Ngay cả trong mơ Tố Diệp cũng chưa chắc đã cảm thấy an toàn.
Cô đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô đi leo núi, sau đó khóa an toàn bung ra, cô rơi từ trên cao xuống.
Rồi theo đó, cả hòn núi cũng đổ xuống.
Cô không tránh kịp, đã bị đè xuống dưới chân núi.
Hô hấp khó khăn.
Cho tới khi cô choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mới bàng hoàng nhận ra mình quả thực đang không thở nổi.
Không biết từ khi nào cô đã được ai đó thả trói.
Có một người đè lên người cô.
Mùi gỗ mộc thoang thoảng khiến cô không cần nghĩ cũng biết ngay đó là ai.
Cô kinh hoàng.
Trên giường, cô không mặc quần áo. Khi cơ thể tiếp xúc với cơ thể, cô nhận ra Niên Bách Ngạn cũng đã cởi sạch quần áo.
Cô nằm sấp trên giường, không thể nhìn được thần thái của anh, chỉ cảm nhận được môi anh di chuyển trên lưng mình, rồi sau đó, từ từ đi dọc sống lưng, dừng lại trên mông cô.
Môi lưỡi anh nóng bỏng, vẫn bật mở cơ thể cô một cách thuần thục như trước đây. Cánh tay rắn chắc của anh, lồng ngực rộng lớn của anh, mỗi một nơi khi chạm vào lưng cô đều bỏng rẫy như dung nham núi lửa.
Tố Diệp rùng mình, lập tức quay người lại đẩy Niên Bách Ngạn ra.
Cô vớ lấy chăn, che chặt cơ thể trần trụi, nhìn Niên Bách Ngạn đầy cảnh giác như nhìn một con dã thú bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới.
Nhưng Niên Bách Ngạn không xông tới ngay.
Sau khi bị cô đẩy qua một bên, anh cũng không lập tức nổi giận, mà dựa vào đầu giường, nhìn cô như cười như không.
Dưới ánh trăng u lạnh, dáng vẻ của hai người rõ mồn một.
Quả nhiên là anh cũng trần truồng, nhưng vẫn quan sát cô mà không hề kiêng dè.
Vật lớn kiêu hãnh ngẩng cao đầu giữa hông, mạnh mẽ và dữ dằn.
Tầm nhìn của Tố Diệp bị anh bạn đó thiêu rụi trong khoảnh khắc. Sợi dây cung trong lòng cô cũng bất giác bị kéo căng. Da thịt trên người cũng căng cứng tới đau nhức.
Một nơi nào đó trong cơ thể chợt co rụt lại, nhưng rồi cô lập tức cảnh cáo bản thân mình. Tối nay nếu cô không may bị tóm, sợ rằng bài học mà Niên Bách Ngạn dành cho cô sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Phụ nữ tận sâu trong gốc rễ là một phái khao khát được chinh phục. Họ cần những người đàn ông mạnh mẽ và cao lớn để mang lại cho họ cảm giác an toàn. Đương nhiên, những người đàn ông như thế không đơn thuần chỉ xét về nɠɵạı hình và năng lực. Nếu cả người anh em của người đó cũng được như vậy thì có thể thấy được, phụ nữ sẽ cam tâm tình nguyện chinh phục.
Phụ nữ, xét về bản chất kỳ thực cũng được coi là một loài vật thị giác, không khác gì đàn ông. Chỉ có điều, từ cổ chí kim, người ta đều yêu cầu phụ nữ sống nội hàm và kín đáo, khiến họ dần dần cũng quên đi bản chất của mình.
Còn Tố Diệp, rõ ràng thuộc về số đông, thuộc về 90% đó.
Không phải cô không biết khi Niên Bách Ngạn đưa anh bạn của mình vào cơ thể cô, ban đầu cô sẽ phải chống đỡ đau đớn đến mức nào. Nhưng tới cuối cùng, cô vẫn mơ mơ màng màng chìm vào cơn say.
Thế nên khi mắt cô bất giác liếc về phía hông anh, cô cảm nhận được rõ ràng có một dòng nước ấm đang tùy ý rong chơi đâu đó.
Cũng vì thế, cô đã tự khinh thường mình một lần.
Cô ghét bản thân, đã biết rõ anh giả tạo như thế nào, vậy mà cơ thể vẫn rung động trước anh.
Bờ môi Niên Bách Ngạn cong lên, nhưng đáy mắt ẩn chứa một sự băng giá.
Anh cất giọng trầm thấp, ngữ khí đùa cợt: “Có phải chưa từng lên giường với tôi đâu, căng thẳng như vậy làm gì? Sao? Giờ diễn kịch với tôi thêm một phút cũng không còn tâm trạng sao?”
Câu nói của anh khiến cô nhăn mặt. Cô nghe ra sự chế giễu của anh, thế nên cũng hằn học đáp lại.
“Phải! Dù sao cũng lật bài ngửa rồi, tôi cũng không cần phải tiếp tục cùng anh giả vờ giả tảng ở trên giường nữa.” Cô tình nguyện nói trái lòng mình như vậy. Nếu lựa chọn tổn thương, cô cũng không muốn làm người phải chịu tổn thương. Cho dù bản thân bây giờ cũng đang là nạn nhân, cô cũng phải giảm thiểu thiệt hại của mình tới mức thấp nhất chứ, phải không!
Độ cong nơi khóe môi Niên Bách Ngạn dần dần tan đi: “Nếu tôi cứ kiên quyết muốn thì sao?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải dâng hiến cơ thể mình cho anh thêm lần nữa!” Tố Diệp dằn mạnh từng chữ.
Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại. Trong bóng tối, anh lạnh lùng đến run người.
Anh không nói câu nào mà lập tức ngồi dậy. Cả cơ thể cao lớn nhào về phía cô. Bàn tay anh túm mạnh một cái, kéo cô vào lòng mình.
Tố Diệp vừa kịp kêu lên một tiếng đã bị anh một lần nữa đè xuống dưới người.
Lồng ngực anh dính sát vào lưng cô.
Cô cảm nhận được rõ ràng từng đường nét của thằng nhóc ấy đang đứng thẳng sau lưng mình.
Nó nóng đến bỏng rát.
Áp sát vào da thịt cô.
“Niên Bách Ngạn! Anh khốn nạn!” Cô giơ tay đẩy anh như phát điên.
Nhưng một tay cô đã bị anh giữ chặt.
Cô lại giơ tiếp tay còn lại muốn đánh anh.
Một giây sau, cổ tay đó cũng chẳng khác gì dâng dê cho cọp xơi.
Không còn cách nào khác, cô chỉ còn nước dốc sức ngọ ngoạy nửa thân dưới.
Niên Bách Ngạn cũng tạm thời dung túng cô.
Vì mông cô đang vô tình ma sát vào thằng nhóc, làm máu huyết trong người anh càng dâng trào.
Tố Diệp cũng nhận ra điều này, thế là không dám động đậy nữa.
“Anh làm vậy có xứng là đàn ông nữa không?” Cô sốt sắng. Hai cổ tay bị một bàn tay anh khóa chặt. Cô mất đi khả năng giãy giụa cơ bản nhất, đến eo cũng bị một tay còn lại của anh ấn chặt.
Niên Bách Ngạn áp người xuống. Bàn tay lớn đi từ eo vòng ra trước ngực cô.
“Có xứng là đàn ông hay không… cô không rõ sao?” Thanh âm của anh rất lạnh. Hơi thở đục ngầu phả vào tai cô nóng rực.
“Lần nào cô cũng sắp ào ạt thành sông rồi. Tố Diệp! Một diễn viên chuyên nghiệp chắc cũng không nhập tâm bằng cô đâu nhỉ?”
Tố Diệp thở dốc. Cả cơ thể cô gần như vặn ngoéo thành sợi dây thừng để né tránh sự đụng chạm của anh.
Nhưng vô ích.
Khi cô nhận ra ngón tay anh đang như con rắn bò trườn vào trong, trong lúc cấp bách, cô buột miệng: “Niên Bách Ngạn! Anh… Anh thích chạm vào một người phụ nữ mà người đàn ông khác đã động vào sao?”
Tay Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Cả người anh cũng cứng đờ ra giây lát.
Nhưng bàn tay lớn của anh chợt dùng sức, làm cô đau đớn, kêu lên thành tiếng.
“Cô vừa nói cái gì?” Giọng nói của Niên Bách Ngạn u ám đến kinh hoàng.
Chẳng qua Tố Diệp không còn cách nào khác mới buột miệng nói vậy, mục đích chính là để anh buông tay.
Cô không dám do dự quá lâu. Cô nén đau. Tay cô bị tay anh ghì giữ. Vì bàn tay trước ngực của người đàn ông cũng mạnh hơn, từng khớp xương của cô cũng trắng bệch.
Đã đâm lao thì phải theo lao, cô đành liều mình vậy!
“Niên Bách Ngạn! Lần đầu tiên của tôi vốn dĩ không dành cho anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu nhìn anh.
Niên Bách Ngạn buông tay, bật ra một tiếng cười tận sâu trong cổ họng. Bàn tay anh leo lên gương mặt nhỏ của cô, sự lạnh lùng nơi khóe môi đã tan đi ít nhiều.
Rõ ràng là anh không tin, vì anh nói: “Tố Diệp! Cô có biết con người một khi nói dối, tốt nhất là nên thêu dệt lời nói dối trọn vẹn một chút mới được. Thôi để tôi dạy cô đi. Ban nãy chi bằng cô cứ nói với tôi, sau khi ngủ cùng tôi cô còn lên giường với những người đàn ông khác, chưa biết chừng tôi còn tin!”
Tố Diệp hít sâu một hơi, hằn học nói: “Tưởng Bân mới là người đàn ông đầu tiên của tôi!”
Làm một người đàn ông kiêu ngạo, không cần biết anh ta có yêu một người con gái hay không, nhưng thứ anh ta chạm vào nhất định phải sạch sẽ. Cho dù là một người đàn ông phong lưu cỡ nào, khi đối mặt với một người đàn bà có kinh nghiệm phong phú trong chuyện giường chiếu thì bao cao su là thứ không thể thiếu.
Loại đàn ông này còn có một điểm chung: Một khi anh ta cảm thấy người phụ nữ đó bẩn thỉu, đến nhìn anh ta cũng không thèm nữa.
Điều Tố Diệp cần làm là để Niên Bách Ngạn cho rằng cô bẩn, là một người đàn bà vốn không xứng để anh cưỡng bức.
Một điểm quan trọng hơn nữa là, anh đã ở trước mặt cô chạm vào một người phụ nữ khác. Một cô gái tao nhã như thế, sao anh vẫn còn chưa vừa lòng? Còn nhất định mang theo mùi hương của một người con gái khác tới hạ nhục cô?
Thế nên cô đã mạnh bạo bổ sung thêm một câu: “Người tôi yêu là Tưởng Bân. Lần đầu tiên của tôi cũng dành cho Tưởng Bân. Niên Bách Ngạn! Tôi và anh chỉ là gặp dịp thì chơi, loại quan hệ này anh cũng muốn sao?”
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bắp đang cứng dần của người đàn ông.
Làn khí xoay tròn trên đỉnh đầu cô dần trở nên giá lạnh, đến nỗi khiến tóc cô dựng đứng lên.
Ngọn lửa giận dữ được đè nén trong đôi mắt Niên Bách Ngạn chợt rực cháy. Răng anh cọ vào nhau ken két. Anh xoay mạnh mặt cô lại, không chút nể tình.
“Tố Diệp! Cô nói lại lần nữa cho tôi nghe!”
Gương mặt Tố Diệp bị anh siết tới tái nhợt. Một câu nói được ép ra từ những kẽ răng của cô: “Ở trên giường, từ trước tới nay tôi đều coi Niên Bách Ngạn anh là Tưởng Bân!”
Nói tới đây, Tố Diệp nghĩ thể nào anh cũng giận dữ, phủi áo bỏ đi, thậm chí còn vứt cô như vứt một đống rác rồi quay về Bắc Kinh. Vì chuyện này không liên quan gì đến tình yêu, chỉ liên quan đến lòng tự trọng của người đàn ông.
Tiếc là, cô nghĩ nhầm rồi.
Đổi lại là người đàn ông khác, chắc là anh ta đã làm vậy từ lâu. Nhưng đối phương là Niên Bách Ngạn, những tính toán của cô rõ ràng đã thất bại.
Nhưng có một điểm cô đã đoán đúng.
Niên Bách Ngạn giận rồi.
Bàn tay anh bất ngờ dùng sức, suýt nữa thì bẻ rời cánh tay cô ra. Ngay sau đó, hai cổ tay cô bị ép chặt lên đỉnh đầu, cả cơ thể bị đè nặng.
Ngữ khí của anh làm người ta run sợ: “Tố Diệp! Tôi thấy cô đúng là chán sống rồi!”
Dứt lời, một cánh tay chắc khỏe của anh vòng qua bụng cô, nâng cao eo cô lên.
Tố Diệp hoảng sợ. Cô không nghĩ rằng anh vẫn còn tiếp tục.
“Không! Niên Bách Ngạn, anh không thể!” Tố Diệp cảm thấy từng thớ thịt trên người anh đều đang căm phẫn. Sức lực giữ lấy cô lớn đến khó tin, gần như đã làm cô bị thương.
Không hiểu sao, cô bỗng mở hai mắt, dường như nhìn thấy có một bàn tay nhào về phía mình, bên tai vang lên tiếng cười ghê tởm của gã đàn ông nào đó.
Nhưng vang bên tai rõ ràng là tiếng thở giận dữ của Niên Bách Ngạn cơ mà.
Nỗi khiếp sợ sâu sắc cứ thế không hẹn mà gặp.
Cô bắt đầu gào thét, điên cuồng hét lên. Cô giãy giụa, chửi mắng. Cô không còn phân biệt được mình đang muốn thoát khỏi bàn tay ấy hay người đàn ông trên người mình.
Thế nhưng, Niên Bách Ngạn càng không thể kiềm chế được cơn giận với phản ứng đó của cô.
Anh nâng eo cô cao hẳn lên.
Mông cô chỉ biết bất lực hướng về phía anh.
Niên Bách Ngạn cắn răng, bờ môi thẳng tắp, sắc lẹm, đôi mắt giá lạnh gần như có thể đóng băng đối phương.
Cánh tay đang vòng qua eo cô của anh kéo một cái về phía sau.
Và hông của anh cũng bổ mạnh về phía trước.
Cứ như vậy, dường như anh không hề cho cô bất kỳ cơ hội nào để thở đã xông thẳng vào trong người cô.
Tố Diệp điên cuồng thét gào trong đau đớn.
Niên Bách Ngạn giơ tay bóp chặt cổ cô, để tiếng thét của cô hóa thành những tiếng nức nở vô lực.
Tay anh như một chiếc kìm kẹp chặt cổ tay cô. Cô chỉ cảm thấy khớp xương ở hai cổ tay đau muốn chết.
Vì cơ thể cô khô khan.
Nên anh vẫn còn một phần lớn ở bên ngoài.
Thế nhưng cảm giác căng phồng, đau nhức đã đủ khiến cô muốn chết không được, muốn sống chẳng xong.
Bình thường lúc cô động tình nhất là sẽ bắt đầu khẽ cầu xin anh từ từ một chút, nhẹ nhàng một chút.
Cô đã sớm quen với sự dịu dàng từ đầu chí cuối của anh.
Quen với việc cảm nhận sự to lớn và tràn đầy của anh tiến vào chậm rãi và kiên định.
Rồi sau đó, đợi cho cô hoàn toàn thích ứng, anh mới giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương.
Nhưng hôm nay Niên Bách Ngạn hoàn toàn đối xử với cô bằng hành vi dã man nhất.
Bình thường cô đã có phần khó khăn, huống hồ là bây giờ?
Nước mắt cô bất chợt rơi tí tách, dòng lệ như không thể cách nào khống chế nổi.
Nguyên nhân để Niên Bách Ngạn không làm một lần cho xong là anh phải cho cô biết, thế nào là đau đớn.
Anh một lần nữa thít chặt eo cô.
Một tay anh buông cổ tay cô ra, cả hai tay đồng thời kẹp ở eo cô.
Rồi lại dùng lực đẩy.
Anh đưa toàn bộ bản thân vào trong người cô.
Thậm chí mức độ còn sâu hơn mọi khi.
Tố Diệp đau đớn, liều mạng kêu lên một tiếng, từng giọt nước mắt không từng tuôn rơi.
Cô bàng hoàng cảm nhận được Niên Bách Ngạn đã bước tới một nơi anh chưa từng tới. Đau khổ cũng theo đó ùa về.
Niên Bách Ngạn chỉ cúi đầu, xoay mặt cô lại, hôn mạnh bạo lên môi cô, chặn đứng tất cả mọi tiếng thét gào.
Dưới thân, còn chưa cho cô thời gian hoàn toàn thích ứng, anh đã bắt đầu vận động gấp gáp với biên độ lớn.
Mỗi một lần lại như đâm sâu vào trái tim cô.
Anh dâng lên hạ xuống, lần nào cũng đưa tới tận nơi sâu nhất.
Chưa được mấy lượt, hai chân Tố Diệp đã bắt đầu run rẩy.
Cảm giác đau đớn tại nơi sâu hút chẳng mấy chốc đã kèm theo sự chua xót quen thuộc.
Cơ thể cô đang bị giày vò như nước lửa gặp nhau.
Mái tóc dài đung đưa theo từng lần tấn công của anh.
Như một cây lau bị gió mưa quật ngã, gần như nhổ tung gốc rễ, rồi đánh cho tan nát.
Bàn tay Niên Bách Ngạn ngông cuồng tàn sắt khắp cơ thể cô.
Cơ thể trắng trẻo của cô giờ chi chít những vết ửng hồng.
Anh giơ tay vén tóc cô lên, vòng một vòng sau đó túm lên. Đầu Tố Diệp bị anh nhấc lên cao từ phía sau, như một con ngựa đã được lắp yên, còn Niên Bách Ngạn trở thành người cưỡi ngựa.
Bên tai cô chỉ còn những thanh âm khàn đục, nặng nề của người đàn ông. Hơi thở của anh hòa cùng với không khí lạnh thấm mùi gỗ mộc cùng len vào hô hấp của cô.
Anh nghiến răng nghiến lợi, chế nhạo bên tai cô: “Đồ đàn bà này! Tưởng Bân đã từng tới đây chưa hả?”
Cô không biết lời của anh ám chỉ điều gì, nhưng xưng hô đó đã đủ khiến cô muốn chết.
Nhưng khi anh nói xong, cô cảm giác anh đã dừng lại.
Vật nóng bỏng trong cơ thể chạm tới nơi sâu nhất của cô.
Lần này, mặt cô càng trắng bệch hơn. Ngay sau đó cô nhận ra dường như anh đã nhắm chuẩn vào một điểm nào đó rồi húc mạnh vào.
Cái lỗ ấy cuối cùng đã bị anh một lần nữa công chiếm, thằng nhóc cứ thế tiến thẳng vào trong.
Cảm giác đau nhức một lần ập xuống đầu Tố Diệp, vừa đau lại vừa khao khát.
Cô biết anh đang đi vào đâu.
Anh cũng đã có lần yêu cầu. Anh nói lần nào anh cũng phải đè nén bản thân không đi hẳn vào trong, vì anh lo cô chịu không nổi. Ban đầu cô chẳng hiểu, rõ ràng anh đã vào trong rồi còn yêu cầu gì nữa.
Sau này cùng với những kinh nghiệm giường chiếu mỗi ngày một phong phú hơn, cuối cùng cô cũng hiểu ra suy nghĩ của anh. Đó là một lần nhiệt tình hết sức, cô bị anh chọc chịu không nổi nữa, bèn không nhịn được chủ động dâng hiến bản thân.
Kết quả trong giây lát anh xông toàn bộ vào. Cô đau đến nỗi da dầu cũng sắp bung ra. Niên Bách Ngạn bèn cười cô là yêu tinh, sau đó nhẹ nhàng đi ra một chút. Anh nói với cô, lần nào anh cũng phải đợi cho cô hoàn toàn thích ứng mới dần dần tiến sâu, nhưng chưa bao giờ anh thật sự bậy cánh cửa sâu nhất ấy của cô ra.
Anh đã từng yêu cầu, dỗ dành cô rằng rất dễ chịu. Quan trọng hơn là, con cháu của anh không cần lặn lội đường sá xa xôi vẫn có thể ra hoa kết quả. Cô nghe là đã thấy sợ, lắc đầu nói không được.
Nhưng hôm nay, cô đã một lần nữa được nếm trải đau thương.
Đó là nỗi đau xuyên tim giống như lần đầu tiên anh mở rộng cơ thể của cô…
Ánh nắng rực rỡ, dường như vạn vật trong đất trời đều nhuộm một màu vàng óng.
Khi hải âu chao nghiêng trên mặt biển, cũng thấm đẫm sắc màu chói mắt ấy. Những sinh linh lúc nào cũng dám đùa nghịch cùng sóng biển ấy luôn luôn tự do hơn con người.
Khi tỉnh dậy khỏi giường Tố Diệp đã mơ hồ nghe thấy tiếng chim hải âu. Những thanh âm ấy đã thay thế tiếng chuông đồng hồ báo thức gọi cô thức giấc. Sau đó ngày nào cô cũng đứng một lúc ngoài ban công, yên lặng đếm những con hải âu bay ngang qua.
Nhưng hôm nay Tố Diệp không ra ngoài ban công đếm hải âu.
Lúc tỉnh lại, cô cảm thấy đến cả mở mắt ra cũng tốn không ít sức lực.
Cô còn nhớ một lần mình tới Thái Lan chơi. Khi trò chuyện với một người bạn bản địa, họ có nhắc tới thuật giáng đầu. Tố Diệp không theo tín ngưỡng tôn giáo nào, đương nhiên cũng không tin những chuyện này, nhưng vì tò mò nên cô cũng nghe đôi chút. Dẫu sao thì đây cũng là một hình thức thể hiện nét văn hóa của người bản địa.
Người bạn đó nhắc tới một trong những loại thuật giáng đầu, tên là gì thì cô cũng không còn nhớ nữa, chỉ nhớ nó có liên quan tới việc sống lại, rằng nối đoạn đầu của người bị đứt vào lại cơ thể thì người chết có thể sống lại. Sau đó đã từng có một người, vợ của anh ta và ba người bạn thân cùng đi du lịch và gặp chuyện bất trắc qua đời. Anh ta muốn người vợ đã chết của mình sống lại, nhưng anh ta lại mê đắm cơ thể ba người bạn của vợ mình. Thế nên anh ta đã lấy những bộ phận mà anh ta cho là tốt nhất của những người nữ đã chết ra, ghép lại thành một cơ thể, sau đó nối đầu của vợ mình vào để tiến hành sống lại.
Người vợ sống lại, nhưng dần dần lại cảm thấy cánh tay không phải của mình, chân không phải của mình, đến cả thể xác cũng không thuộc về mình. Cuối cùng khi chị vợ biết cánh tay, chân và thân người mình là của ba người tốt thì chị ta đã hoàn toàn phát điên.
Tố Diệp cảm thấy, mình giống như người đã bị Niên Bách Ngạn nối ghép.
Tối qua, Niên Bách Ngạn giống như phát tiết và trừng phạt hơn.
Cơ thể cô gần như bị anh vò nát.
Cô chưa bao giờ được nhìn thấy gương mặt tàn ác, máu lạnh của Niên Bách Ngạn. Từ trước tới nay, anh luôn bình tĩnh đến nỗi khiến người ta căm tức. Nhưng tối qua, cơ thể anh đã nỗ lực cho cô hiểu “chán sống” mà anh nói nghĩa là gì.
Tứ chi như rời khỏi cơ thể. Mà tối qua, hồn phách cô cũng bay ra khỏi cơ thể theo từng lần công kích cuồng dã của anh. Cô bây giờ đến bước xuống giường, hai chân cũng run rẩy.
Cả người cô đều đau nhức.
Môi cũng bị anh cắn đau.
Cổ cũng bị anh bóp đau.
Hai cánh tay vì bị bàn tay như chiếc kìm của anh khóa chặt, các khớp xương cũng kêu đau răng rắc.
Nhất là ngực cô.
Bên trên có dấu hôn và những vết cào tùy ý của anh tạo thành.
Hai đóa hoa yêu kiều bị anh vần vò chạm nhẹ cũng đau.
Mà nửa thân dưới thì đã không còn thuộc về cô nữa.
Hai chân dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể gãy rời khỏi xương hông, đến đứng thẳng cũng cần phải chống tay vào tường.
Tay chân cô như bị bàn là ủi qua, đau đến bỏng rát.
Cô chẳng còn nhớ tối qua mình đã chảy bao nhiêu nước mắt vì đau đớn, nhưng vẫn còn nhớ khi anh ngược đãi cơ thể mình, cô đã gào thét, cô đã rên lên trong đau khổ, cuối cùng cả cổ họng cũng khản đặc.
Thế nên sáng hôm sau tỉnh dậy Tố Diệp mới cảm thấy, Niên Bách Ngạn nhất định đã tháo cô thành nhiều mảnh rồi, sau đó mới chắp nối lại. Nếu không tại sao cô lại cảm thấy chỗ nào trên người cũng không nghe theo sự sai bảo của mình?
Cuối cùng khi Tố Diệp không chịu nổi cơn đói thì cũng đã tới chiều.
Cô chống tay lên tường, cố gắng đi ra khỏi phòng ngủ. Thế nhưng cô chẳng thấy bóng dáng chị Trần đâu, còn cả những nhân viên quét dọn giờ này đáng nhẽ phải ở trên đảo.
Trong biệt thự cực kỳ yên tĩnh.
Đến nỗi gần như không có con người.
Nhưng được trang trí vô cùng bắt mắt.
Những dải đèn màu lấp lánh như sao được rải khắp sân. Đến cả phòng khách cũng ngập tràn màu đỏ tươi. Mỗi một ngóc ngách cũng đều thấp thoáng ánh đèn nhấp nháy, như những vì sao rơi xuống từ dải Ngân hà.
Vô cùng náo nhiệt.
Nhưng đó là khung cảnh.
Cả một biệt thự rộng lớn như vậy trở nên cực kỳ quái lạ.
Ít nhất thì Tố Diệp cho là như vậy.
Cô không nhìn thấy bóng bất kỳ người nào.
Ví dụ như chị Trần.
Bình thường giờ này, chị Trần đã phải tới phòng ngủ gọi cô xuống ăn cơm từ lâu rồi.
Hay như đầu bếp.
Bình thường giờ này, đầu bếp cũng đã ở trong phòng ăn, chờ đợi câu trả lời xem cô có hài lòng không.
Cả như bác sỹ.
Bình thường giờ này, bác sỹ cũng sẽ tới một chuyện làm một loạt các kiểm tra cho cô.
Tố Diệp vẫn luôn rất chán ghét các loại kiểm tra, cũng ghét cả bác sỹ. Vì cô cảm thấy Niên Bách Ngạn làm nhiều việc như vậy chẳng qua là muốn kiểm chứng khi nào tình trạng sức khỏe của cô cho phép để không ngừng đày đọa cô, để cô sống không bằng chết.
Thế mà hôm nay, vị bác sỹ đáng ghét đó cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.
Người trong căn biệt thự này vốn đã ít ỏi, giờ này, Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy hình như chỉ còn một mình cô?
Đến cả Niên Bách Ngạn tối qua như một ác ma suýt nữa lấy mạng qua cũng mất tăm.
Tố Diệp nhất thời vội vàng đi xuống nhà.
Nhưng vì cơ thể không khỏe, cơn đau ập tới, hai chân cô chợt mềm nhũn ra. Cô bước hụt, ngã xuống đất khi chỉ còn mấy bậc cầu thang.
Cô kêu đau.
Đầu gối đập lên mặt sàn bằng đá hoa màu đen, nhói buốt.
Cũng may không rơi tự do từ trên cao xuống, nếu không chắc chắn là tàn phế.
Hai cánh tay cô cũng dính luôn lên mặt đất. Sàn nhà sáng loáng phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của cô.
Mái tóc dài của cô rối bù, che đi đôi mắt.
Cô cảm thấy mình chưa bao giờ thê thảm như lúc này.
Đang cố bám lên tay vịn cầu thang để đứng dậy, thì tiếng bước chân nam giới vang lên.
Ngay sau đó, bàn chân và đôi chân thẳng tắp của người đàn ông xuất hiện.
Cô cố gắng ngước lên.
Nhìn thẳng vào ánh mắt u ám bất định đó của Niên Bách Ngạn.
Anh đứng đó, không đỡ cô lên ngay mà nhìn cô từ trên xuống.
Như một quân vương ngạo mạn đang yên lặng nhìn một chú hề thảm hại như cô.
Tố Diệp biết, anh chỉ muốn cô cúi đầu, muốn nhìn thấy cô bò từng bước một tới trước mặt anh như một tên nô lệ, rồi nhận sai với anh, hối lối rằng mình vô sỉ thế nào, bỉ ổi ra sao.
Nhưng sự vô sỉ, sự bỉ ổi của cô chẳng qua chỉ để bảo vệ lòng tự trọng đã hèn kém đến mức không thể hèn kém hơn của mình.
Còn anh thì sao?
Anh bỉ ổi tới mức diễn bao nhiêu màn kịch giả tình giả nghĩa trước mặt cô, bỉ ổi tới mức giận dữ nhốt cô ở đây, thậm chí còn bỉ ổi tới mức khiến cho tất cả mọi người trên đảo nghĩ rằng cô là một bệnh nhân tâm thần.
Nói cho cùng, rốt cuộc ai bỉ ổi hơn ai đây?
Tố Diệp không nhìn anh nữa.
Cô thông minh lựa chọn cách lặng lẽ né tránh ánh mắt anh, mục đích là mình bớt khổ sở.
Nếu còn tiếp tục đọ mắt với anh, không chừng cô phải chửi anh một trận mới hả dạ.
Nhưng người đàn ông đã bạo hành cô, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.
Chỉ cần chọc giận anh, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể khiến cô sống dở chết dở.
Tố Diệp vẫn chưa ngu ngốc tới mức tự diệt mình.
Cô sẽ không cầu xin anh giúp đỡ, cũng chẳng mong anh giơ tay ra đỡ mình.
Nếu anh là đại họa cô không tránh khỏi, vậy thì, cô cứ cố gắng tảng lờ anh đi là được chứ gì?
Nhưng một giây sau, Tố Diệp cảm thấy mình như một con gà con bị anh nhấc lên. Cô đau đớn nhăn mặt mãi, cắn chặt môi dưới.
Niên Bách Ngạn nhìn xuống, ánh mắt vô tình dừng lại nơi cổ áo cô.
Vì anh cao hơn cô, nên khoảng đầy đặn trước ngực cô anh cũng có thể thu hết vào trong tầm mắt.
Là những vết tích đậm nhạt khác nhau, có vết tím bầm, có vết cào, có vết cắn, có dấu hôn…
Sắc màu trong đáy mắt Niên Bách Ngạn đậm hơn đôi chút. Anh nhìn Tố Diệp. Cả người cô yếu ớt hệt như một con thỏ, cảm nhận kỹ một chút sẽ dễ dàng nhận ra toàn thân cô đang run rẩy.
Từng cơn run khe khẽ, nhỏ nhặt, có lẽ vì không thể khống chế.
Mái tóc dài đen nhánh hơi rối. Có một sợi rơi vào trong ngực cô. Hoàn toàn xứng đôi với làn da trắng chi chít những vết tích tình ái trên ngực cô. Đen càng thêm đen, trắng càng thêm trắng.
Yết hầu của Niên Bách Ngạn trượt lên trượt xuống một chút. Anh hơi nheo mắt lại. Một Tố Diệp như vậy, một Tố Diệp yếu ớt chỉ có thể dựa vào anh, lại khiến anh nổi lên một suy nghĩ nông nổi muốn được giày vò cô.
Người con gái như vậy, định sẵn sẽ khiến đàn ông hồn xiêu phách lạc.
Khi yêu sâu đậm anh chỉ muốn được ngày đêm triền miên bên cô, giống như anh muốn dốc hết sức mình, mang tất cả những yêu thương của mình ra mà vẫn cảm thấy không đủ.
Còn khi căm hận, anh vẫn chìm đắm trong mùi hương và cơ thể chặt chẽ của cô. Anh chán ghét những gì mình đã nhọc công vì cô, những gì mình đã hy sinh cho cô. Những mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại bị hấp dẫn không thể kìm chế.
Niên Bách Ngạn chưa bao giờ được tiếp xúc với tình yêu đích thực, chưa bao giờ dốc lòng, chân thành yêu một người con gái nào. Anh cũng chưa từng nghĩ bản thân mình một ngày nào đó, một tối nào đó lại gặp Tố Diệp, gặp được người con gái khiến anh ngày đêm nhung nhớ.
Người ta hay nói tình yêu sâu sắc thật sự là biết buông tay, là biết chúc phúc.
Có lẽ, anh chưa yêu sâu sắc, vì tình yêu của anh đã pha trộn cả hận thù. Thế nên, anh không thể để cô đi. Cho dù là xuống địa ngục, anh cũng sẽ kéo cô cùng chết.
Tố Diệp đau đớn vì bị anh túm, cánh tay cô sắp bị anh véo đứt.
Cô ngẩng đầu, nén đau nói một câu: “Niên Bách Ngạn! Nếu anh thật sự muốn tôi chết, thì cũng để tôi ăn no rồi chết một thể.”
Thèm thuồng đồ ăn là bản tính của con người, huống hồ giờ cô thật sự đang đói cồn cào.
Cô không có nghị lực làm một kẻ tu hành, chỉ uống nước không ăn cơm vẫn có thể nhàn tàn sinh sống.
Niên Bách Ngạn buông cô ra.
Tố Diệp quay người, bước chậm rãi tới phòng ăn.
Trong phòng ăn vẫn chẳng thấy bóng dáng chị Trần đâu, cũng không thấy đầu bếp.
Thế mà trên bàn lại đầy đủ các món ăn tươi ngon.
Có những món cô thường xuyên ăn, có những món sở trường cô thích nhất, có cả những món cô chẳng thể gọi tên.
Bữa ăn chủ yếu là các món Trung Quốc, trong đó đa phần là các món ăn cung đình.
Tuy rằng thức ăn được bày đặt không mấy chuyên nghiệp, nhưng chỉ cần ngửi mùi và nhìn qua là biết chắc chắn là tuyệt ngon.
Trong thùng đá là rượu vang loại hiếm. Còn điểm xuyết trên chiếc bàn đen là những bông hoa súng tím nở rộ. Độ nở cánh hoa của từng bông giống nhau như đúc. Màu tím huyền bí kết hợp với màu đen trầm ổn, khiêm tốn trông lại đẹp đến rung động lòng người.
Tố Diệp ngỡ ngàng, đờ đẫn đứng trước bàn ăn.
Sau lưng là tiếng bước chân của Niên Bách Ngạn.
Anh lại gần cô, vòng tay từ phía sau ôm lấy cô.
Trái tim Tố Diệp cũng theo đó run lên một nhịp, cả người cô cứng đờ.
Niên Bách Ngạn cúi đầu xuống, bờ môi nhẹ nhàng đặt lên trán cô. Anh hít sâu mùi hương mái tóc cô, thanh âm trầm ấm gợi cảm, lay động con tim.
“Có lúc tôi luôn nghĩ không biết tôi và em đón Tết sẽ như thế nào. Tố Diệp! Nhờ có em, tết năm nay đúng là khó quên.”
Tết ư?
Đầu óc Tố Diệp chợt trống rỗng.
Hôm nay đã là Tết rồi sao?
Đang mải nghĩ, bàn tay đặt nơi eo cô chợt rút về. Giọng nói bình thản như nước anh lại vang lên: “Ăn cơm thôi!”
Anh lật mặt nhanh hơn lật sách, vẻ lãnh đạm khác hoàn toàn vừa nãy.
Tố Diệp rùng mình. Lúc này cô mới phát hiện ra khi nói chuyện ánh mắt anh chưa khi nào ấm áp. Đôi mắt anh luôn bọc một lớp sương lạnh. Anh cứ thế ngồi xuống đối diện cô. Khi nhìn về phía cô, anh nghiêm nghị khiến người ta không dám càn rỡ.