Thù hận vì đã từng yêu, không thể buông bỏ vì vẫn còn kỳ vọng.
Dọc đường đưa Tố Diệp về nhà cậu, di động của Niên Bách Ngạn không ngừng kêu. Ban đầu anh không định đi, nhưng sau đó hết cuộc này tới cuộc kia, anh cũng đành phải nhận máy. Tố Diệp bảo anh cứ về công ty làm việc trước. Anh có phần không yên tâm về cô, nhưng vì công việc bận rộn không thể lỡ dở, đành phải khuyên cô ngủ một giấc thật ngon, khi nào xong việc anh sẽ tới với cô.
Tố Diệp biết việc sản phẩm mùa thu đang rất cấp bách. Cô gật đầu, muốn anh không phải bận tâm về mình.
Niên Bách Ngạn bèn lái xe đi.
Tố Diệp đi vào nhà. Trong nhà cực kỳ yên tĩnh. Không còn tiếng cậu ngâm nga hát mấy câu hay tiếng mợ quát tháo bảo cậu yên lặng một lát. Cả ngôi nhà trước nay luôn nhộn nhịp giờ quạnh quẽ, yên ắng, quả thực khiến Tố Diệp rất buồn.
Tố Khải gọi điện thoại tới, trò chuyện đơn giản mấy câu. Tố Khải nói tối nay nó trông ở bệnh viện, bảo cô cứ yên tâm. Tố Diệp cũng bớt lo hơn, nhưng đồng thời lại sợ Tố Khải làm vậy cậu sẽ nghi ngờ. Tố Khải nói: Không sao đâu! Bố em thích náo nhiệt. Em tới đánh cờ với bố.
Lòng Tố Diệp chợt quặn thắt.
Phải, trước giờ cậu là người thích không khí náo nhiệt.
Bình thường lúc ở võ quán, cậu giả vờ nghiêm nghị, nhưng về tới nhà là lại như một ông lão chưa lớn. Mợ càng hung hăng, cậu lại càng cười hề hề.
Cô tắm qua một lát rồi giặt cho mợ hai bộ quần áo. Sau khi gấp gọn vào trong túi, cô bỗng cảm thấy cả người mệt nhoài.
Mới đầu tháng năm, nắng mưa thất thường.
Ngoài cửa sổ đào mai vẫn còn rực rỡ, nhưng chẳng biết liệu một giây tiếp theo thời tiết có lạnh đi không.
Cũng giống như đời người, lúc trước vẫn còn vui vẻ, chẳng biết ngay sau đây có phải bi thương đang ập tới?
Tố Diệp tuy mệt nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường. Cô không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là thấy sợ hãi. Cô nhét điện thoại vào túi áo, lo bệnh viện bất ngờ gọi tới.
Hoàng hôn kéo lê chiếc đuôi dài, dần dần chìm nghỉm xuống cuối chân trời.
Nó thu vào một chút ánh sáng cuối cùng, chỉ để lại một cái bóng đỏ thẫm.
Có người gõ cửa.
Tố Diệp khẽ giật mình. Cô đứng dậy ra mở cửa, thì ra là Hứa Đồng tới.
“Tổng giám đốc bảo tôi mang đồ ăn tới cho cô.” Hứa Đồng lắc lắc chiếc hộp được bọc trong tay. Nó được bọc rất đẹp. Nếu không nói là mua ở ngoài, cô còn tưởng cô ấy xách theo hai hộp quà tới chơi.
“Anh ấy sợ cô không muốn ăn, đã đặc biệt đặt món ở nhà hàng Tân Hồng Tư.” Vào cửa, Hứa Đồng bổ sung một câu.
Cô biết nhà hàng Tân Hồng Tư, cũng đã từng có may mắn được tới đó một lần. Sở dĩ dùng hai từ “may mắn” là vì nhà hàng này không đặt trước không được vào trong. Mà những khách hàng tới đây dùng bữa, mười người thì tám, chín người làm trong đại sứ quán hoặc cán bộ cao cấp của các công ty xuyên quốc gia. Người dân bình thường muốn ngửi chưa chắc đã được. Nó nằm không quá xa nhà cậu, ngay tại Cửu Điều, Đông Tây. Nếu không phải đã từng tới nhà hàng này, chỉ đi vào con đường nhỏ Tây Cửu ấy thôi cũng khiến người ta do dự, “đánh trống lui binh”, mất đi niềm tin với nhà hàng này.
Nó chỉ là một ngôi nhà cũ với gạch đen, ngói son. Cho dù đi tới trước cửa cũng không hề nhìn thấy biển hiệu nào. Trước cửa thường có những chiếc xe con với cờ hồng kỳ từ những năm 70. Khi thật sự bước chân vào tứ hợp viện, thứ táp vào mặt toàn là một mùi chính trị nồng nặc. Nghe thực khách nói, ghế sofa bên trong đều là được thay từ Trung Nam Hải*. Sofa rất cũ. Khi cô ngồi xuống vị trí đó đã có người giới thiệu rằng, Mao, Đặng, Giang** đều đã từng ngồi.
*Trung Nam Hải là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thuật ngữ Trung Nam Hải đồng nghĩa với sự lãnh đa͙σ và chính quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa như thuật ngữ Downing Street để đề cập chính quyền của thủ tướng Anh vậy. Các chủ tịch của Trung Quốc, bao gồm Hồ Cẩm Đào và các nhân vật cấp cao khác của Trung Quốc thường đón tiếp các quan chức cấp cao quốc tế bên trong quần thể này. Trung Nam Hải nằm ở phía tây, bên trong Tử Cấm Thành Bắc Kinh. Trong khuôn viên của Trung Nam Hải có 3 hồ Trung Hải, Nam Hải, riêng hồ Bắc Hải thuộc công viên. Trong thời kỳ phong kiến, Trung Nam Hải được các hoàng gia làm nơi vui chơi giải trí với các vườn quanh hồ, các đền, các được xây dựng ven hồ. Năm 1911 dưới thời Quốc Dân Đảng, khu vực này được đổi thành Tân Hoa cung điện. Sau năm 1949, khu vực Trung Nam hải rộng khoảng 100 ha trở thành trụ sở của Trung ương Đảng và Quốc Vụ viện cũng như nơi ở của các lãnh đa͙σ Trung Quốc .
Tân Hồng Tư ý chỉ các nhà tư bản cách mạng mới. Thân phận các đầu bếp ở đây càng không thể xem thường. Họ đều là các đầu bếp gia đình của các nhà chính trị Trung Nam Hải trước đây. Còn mùi vị, mỗi người mỗi khác, riêng Tố Diệp cảm thấy không tồi. Có lẽ vì tại đó cô tìm được sự nhiệt tình của lòng yêu nước. Mỗi một miếng khi ăn đều muốn rơi nước mắt.
Sống ở Bắc Kinh đương nhiên phải hiểu một điều. Các món ngon của Bắc Kinh luôn nằm sâu trong các ngõ nhỏ, trong những ngôi nhà sân vườn rộng lớn. Từ ngoài nhìn vào, “không lộ núi, không lộ sông”, nhưng thực chất “bên trong có càn khôn”. Mà thường những nhà hàng như vậy luôn có phong cách của mình. Giá tiền đắt đỏ, không chấp nhận quẹt thẻ, chỉ chấp nhận tiền mặt.
Từng món từng món được Hứa Đồng bày rất đẹp mắt. Tố Diệp không biết trong hoàn cảnh chưa đặt trước, làm sao Niên Bách Ngạn mua được, nhưng nghĩ lại mấy chuyện này đối với anh mà nói cũng không quá khó khăn. Cô mời Hứa Đồng ngồi xuống cùng ăn, nhưng Hứa Đồng lắc đầu nói: Tôi còn phải quay về công ty. Tổng giám đốc đang họp dở thì bảo tôi ra ngoài.
Tố Diệp cảm thấy rất ngại. Hứa Đồng mỉm cười nói không sao, an ủi cô mấy câu rồi vội vã ra về.
Đang ăn cơm, điện thoại trong túi lại rung lên.
Tố Diệp lấy ra xem. Là tin nhắn Niên Bách Ngạn gửi tới: Ăn cơm chưa
Có lẽ anh đang họp, không tiện dùng điện thoại, chỉ đánh được mấy chữ như thế, còn chẳng kịp đánh dấu hỏi cuối câu.
Tố Diệp cảm thấy ấm áp trong lòng, vốn định nhắn lại mấy chữ, nhưng nghĩ thế nào lại xóa đi, bèn nhắn thẳng vào tin nhắn thoại: Em đang ăn đây, ngon lắm!
Bên đó nhắn lại bằng chữ rất nhanh: Vậy thì tốt!
Tố Diệp nhìn ba chữ ấy, khóe mắt chợt cay cay.
Đêm xuống, Tố Diệp nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn đầu giường rất lâu.
Ở đây yên tĩnh hơn nhiều so với Sanlitun.
Một sự tĩnh lặng khiến cô hoảng sợ.
Ánh mắt cô rơi xuống chiếc di động, chắc là Niên Bách Ngạn vẫn đang ở công ty. Cô mở ra, vẫn chỉ có tin nhắn lúc trước anh gửi, không có bất kỳ tin tức nào khác, nhất thời cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cô bỗng bồng bột muốn gọi điện cho anh, nói với anh rằng: Bách Ngạn, anh về với em được không? Em cảm thấy hoang mang, lo sợ lắm!
Nhưng, cuối cùng cô vẫn nín nhịn.
Giờ mà anh vẫn chưa về, chắc là cũng đang bận rộn bù đầu.
Kiềm chế lại, cô xuống giường, lấy ra cuốn sổ nhật ký luôn mang theo người đặt trong túi xách. Cuốn sổ Diệp Hạc Phong để lại.
Lật mở, cô nhìn những hàng chữ cứng cáp bên trên, rồi liên tưởng tới dáng vẻ của ông khi viết những dòng này.
Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời chẳng qua cũng vậy mà thôi.
Hai người yêu nhau lại cách chia đôi nơi, nỗi niềm ký gửi trong câu chữ trở thành sự trừng phạt đau đớn nhất.
Tố Diệp lật tới mấy trang cuối cùng. Mấy trang ấy, hành văn của Diệp Hạc Phong trở nên vui vẻ hơn: Tố Thu vẫn đẹp như vậy, hệt như lần đầu tiên tôi gặp em. Tôi biết em đã tha thứ cho tôi rồi, thế nên đêm nào cũng bước vào giấc mơ của tôi. À không, càng giống như hiện thực hơn. Chỉ cần tôi mở mắt ra là có thể nhìn thấy em ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười nhẹ nhàng với tôi. Tôi ôm em vào lòng, em tựa đầu lên ngực tôi. Mái tóc dài đen nhánh sạch sẽ và mềm mại như một dải lụa. Hô hấp của tôi ngập tràn mùi hương dìu dịu của em. Em nói với tôi rằng: Phong! Chúng ta có thể mãi mãi bên nhau rồi! Người con gái tôi yêu thương nhất, em hãy đợi tôi!
Tố Diệp càng đọc càng buồn. Cô gấp cuốn nhật ký lại.
Thù hận vì đã từng yêu, không thể buông bỏ vì vẫn còn kỳ vọng. Cô đã từng hận Diệp Hạc Phong đến thế, nhưng tới khi về khuya một mình, chỉ mình cô biết rõ, mình khao khát tình cha ấy đến thế nào.
Giờ… ông đi rồi!
Nỗi đau mất đi người thân, ai có thể thay thế được đây?
Cô nhớ tới cậu.
Thật ra cậu là người sống sáng suốt nhất. Cậu biết thỏa mãn với những gì mình có, gặp sao yên vậy. Tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng ai cũng biết cậu luôn đặt người mợ cộc cằn, chẳng có chút nữ tính nào của cô trong lòng. Không trăng hoa như những người đàn ông khác. Đối với hôn nhân luôn đến nơi đến chốn. Đối mặt với sự phản bội của bố cô, cậu cũng không hẹp hòi, ích kỷ. Từ cậu, cô hiểu được một đa͙σ lý rõ ràng nhất: Sống đơn giản chính là hạnh phúc.
Nhưng một người tốt như vậy, tại sao phải chịu cảnh ngộ này?
Cô bắt đầu chẳng tin vào luật nhân quả của ông trời nữa. Nếu thật sự có thiên lý, tại sao không phải là những kẻ đại gian đại ác, tội phạm tày trời?
Nước mắt chợt tuôn rơi…
Con người sau khi cực kỳ rũ rượi, khóc rồi, mệt rồi thì chỉ biết nghỉ ngơi.
Tố Diệp ngủ rất say.
Gần như không mơ mộng gì vì quá mệt.
Trong mơ hồ, trán cô ngưa ngứa, như có ai đang hôn mình.
Cô giơ tay cọ cọ vào trán, lẩm bẩm một câu rồi lật người.
Có tiếng cười khẽ vang lên bên tai cô.
Sau đó, nụ hôn men theo sống mũi, nhẹ nhàng dừng lại nơi bờ môi.
Cảm giác bị người khác quấy rầy quả thực rất tồi tệ. Tố Diệp lại lật người lần nữa như một sự phản đối.
Nhưng bàn tay lớn của người ấy vô cùng kiên nhẫn nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói rất dễ nghe: “Sổ hộ khẩu của em để ở đâu?”
Sổ hộ khẩu…
Tố Diệp đang chìm trong giấc ngủ, tư duy không được rõ ràng. Cô rên hừ một tiếng, rồi mặc kệ.
“Diệp Diệp!” Thanh âm trầm ấm vẫn đang gọi cô.
Cô mở mắt ra, nhưng vì nửa tỉnh nửa mê, con ngươi vẫn còn mơ màng, chưa có tiêu cự.
“Sổ hộ khẩu để ở đâu?” Người đó cười khẽ.
“Trong tủ…” Cô đáp bừa một câu, rồi lại thiếp đi.
Có bước chân rời đi.
Thế là, Tố Diệp bắt đầu nằm mơ. Trong mơ, có người vào lấy sổ hộ khẩu. Một người xa lạ. Cô bèn hét lên với hắn ta: Sao anh lại lấy sổ hộ khẩu của tôi? Người đó không nói gì, cầm cuốn sổ hộ khẩu chạy bay biến.
Cô đuổi theo sau lưng, vừa đuổi vừa hét: Mày là thằng trộm! Trộm gì không trộm lại trộm sổ hộ khẩu? Trả sổ hộ khẩu cho tao ngay! Tao đưa mày tiền là được chứ gì?
Hét mãi, cuối cùng cũng tỉnh giấc.
Nắng sớm ùa vào phòng, mang màu vàng ấm áp.
Trời sáng rồi, mà cô cũng đã tỉnh hẳn.
Đợi đã! Có phải thật sự có người hỏi cô chuyện sổ hộ khẩu không nhỉ? Sao cô cảm thấy là mơ mà lại không phải mơ?