vẫn chưa thể khẳng định Kanve chắc chắn có thể giúp cô giả quyết nan đề này, nhưng bây giờ chỉ còn cách thử hy vọng cuối cùng.
Mọi người có thể không biết Kanve, nhưng Lâm Yêu Yêu thì biết. Cô ấy lo lắng hỏi: “Anh ấy liệu có giúp không? Hơn nữa, cho dù anh muốn giúp, có thể giúp được gì?”
Tố Diệp cũng hiểu cho nỗi lo của Lâm Yêu Yêu. Cô khẽ thở dài: “Tiếc là mình lại chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy.”
“Kanve? Chính là Nhiếp Thiên Luật phải không?” Trang Noãn Thần hỏi một câu.
Tố Diệp gật đầu.
“Tôi đi tìm anh ấy!” Trang Noãn Thần không hề do dự: “Trước đây khi còn ở công ty truyền thông, tôi từng hợp tác với anh ấy một lần, nên khá hiểu con người anh ấy. Vả lại, hôm nay anh tới đây dự đám cưới theo quan hệ với Niên Bách Ngạn, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ vui lòng giúp đỡ thôi. Cô đợi tôi một lát, tôi đi tìm anh ấy nói rõ tình hình.”
Tố Diệp vội vã gật đầu.
Trang Noãn Thần bèn dẫn Thần Thần rời khỏi đó.
Chẳng mấy chốc, Nhiếp Thiên Luật đã tới. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, anh ấy cười rất thoải mái rồi nói ngay: “Cách nhanh nhất chính là phát huy nguyên liệu sẵn có.”
“Không phải anh định lấy nguyên liệu từ phù dâu hay trên quần áo của một chị em nào đó đấy chứ?” Tố Diệp cảm thấy anh ấy là một người rất dễ nói chuyện.
Nhiếp Thiên Luật lắc đầu. Anh ấy quan sát Tố Diệp rồi bất ngờ hỏi: “Cô dám thử phong cách mới lạ, độc đáo không?”
“Không thành vấn đề, chỉ cần không để người ngoài chê cười.” Tố Diệp cũng rất cởi mở. Nghe thấy Nhiếp Thiên Luật nói vậy, cô cũng không lo lắng nữa. Vì anh ấy dám nói vậy, thì chứng tỏ anh ấy có thể bảo đảm giải quyết được vấn đề trong thời gian ngắn.
“Yên tâm! Có tôi ở đây, tuyệt đối không để cô mất mặt đâu.” Nhiếp Thiên Luật cười.
“Chúng ta phải làm gì?” Diệp Lan hỏi.
Nhiếp Thiên Luật đảo mắt nhìn xung quanh như đang suy nghĩ gì đó, rồi anh ấy lại nhìn lên người Tố Khải, làm cho Tố Khải nổi cả da gà. Nhiếp Thiên Luật hỏi: “Cậu là em trai của cô ấy?”
Tố Khải gật đầu.
“Chắc là cậu có chuẩn bị áo sơ mi dự phòng chứ?” Mấy hôn lễ kiểu này tốn rất nhiều thời gian. Thường là những người thân thích chẳng ai chỉ mặc một bộ quần áo tới tiếp đón khách khứa. Cậu ấy là em trai của cô dâu, chắc chắn phải ở lại tới cuối cùng.
Tố Khải lại gật đầu.
“Tôi cần áo sơ mi trắng, ít nhất là bốn chiếc.” Nhiếp Thiên Luật thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
“Nhưng tôi chỉ mang có một chiếc.” Tố Khải vội nói.
Nhiếp Thiên Luật nhìn xuống chiếc sơ mi của mình, lại là màu xám chì.
“Yên tâm đi, để tôi giải quyết!” Tố Khải nghĩ tới phù rể và Niên Bách Ngạn.
Nhiếp Thiên Luật dặn dò: “Phải nhanh đấy!”
Tố Khải gật đầu. Cậu đang định nhặt đống vải vụn dưới đất lên, bỗng bị Nhiếp Thiên Luật ngăn lại: “Chỗ này vẫn còn dùng được.”
Mọi người bắt đầu khâm phục bản lĩnh biến dở thành tốt của Nhiếp Thiên Luật.
Chưa đầy hai phút sau, Hứa Đồng trong bộ lễ phục phù dâu đã vội vàng đi vào cùng với Tố Khải, ôm theo mấy chiếc sơ mi trắng. Tố Diệp đón lấy nhìn, lè lưỡi. Tất cả đều là những chiếc sơ mi được đặt may với giá không hề rẻ.
“Của tổng giám đốc Niên và tổng giám đốc Kỷ!” Hứa Đồng nói.
“Bách Ngạn biết chuyện này không?” Tố Diệp hỏi.
Hứa Đồng rất bình tĩnh: “Yên tâm! Tôi chưa nói với anh ấy.”
Lúc này Tố Diệp mới thở phào. Lúc này còn bắt Niên Bách Ngạn lo lắng theo đã không cần thiết nữa…