Siết chặt Diệp Lan trong vòng tay mình, anh khẽ thở dài rồi đặt lên tóc cô một nụ hôn…
Câu nói ấy vẫn vang vọng bên tai Tố Khải, tới tận ngày trở về Bắc Kinh anh cũng rất hay lơ đễnh.
Bao nhiêu năm nay, không ít cô gái chủ động bày tỏ tình cảm với anh. Duy chỉ có Khaki là khiến anh lưỡng lự. Đương nhiên, anh biết rõ tâm tư của mình, biết rõ người mình yêu là ai. Sở dĩ hình ảnh của Khaki cứ quanh quẩn trong đầu anh là vì anh cảm thấy mình chưa bao giờ bỉ ổi đến vậy.
Nhất là khi đối mặt với Diệp Lan.
Cô là một người con gái trong sáng đến vậy, tinh khiết không tỳ vết như một bông sen trắng. Trong thế giới của cô, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp và lương thiện, thế nên cô mới bất chấp tất cả tới Vân Nam tìm anh.
Nhưng anh lại để cô bắt gặp cảnh tượng ấy.
Tố Khải cảm thấy mình đang đồng thời thiếu tôn trọng tình cảm của hai người con gái.
Sau khi trở về Bắc Kinh, Tố Khải rời khỏi đội chống ma túy. Đến cả lời mời của đội đặc cảnh anh cũng từ chối. Anh chỉ muốn làm một cảnh sát bình thường, giúp người dân xử lý những chuyện vụn vặt hằng ngày, thế là đủ rồi.
Cảnh Long thì khác. Anh ta được điều tới đội chống ma túy, tiếp quản vị trí của Tố Khải.
Bình thường hai người rất ít gặp mặt, sau khi gặp nhau cũng chỉ nói những chuyện công việc linh tinh. Tố Khải biết anh ta vẫn còn đang phụ trách vụ án của Khaki, nhưng từ đầu tới cuối đều thận trọng không hỏi thăm nữa.
Tố Khải không biết phải giải thích với Diệp Lan thế nào về tâm sự của mình. Người anh yêu là Diệp Lan, nhưng lại cảm thấy áy náy với Khaki. Anh không dám giải thích, sợ chuyện này càng nói càng rối, chỉ hy vọng mình và Diệp Lan có thể trở lại như trước đây.
Siết chặt Diệp Lan trong vòng tay mình, anh khẽ thở dài rồi đặt lên tóc cô một nụ hôn…
Tố Diệp đã bỏ chạy.
Sau khi Kỷ Đông Nham đưa cô về tới trước nhà, cô lại bắt một chiếc xe quay về nhà cậu.
Cứ như vậy, đã qua mười giờ tối mà cô vẫn chưa về Sanlitun.
Cô chẳng biết tâm trạng của mình là gì.
Sợ hãi?
Hay là đang trốn tránh?
Tối đó cô nằm co ro trên giường, điện thoại chuyển thành chế độ rung đặt trên đầu, lo lắng nằm tới tận ba giờ sáng. Cô chỉ sợ một giây nữa thôi, nó sẽ rung lên, sau đó đầu kia sẽ vang lên giọng nói trầm lạnh của Niên Bách Ngạn. Anh sẽ nói với cô rằng anh đã quay trở về Bắc Kinh rồi, bắt cô tới Sanlitun ngay lập tức.
Chỉ một đêm thôi mà đã khiến cô sức cùng lực kiệt.
Đêm ấy đã trôi qua trong bình yên vô sự.
Ngày thứ hai, nɠɵạı trừ đồng nghiệp và bạn bè gọi vào điện thoại, Tố Diệp không hề nhận được cuộc gọi của Niên Bách Ngạn.
Rồi lại tới ngày thứ ba…
Im hơi lặng tiếng.
Suy nghĩ đầu tiên của Tố Diệp là, có lẽ anh vẫn còn ở bên ngoài, chưa về Bắc Kinh.
Chớp mắt đã lại tới thứ năm, ngày cô phải tới Tinh Thạch làm việc.
Vì chắc mẩm trong đầu rằng Niên Bách Ngạn vẫn chưa quay về, nên trên đường đi tới công ty, Tố Diệp hoàn toàn không mấy lo lắng, thấp thỏm. Cô không biết từ khi nào mình lại bắt đầu thấy sợ Niên Bách Ngạn.
Con người ai cũng vậy, chỉ có trải qua một màn đọ sức mới biết tình trạng của bản thân. Ví dụ như cô. Cô tưởng mình mãi mãi không biết khuất phục trước một người đàn ông nào, cho dù là đối mặt với một người có tố chất tâm lý mạnh mẽ như Niên Bách Ngạn, cô cũng cảm thấy mình có khả năng thắng được anh.
Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô.
Thứ năm, gần tới cuối tuần nên Tinh Thạch trông có vẻ cũng nhẹ nhàng hơn.
Chỉ có điều, cô vừa bước vào phòng làm việc, rót được một cốc nước định uống cho bớt khô miệng thì phòng thư ký gọi điện tới, báo rằng cô phải tới phòng hội nghị lớn để họp.
Ban đầu cô còn tưởng hội nghị này do Diệp Uyên triệu tập nên khẽ đáp với thư ký: “Tôi không tham gia cuộc họp được đâu. Năm phút nữa bên tôi phải làm báo cáo đánh giá tâm lý cho nhân viên.”
Đầu kia cô thư ký có vẻ rất căng thẳng, hạ thấp tông giọng nói với cô rằng: Không phải chủ tịch triệu tập đâu ạ, là tổng giám đốc Niên.
Tố Diệp kinh ngạc, suýt nữa thì ngạt thở.
“Tổng giám đốc Niên? Anh ta… Anh ta quay về Bắc Kinh rồi sao?” Lại còn nói lắp!
Cô thư ký trả lời câu hỏi của cô, nhưng đáp án mà cô nghe được lại khiến cô chỉ muốn đập đầu vào tường. Cô ấy nói rằng: Hai ngày trước tổng giám đốc đã đi công tác trở về. Cuộc họp hôm nay đã được sắp xếp ngay từ hôm anh ấy quay về rồi.”
Tố Diệp buột miệng: “Sao không báo sớm cho tôi biết?”
Nếu mà được biết sớm hơn, chắc chắn hôm nay cô sẽ xin nghỉ ốm. Với tâm lòng “nhân từ” của Diệp Uyên, đảm bảo là sẽ cho cô nghỉ.
Đầu kia ngưng lại giây lát, có lẽ là cô ấy không ngờ cô lại hỏi vậy. Một lúc sau, cô ấy lẩm nhẩm: “Vì hôm nay mới là ngày chị tới làm…”
Lúc này Tố Diệp mới ý thức được mình lỡ lời. Sau khi cúp điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, liều mạng ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, phải thật bình tĩnh.
Nhưng mà khắp đầu cô toàn là dấu hỏi chấm.
Theo như lời giải thích của cô thư ký, thì Niên Bách Ngạn đã quay về Bắc Kinh ngay buổi tối hôm ấy. Vậy thì chắc chắn anh phải trở về Sanlitun, tại sao sau khi không nhìn thấy cô anh lại không gọi điện quát cho cô một trận?
Điều càng khiến cô bất an là bao nhiêu ngày rồi, anh vẫn lặng thinh, không một tin tức. Đây hình như không giống phong cách của anh cho lắm.
Không, hình như cũng giống lắm!
Anh như một con báo thích ẩn mình trong đêm đen, điềm tĩnh nhìn chằm chằm con mồi của mình. So với vẻ tháo chạy hoảng hốt của con mồi, hình như anh càng thích nhào tới cắn mạnh lấy nó khi nó không có một chút cảnh giác nào hơn.
Tố Diệp bất giác rùng mình.
Ngoài trời gió xuân ấm áp, thế mà cô lại cảm thấy căn phòng này lạnh đến run người.
Một giây sau Tố Diệp rút điện thoại ra, không suy nghĩ gì,lập tức gọi cho Diệp Uyên.
Diệp Uyên nhận điện thoại rất nhanh, hình như anh ấy cảm thấy kỳ lạ.
“À… Em tự nhiên thấy trong người không khỏe, thế nên cuộc họp sáng nay em không tham gia nữa nhé.” Cô vội vàng bốc phét ra một cái cớ, hy vọng mọi sự còn kịp thời.
Nghe xong, Diệp Uyên hỏi với vẻ quan tâm: “Sao thế? Em có cần đi khám bác sỹ không?”
“Cần chứ!” Tố Diệp lập tức mượn “bậc thang” anh ấy đưa cho: “Em đau đầu dữ lắm, phải đến bác sỹ kê ít thuốc.”
“Ờ, thế em đi nhanh đi!” Diệp Uyên là một người cực kỳ dễ nói chuyện. Người này mà làm sếp thì chỉ có một cái lợi duy nhất đó là… nhân viên sẽ không mệt mỏi.
Có được “khẩu dụ” của Diệp Uyên, Tố Diệp như vớ được “Thượng Phương bảo kiếm”. Ngắt máy xong, cô vắt vẻo chiếc chìa khóa, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng vừa ra được tới đại sảnh, đã nghe thấy tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên sau lưng, còn cả tiếng hét: “Bác sỹ Tố!”
Cánh tay đang đẩy cửa của Tố Diệp khựng lại. Cô quay đầu.
Người cô nhìn thấy là cô thư ký của phòng thư ký, chuyên phụ trách ghi chép trong các cuộc họp. Cô ấy đang chạy hộc tốc, thở không ra hơi. Tố Diệp thấy vậy, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, cô thư ký chạy tới trước mặt cô, ấn xuống lồng ngực đang phập phồng rồi nói: “Tạ ơn trời đất em đuổi kịp chị rồi. Bác sỹ Tố! Tổng giám đốc bảo chị lên họp!”
Tố Diệp thẳng lưng ưỡn ngực, hắng giọng: “Tôi đã được chủ tịch phê chuẩn cho nghỉ phép. Tôi phải tới bệnh viện, bị đau đầu!”
Ai ngờ cô ấy lắc đến nỗi đầu như sắp bay ra ngoài tới nơi: “Không được! Tổng giám đốc chỉ đích danh chị lên họp!”
“Nhưng… tôi ốm mà, tôi phải tới bệnh viện!” Tố Diệp nhăn mặt.
Cô thư ký như sắp khóc tới nơi: “Bác sỹ Tố! Chị đừng làm khó mấy người làm hành chính như bọn em nữa. Tổng giám đốc đã hủy đơn xin nghỉ phép của chị ngay trước mặt chủ tịch, cả chủ tịch cũng không dám phản đối!”
Tố Diệp hoảng hốt: “Lúc này tôi xin nghỉ phép… Niên Bách… à, tổng giám đốc Niên cũng có mặt ở đó ư?”
Cô thư ký gật đầu rất mạnh: “Chủ tịch vừa cho chị nghỉ phép, tổng giám đốc biết đã phản bác ngay, bảo chị quay về họp cũng là ý của chủ tịch!”
Diệp Uyên, cái đồ ngốc kia!
Anh đường đường làm chủ tịch sao lại để tổng giám đốc dắt mũi thế hả? Đến cả quyền cho một nhân viên nghỉ phép cũng không có?
Tố Diệp phẫn nộ chửi mắng trong lòng. Cô giậm chân bình bịch, không còn cách nào khác đành lên lầu cùng cô thư ký.
Trong phòng hội nghị lớn, các nhân viên cao cấp của Tinh Thạch đã đông đủ.
Từ bộ phận thị trường cho tới thiết kế, kế hoạch, một loạt các giám đốc đều đã có mặt. Xem ra là một họp để báo cáo. Đầu năm rồi, một năm mới sắp bắt đầu, hồi còi chiến đấu lại vang lên rồi!
Tố Diệp là người tới muộn nhất. Khi cô thư ký đẩy cửa cho cô vào, tất cả mọi ánh mắt trong phòng họp đều dồn cả về phía cô, bao gồm cả Niên Bách Ngạn đang ngồi cạnh ghế chủ tịch. Nhưng anh dường như chỉ hờ hững liếc mắt qua cô một cái rồi nhìn đi chỗ khác.
Anh nhìn về phía cô thư ký, ánh mắt sâu hút toát lên một vẻ nghiêm khắc: “Tôi bảo cô thông báo cho bác sỹ Tố từ mấy giờ?”
Cô thư ký ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn, sợ đến co rụt lại. Cô ấy dè dặt trả lời: “Chín… Chín giờ ạ…”
Tố Diệp thấy vậy, bèn đặt chiếc túi xách lên mặt bàn, cướp lời Niên Bách Ngạn: “Chuyện này không trách cô ấy được! Tại tôi không được khỏe mới làm lỡ dở thời gian!”
Nét mặt Niên Bách Ngạn sa sầm lại.
“Làm ảnh hưởng tới thời gian của mọi người rồi, thành thật xin lỗi!” Tố Diệp đường hoàng nhìn về phía các tổng giám đốc, chỉ tảng lờ mình Niên Bách Ngạn.
“ŧıểυ Diệp!” Là tiếng của Diệp Uyên: “Ngồi xuống họp đi!”
Tố Diệp chọn một chỗ trống để ngồi xuống. Sau khi ngồi yên cô mới thấy hối hận, vì góc này vừa hay nhìn rất rõ gương mặt hơi nghiêng phía đối diện của Niên Bách Ngạn. Chỗ của cô và anh chính là khoảng cách của đường thẳng gần nhất như đồng hồ lúc hai giờ.
Thế nên còn khó chịu hơn là ngồi bên cạnh anh.
Hôm nay Niên Bách Ngạn ăn mặc rất nghiêm túc. Một bộ vest công sở của nam kiểu cách. Đến cả phối màu cũng vô cùng đơn giản. Áo sơ mi trắng và vest đen, cùng một chiếc cà vạt với hoa văn chìm màu đỏ. Cúc măng séc là một chiếc bằng kim loại màu đen, phát ra ánh sáng lấp lánh nơi cổ tay anh.
Kỳ thực Tố Diệp rất sợ anh ăn mặc kiểu này, mê hoặc lòng người, nhưng lại khiến người ta không dám tới gần.
Còn lúc này đây, cô càng cảm thấy đầu óc tê rần.
Trông anh vẫn bình thản như mọi khi. Cô không biết bước tiếp theo anh sẽ giở trò gì.
Buổi họp cụ thể nói những gì Tố Diệp chẳng nghe lọt tai chữ nào. Cô chỉ cảm thấy nhức nhối không yên, mong ngóng cho tới khi kết thúc.
Niên Bách Ngạn cũng không có ý làm khó cô. Anh chăm chú lắng nghe từng nhân viên báo cáo, điềm đạm như nước. Khi cần thiết, anh sẽ bổ sung thêm một, hai ý kiến, nhưng rõ ràng là kiệm lời như ngọc, chỉ có tác dụng “vẽ rồng điểm mắt”.
Ngoài Tố Diệp nhấp nhổm còn có Diệp Uyên.
Rõ ràng buổi họp này cũng là một sự hành xác đối với anh ấy.
Một là anh ấy chẳng hiểu họ đang nói cái gì. Hai là cái ghế này quả thực làm anh ấy thấy khó chịu. Anh ấy rất không hiểu tại sao Niên Bách Ngạn có thể ngồi nghiêm chỉnh lâu đến thế, tròn một tiếng đồng hồ, mà không hề cảm thấy mệt mỏi.
Cái trò này mang ra so với lúc lái máy bay đúng là mệt chết.
Cũng quá rõ ràng. Tuy rằng Diệp Uyên xuất hiện trong cuộc họp, nhưng sự trầm mặc và hành động không mấy phát biểu ý kiến của anh ấy đã làm yếu đi rất nhiều uy quyền của chức chủ tịch. Mọi người vẫn quen hỏi ý kiến của Niên Bách Ngạn, nghe anh ấy cho lời khuyên.
Còn việc Niên Bách Ngạn quay qua hỏi ý kiến Diệp Uyên cũng chỉ là hình thức, vì Diệp Uyên hầu như đều gật đầu đồng ý, nếu không thì cũng nói: Anh quyết là được!
Thế nên, chỉ cần thời gian trong một buổi họp, các nhân viên cốt cán trong công ty cũng đã hiểu rõ ai mới là người thực sự xoay chuyển được Tinh Thạch.
Tố Diệp thì cúi đầu, nhàm chán vẽ bậy lên tài liệu họp. Cô vẽ từng chiếc lá bay, sau đó lại bắt đầu vẽ người một cách vô vị. Cô vẽ vị giám đốc béo mập vừa nãy bị Niên Bách Ngạn trách mắng giờ vẫn còn không ngừng lau mồ hôi, vẽ cực xấu, nhưng mà không bằng cái gã mắng ông ấy. Tố Diệp vẽ cả Niên Bách Ngạn vào trong. Trên đầu vị giám đốc béo có một mũi tên hướng thẳng về phía Niên Bách Ngạn: Gã sếp ác ma!
Vừa chấm được một dấu tròn ung ủng, cô đã nghe thấy giọng nói uy quyền mà trầm thấp của Niên Bách Ngạn vang lên: “Bác sỹ Tố! Báo cáo công việc của cô!”