Đập vào mắt cô là đôi mắt không vui của Niên Bách Ngạn.
Một tia sáng mơ hồ di chuyển tận sâu trong đáy mắt anh, như sóng ngầm nơi biển lớn.
Lúc này Tố Diệp mới ý thức được mình đã tỉnh thật rồi. Giấc mơ vừa rồi quá chân thực, đến nỗi cô vẫn còn nhớ rất rõ tất cả mọi cảm giác xảy ra trong mơ, giống như mình vừa thực sự trải qua vậy.
Nhưng có một điều cô dám khẳng định: Người đàn ông trước mặt là Niên Bách Ngạn chứ không phải Tưởng Bân.
Vì chỉ có Niên Bách Ngạn mới có cái nhìn giá lạnh ấy.
“Tỉnh rồi sao?” Niên Bách Ngạn ngồi ở đầu giường, lãnh đạm nhìn cô và nói.
Tố Diệp chỉ thấy đầu mình đau như búa bổ, toàn thân mềm nhũn. Cô há hốc miệng, cổ họng cũng khô rát.
“Xuống nhà ăn cơm!” Niên Bách Ngạn không nhìn gương mặt nhợt nhạt đó của cô nữa, mà lạnh lùng ném lại câu ấy rồi đứng dậy rời đi.
Ký ức của Tố Diệp dần dần trở về.
Đó là bãi cát với những màn pháo hoa rực rỡ. Trên bờ cát trắng mịn, cô bị anh đè xuống dưới người mình, chịu đựng một màn tình cảm mãnh liệt khiến cô từ nay về sau đều tự muốn khinh bỉ bản thân.
Thế nên anh tự hào lắm sao?
Cũng vì thế, ánh mắt anh mới băng giá như vậy, vì đích thực cô đã phóng đãng dưới người anh rồi.
Khi cô đi xuống nhà thì đã là hơn nửa tiếng đồng hồ sau.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tố Diệp nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ như bước trên mây, nhưng quả thực là cô đói rồi.
Vừa ra khỏi phòng, cô đã thấy Niên Bách Ngạn đi lên.
Cô dừng bước. Anh thấy cô ra ngoài thì cũng dừng lại, nhìn cô một cái rồi nhíu mày nói: “Lề mề quá vậy?” Dứt lời anh quay người đi xuống nhà.
Tố Diệp không dám chắc có phải anh lên gác tìm cô hay không. Thấy anh đi vào phòng ăn, một lúc sau cô cũng vào theo.
Trước mặt cô bày những món ăn tươm tất.
Niên Bách Ngạn ngồi nghiêm chỉnh đối diện cô. Sau khi thấy cô đi vào, anh chỉ tay vào ghế, ý bảo cô ngồi xuống.
Đầu Tố Diệp vẫn còn hơi nặng. Cô ngồi xuống, đang định cầm đũa lên thì thấy Niên Bách Ngạn hờ hững nói một câu: “Uống nước trước đã!”
Cô ngẩn người, thấy bên cạnh có một cốc nước thủy tinh. Cô cầm lên, uống một ngụm.
Ngọt ư?
Là… nước đường?
Đặt chiếc cốc xuống, Tố Diệp day day vầng trán nhức mỏi, hỏi một câu: “Tôi… bị ốm ư?”
“Sốt cao 40 độ, hôn mê hai ngày!” Niên Bách Ngạn động đũa, tao nhã ăn cơm như mọi ngày. Chỉ có giọng nói của anh là chẳng mấy thiện cảm, cũng chẳng thèm nhìn cô.
Tố Diệp kinh ngạc, hóa ra mình hôn mê lâu đến vậy. Nói vậy hôm nay đã là mùng ba tết rồi?
“Chắc là anh mong cho tôi không bao giờ tỉnh lại.” Vừa nhớ tới sự giày vò của anh, tim cô lại đau nhói.
Tay Niên Bách Ngạn chợt khựng lại, nhưng anh cười khẽ rất nhanh: “Tôi không có thời gian chăm sóc một người thực vật. Thế nên em tỉnh lại cũng tốt, chí ít còn có chút tác dụng làm ấm giường.”
Tất cả mọi lo lắng, tất cả khao khát, mong chơ cô nhanh tỉnh lại đã tan thành cát bụi vào khoảnh khắc cô tỉnh giấc.
Hai ngày nay anh gần như không ngủ không nghỉ ngơi. Mà cũng kỳ lạ, anh chẳng hề buồn ngủ.
Anh cứ ngồi đó nhìn cô, đợi cho cơn sốt của cô từ từ hạ đi.
Ngay vừa sáng nay, anh thấy cô nhăn nhó rất dữ, hình như là đang nằm mơ.
Anh ngồi ở đầu giường, khẽ vuốt ve mặt cô, thầm gọi tên cô, hy vọng có thể gọi cô tỉnh dậy.
Ai ngờ cô lại hất tay anh ra, gấp gáp nói: Buông tôi ra!
Giây phút ấy, tim anh đau như dao cắt.
Thì ra ngay cả trong mơ, người cô ghét nhất vẫn là anh.
Nghe xong câu ấy, Tố Diệp ngước mắt nhìn anh, rất muốn mắng lại anh mấy câu. Nhưng sức khỏe cô quá yếu, đến cầm đũa tay cũng run rẩy, làm gì còn sức đâu cãi vã với anh?
Cứ như vậy, hai người lặng lẽ ăn cơm, không ai nói gì nữa.
Điện thoại vang lên.
Tạm thời phá vỡ bầu không khí trầm lắng giữa họ.
Tố Diệp giật mình. Cô có cảm giác đã lâu lắm rồi mình không nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu.
Niên Bách Ngạn nhận điện thoại.
Cô không nghe được tiếng đối phương.
Chỉ có thể nghe thấy Niên Bách Ngạn trả lời ngắn gọn: “Ừm, đúng… Sáng mai… Ừm…”
Tố Diệp cúi đầu, chậm rãi ăn cơm.
Cô không nhìn thấy ánh mắt Niên Bách Ngạn cứ dừng lại trên người mình lúc cô mải ăn cơm. Thấy cô dùng bữa ngon miệng, sự lạnh lùng trong mắt anh mới giảm bớt đi một chút.
Thời gian nói chuyện điện thoại rất ngắn.
Niên Bách Ngạn trò chuyện xong, thì cả phòng ăn lại trở về với một không gian yên tĩnh cố hữu.
Sự yên tĩnh này cứ thể duy trì tới tận khi hai người ăn cơm xong.
Thu dọn bát đĩa xong, Niên Bách Ngạn quay trở lại phòng khách. Tố Diệp vẫn chưa lên gác. Cô đứng bên cạnh một lúc rồi cũng lê bước vào phòng khách.
Tố Diệp mím môi. Khi ngồi xuống đối diện anh, cô cúi đầu mãi, suy nghĩ nên mở lời như thế nào.
Niên Bách Ngạn chậm rãi sắp xếp lại dụng cụ pha trà: “Dáng vẻ của em làm tôi nhớ tới một câu nói.”
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh.
“Lễ phép với người khác, nhất định là có chuyện nhờ vả.” Anh nhìn cô, như cười như không.
Tim Tố Diệp thắt lại giây lát. Cô đè nén những cảm xúc trong lòng mình, hắng giọng nói: “Đã lâu lắm rồi tôi không liên lạc với cậu mợ. Giờ lại đang là tết, tôi mà còn không gọi điện cho họ thì họ sẽ lo lắng.”
Nghe xong câu này, Niên Bách Ngạn bỗng bật cười. Anh bưng tách trà lên, nhấp một ngụm: “Yên tâm! Họ biết cô đang sống rất tốt.”
Tố Diệp nhìn anh đầy cảnh giác.
Niên Bách Ngạn thì không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Anh đặt tách trà xuống, dựa cả dáng người thẳng tắp ra sau ghế, chân trái tao nhã đặt lên chân phải, trông có chút lười biếng mà vẫn tự tin.
“Thế này đi! Bây giờ chúng ta nói chuyện của chúng ta sau này.”
Tố Diệp không hiểu: “Sau này?”
“Nói cách khác là nói về cuộc sống của tôi và em sau này.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn hơi lạnh.
Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng: “Anh còn định nhốt tôi ở đây bao lâu nữa?”
“Thế mới nói, vấn đề này chúng ta cần phải thương lượng.” Niên Bách Ngạn giơ tay day nhẹ thái dương đau nhức, ánh mắt thì vẫn bám riết lấy cô như muốn thiêu đốt: “Nếu thương lượng thành công thì em sẽ được rời khỏi đây nhanh chóng. Còn nếu thất bại thì muốn rời khỏi nơi này e là… khó!”
Tố Diệp biết một người xưa nay luôn thích chủ động công kích như Niên Bách Ngạn không thể nào duy trì một tình trạng tới cùng. Cứ lấy cái đảo này ra nói. Dù sao anh cũng phải trở về Bắc Kinh, vậy… anh định xử lý cô thế nào đây?
Thế là cuối cùng hôm nay anh đã mở lời.
“Anh muốn thế nào?” Cô hỏi thẳng.
Niên Bách Ngạn rướn người về phía trước, hai tay đan vào nhau, đặt lên đùi. Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Tố Diệp! Tôi cho em hai sự lựa chọn. Em có thể tùy ý chọn một trong hai. Bất luận em chọn cái nào, em đều có thể rời khỏi nơi đây.”
Tố Diệp vẫn chưa ngây thơ tới mức tưởng bở rằng anh tốt bụng tới mức nào, chắc chắn hai sự lựa chọn này không đơn giản đến thế, nhất định sẽ khiến cô khó xử.
“Anh nói đi!” Cô hít sâu một hơi, âm thầm chuẩn bị sẵn tâm lý.
Niên Bách Ngạn khẽ cong môi lên, con người hơi co rụt lại: “Sự lựa chọn thứ nhất, em lấy tôi, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn!”
Tố Diệp sững người, bàng hoàng nhìn anh.
“Sự lựa chọn thứ hai, em làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi một năm. Trong vòng một năm này, em không được phép rời xa tôi, khi nào gọi là phải tới.” Niên Bách Ngạn từ tối nói ra sự lựa chọn thứ hai.
Tố Diệp đứng phắt dậy, thở hổn hển: “Niên Bách Ngạn! Anh ức hiếp người quá đáng!”
“Sao? Thẹn quá hóa giận?” Nụ cười trong mắt Niên Bách Ngạn đã tan đi ít nhiều, đổi lại là sự u ám và giá lạnh cố hữu. Anh tựa lại ra sau ghế, vờ nói với vẻ ung dung: “Tố Diệp! Tôi là người làm ăn, trước nay luôn thích nói rõ ràng điều kiện trước. Hai sự lựa chọn đó, rõ ràng rành mạch, tùy em chọn lấy một.”
“Sai! Nếu là ép buộc, tôi sẽ chỉ cho em một sự lựa chọn!” Niên Bách Ngạn không giận mà bật cười.
Tố Diệp nghiến răng: “Nếu như tôi không chọn cái nào thì sao?”
Trông nét mặt Niên Bách Ngạn có vẻ lấy làm tiếc: “Vậy thì e là ít nhất em sẽ phải ở lại hòn đảo này tới Tết năm sau rồi.”
“Anh…” Mắt Tố Diệp bắt đầu bốc lửa, ngón tay gần như đâm sâu vào lòng bàn tay.
Một lúc sau, cô nén giận, nhìn anh nói: “Niên Bách Ngạn! Anh không uy hiếp được tôi đâu. Nếu quá lâu không thấy tôi trở lại Bắc Kinh, cậu nhất định sẽ báo cảnh sát! Cho dù họ không báo cảnh sát, Tố Khải cũng sẽ tìm tôi.”
Bờ môi Niên Bách Ngạn thấp thoáng một nụ cười, anh nói với vẻ hững hờ: “Nếu như cả nhà cậu em lúc nào cũng nắm được tình hình của em, em đoán họ có cần báo cảnh sát hay không?”
“Ý anh là gì?” Tố Diệp cảnh giác.
Niên Bách Ngạn khẽ đáp: “Em đi khỏi Bắc Kinh đã hơn một tháng trời rồi. Theo lý mà nói, cậu em cũng nên lo lắng rồi. Lâu như vậy không tìm ra em, em không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Tố Diệp nhìn đôi mắt cười của anh, một cảm giác rét buốt ập tới. Cô buột miệng: “Anh đã làm gì họ?”
Ai ngờ Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Tôi có thể làm gì họ đây? Câu hỏi của em xuất hiện hai sai lầm căn bản. Không phải tôi đã làm gì họ mà là họ tưởng em có chuyện gì, còn dặn dò tôi phải chăm sóc cho em thật cẩn thận.”
“Không thể nào…”
Tố Diệp vô thức lùi ra sau một bước. Ai ngờ sau lưng cô là sofa, cả người cô loạng choạng, ngã ngồi xuống ghế.
Cô nhìn Niên Bách Ngạn như nhìn một dã thú.
“Chuyện đời khôn lường, có chuyện gì mà không thể?” Niên Bách Ngạn ngồi dậy lấy tách trà lên, từ tốn thưởng thức: “Tố Diệp, bác sỹ phân tích tâm lý nổi tiếng của phòng tâm lý Liêm Chúng, cố vấn tâm lý đặc biệt của tập đoàn Tinh Thạch, một giảng viên tâm lý học rất được yêu quý ở một trường đại học nào đó, sau sự kiện bị lộ ảnh nóng tâm trạng đã tuột dốc không phanh, xuất hiện tâm lý hụt hẫng, ngẩn ngơ, cộng thêm việc thường xuyên phải tiếp xúc với các án tâm lý, tình trạng cá nhân cũng chịu ảnh hưởng, biểu hiện ở các hiện tượng lâm sàng trong trí nhớ hay khi không thể phân biệt được rõ thật hay mơ, tên thường gọi là “rối loạn nhân cách”. Mà sự qua đời đột ngột của bố mình cũng mang lại cho cô ấy một sự đả kích nghiêm trọng, khiến bệnh tình hoàn toàn phát tác, cần phải được tĩnh dưỡng, điều trị trong một thời gian dài, lúc cần thiết cần phải tiếp nhận trợ giúp trị liệu tâm lý và vật lý.”
Đầu Tố Diệp như bị ai đập mạnh một cái sau gáy. Máu huyết cả người cô chảy ngược: “Anh nói gì? Ai mắc bệnh đa nhân cách? Niên Bách Ngạn! Anh đừng có lừa lọc, bịp bợm!”
Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống, thở dài: “Tố Diệp! Em bị bệnh quá nặng rồi. Đúng như em nói, phàm những người mắc bệnh tâm thần chẳng ai nhận là mình bị điên, ngược lại những kẻ không có bệnh thì suốt ngày la ó rằng mình bị bệnh. Tôi đưa em lên đảo là vì suy nghĩ cho sức khỏe của em. Em thật sự không nhớ mình đã mắc bệnh tâm lý sao?”
“Nực cười! Anh nói tôi mắc bệnh thì tôi mắc bệnh sao? Anh nghĩ mình là ai chứ? Là bác sỹ có quyền hành hay là chúa Trời?” Cơn giận của Tố Diệp bùng lên. Cô đứng bật dậy, xông tới cướp di động của anh: “Tôi phải gọi điện cho cậu!”