Anh đi vào bệnh viện. Từng bước chân nặng nề như đổ chì.
Trên đường tới đây, ngồi trong xe anh không ngừng cầu nguyện tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì. Anh lo cho sức khỏe của Tố Diệp, cũng lo cho đứa bé trong bụng. Vì mấy ngày nay cô ấy bỗng yên lặng một cách bất thường, im lìm như không khí, cứ ngồi xuống một chỗ nào là sẽ ngồi rất lâu.
Anh lo cô không chịu nói gì cả. Một người quật cường như cô, sợ rằng dù phải chịu một tổn thương sâu sắc cũng sẽ không thể hiện trước mặt mọi người.
Thông qua y tá, anh nghe ngóng được Tố Diệp đã nhập viện.
Nhưng câu nói “Vì cô ấy phá thai bằng thuốc nên bắt buộc phải ở lại bệnh viện quan sát” của người y tá khiến anh cực kỳ hoảng sợ. Anh cho rằng cô y tá nhầm lẫn. Cô ấy không phải là một người tàn nhẫn độc ác. Tuy bình thường cô ấy ăn nói có hơi ngang ngạnh một chút nhưng anh tin chắc rằng cô ấy là một người yêu trẻ con, sao có thể lựa chọn bỏ đi đứa trẻ?
Người y tá do dự nhìn anh: Cô ấy chỉ cầm theo thuốc rồi quay về phòng. Chúng tôi cũng mong là cô ấy suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng quyết định, dù sao đứa trẻ cũng vô tội.
Và đương nhiên, ánh mắt người y tá nhìn anh khó chịu như đang nhìn một kẻ bội bạc.
Niên Bách Ngạn tự cho rằng sống bằng này tuổi rồi, có sóng to gió lớn nào anh chưa từng trải qua? Anh đã không còn ở cái tuổi tay chân luống cuống không biết làm gì nữa. Bao năm lăn lộn thương trường, từ lâu anh đã luyện được cho mình một trái tim bền bỉ trước mọi thủ đoạn tàn độc và một vẻ mặt bình tĩnh trước mọi giông tố. Thế mà sau khi nghe cô y tá nói xong mấy lời này anh vẫn hoảng hốt, lập tức xông vào căn phòng cô đang nằm.
Người y tá dĩ nhiên chặn lại không cho anh vào. Anh sốt ruột, đập thẳng chứng minh thư của mình lên mặt bàn.
Anh gần như đã đẩy cửa phòng bệnh đi vào bằng đôi tay run lẩy bẩy.
Thế là, anh nhìn thấy Tố Diệp nằm trên giường.
Cô yên lặng nằm đó, như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng sự tĩnh lặng này chỉ càng khiến tim anh quặn thắt.
Bao nhiêu những lo lắng, bất an, thậm chí là cả những phẫn nộ đều tan thành mây khói khi anh nhìn thấy cô. Cô đang nằm trước mặt anh chân thực đến thế, chỉ cách anh chưa tới mười bước chân.
Anh bước nhẹ nhàng tới trước giường, nhờ ánh trăng để ngắm gương mặt cô, ánh mắt ngập tràn xót xa và thương tiếc.
Mặt cô nhợt nhạt vô cùng.
Anh không dám nghĩ nhiều, càng không dám nghĩ tới những chuyện không hay.
Né tránh chưa bao giờ là thế mạnh của anh. Anh không thích trốn chạy, càng cực kỳ căm ghét hành vi đó. Thế nhưng lúc này đây, anh lại không dám đánh thức cô, cũng không nỡ làm cô tỉnh giấc, đành lựa chọn hành vì né tránh tuyệt đối.
Anh ngồi bên cạnh giường, yên lặng đợi cô tỉnh lại, chỉ mong khi nào tỉnh dậy cô sẽ mỉm cười nói với anh rằng: Bách Ngạn! Chỉ là em lo cho sức khỏe của con nên tới bệnh viện kiểm tra thôi. Yên tâm đi, con vẫn mạnh khỏe.
Anh tự an ủi mình như vậy, không nỡ làm cô tỉnh giấc mơ. Chỉ có điều khi nào cô dậy anh nhất định phải nói với cô rằng, căn phòng này thiếu khí quá, thật sự không thích hợp tới thêm lần nữa.
Nếu cô lo cho tình hình của đứa bé, thì anh sẽ sắp xếp một căn phòng màu sắc rực rỡ cho cô, để cả đôi mắt và trái tim cô đều ngập tràn sắc màu, không chỉ còn độc một màu trắng ngắt như thế này nữa.
Đúng vậy, vì anh đã từng chán ghét sâu sắc thứ màu nhợt nhạt ấy, nên anh khao khát có thể dùng chính đôi tay mình mang lại một cuộc sống đầy màu sắc cho người con gái của mình.
Dáng vẻ khi ngủ của Tố Diệp rất đẹp. Dẫu gương mặt tái nhợt nhưng vẫn khiến anh không thể rời mắt.
Cô nằm đó, đắp chiếc chăn trắng như tuyết. Một tay ở trong chăn, một tay ở ngoài chăn, nắm chặt một con ngựa gỗ màu đỏ. Anh không biết nó từ đâu ra, nhưng cảm động vì màu của nó.
Đó là thứ màu của sự nhiệt tình, phấn khởi. Đó chính là sự kỳ vọng cô dành cho đứa trẻ sao?
Anh giơ tay, rất muốn chạm vào cô nhưng khi gần trong gang tấc anh vẫn dừng lại.
Vẫn không nên đánh thức cô.
Nhưng dù anh giữ yên lặng cũng không thể xua tan cảm giác lo lắng toát ra từ đôi mày nhíu chặt đó. Cô ngủ rất không ngon giấc, bờ môi thi thoảng lại mấp máy. Anh đau lòng, muốn nhẹ nhàng an ủi cô.
Vậy mà, khi ngón tay anh vừa chạm vào mặt cô, cô bỗng tha thiết gọi một tiếng: Tưởng Bân!
Niên Bách Ngạn thu tay về. Trái tim trong khoảnh khắc như bị ai xé nát. Nỗi đau đớn quét qua hô hấp, khiến cả ngực anh cũng bất giác nhói lên. Anh vẫn luôn tin chắc rằng, trong những tháng ngày có anh ở bên cạnh cô đã khiến cô quên đi được người đàn ông đó, người đàn ông đã khiến cô dù nằm trong lòng anh vẫn thầm gọi tên, người đàn ông đã khiến anh căm hận, chỉ muốn đào xác hắn ta lên dù có được chôn dưới đất sâu, vậy mà vẫn không sao tìm ra được!
Chưa có ai lại to gan và liều lĩnh như cô. Nằm trong lòng anh, ngay trước mặt anh mà lại gọi tên một người đàn ông không chút kiêng dè như vậy!
Tại anh đã quá nuông chiều cô hay cô vốn là một người phụ nữ vô tâm, bạc tình?
Cô tỉnh rồi, trong đôi mắt vẫn còn một chút chờ đợi trong giấc mơ và một chút mơ màng khi vừa thức giấc. Cho tới khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô chỉ còn lại sự hoảng sợ rõ rệt!
Anh không hề nhìn lầm, chính là hoảng sợ.
Vật lộn trong chốn thương trường bao nhiêu năm nay, anh nhìn thấy quá nhiều ánh mắt như thế này, thường đều là của những đối thủ cạnh tranh với anh khi đã bị ép đến bước đường cùng. Anh tùy ý hưởng thụ, mặc cho họ tuyệt vọng đến thế nào. Nhưng tới cuối cùng, anh lại nhìn thấy nó trong đôi mắt người con gái của mình.
Khoảnh khắc ấy, lòng anh như rơi xuống vực sâu không đáy.
Thì ra người đàn ông khiến cô lo lắng và nhung nhớ khôn nguôi là Tưởng Bân. Dẫu là trong giấc mơ, người cô muốn tìm cũng không phải Niên Bách Ngạn!
Nhưng anh vẫn nhu nhược, quyến luyến cô không rời!
Cô như một tên đao phủ, móc trái tim anh ra, ném mạnh xuống đất rồi dẫm nát không thương tiếc, từng chút, từng chút một cho tới khi nó nát vụn. Vậy mà anh vẫn còn ôm một tia hy vọng, chỉ vì câu nói ấy của cô: Bách Ngạn! Em yêu anh mất rồi, phải làm sao đây?
Có trời biết khi nghe thấy cô nũng nịu nói câu này, cuộc đời anh đã ấm áp như mùa xuân về?
Ánh mắt cô lạnh tới nỗi khiến cơn đau trong anh lại cuộn trào.
Anh một lần nữa bỏ mặc mọi đau đớn, nhẫn nhịn cảm giác tan nát, do dự không dám hỏi cô một câu: Em đã uống thuốc chưa? Lần đầu tiên anh chấp nhận làm một con đà điểu, vùi đầu xuống đất, không dám đối mặt với đau khổ.
Anh không dám hỏi, chỉ mong mọi việc không tệ đến thế, chỉ mong tất cả đều nằm trong dự liệu của anh, nằm trong kiểm soát của anh. Vì từ lâu anh đã không quen tiếp nhận những con người hay những việc ngoài tầm kiểm soát.
Thế nhưng Tố Diệp thật sự biến thành đao phủ, không những dùng dao đâm thẳng vào tim anh mà còn giết chết con của anh. Máu đầm đìa chảy trước mặt anh, hoàn toàn đánh đổ mọi sự tự tin và kiêu ngạo!
Anh không hiểu, thật sự không hiểu!
Tại sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?
Bầu không khí trong phòng bệnh mỏng manh đến ngạt thở, chính là một áp lực khổng lồ toát ra từ người Niên Bách Ngạn, như một tảng đá đè nặng lên người cô.
Tố Diệp khó nhọc khom lưng, nhặt chiếc khay lên, chầm chậm đi tới trước mặt anh, mặc cho nỗi đau như dao cứa vào tim, nhẹ nhàng nhét nó vào trong túi áo anh.
Cô cong môi cười khẽ, rồi nói rành rọt từng từ: “Vì chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể trả hết nợ nần.”
Một sự phẫn nộ đổ sập xuống người Niên Bách Ngạn. Anh bất ngờ giơ tay ra. Bàn tay lạnh ngắt bóp chặt lấy cổ Tố Diệp. Người con gái trước mặt quá xinh đẹp bỗng chốc trong mắt anh trở thành một diện mạo tàn độc. Giây phút này anh thật sự chỉ muốn giết chết cô.
“Tố Diệp! Em to gan thật!” Anh nghiến răng ken két.
Tố Diệp không giằng co, cô để mặc cho anh bóp cổ mình. Cô cảm nhận được tức giận của anh. Bàn tay ấy không còn dịu dàng. Nó giờ như cái kìm sắt kẹp sâu vào cổ cô. Cô cảm nhận được huyết quản trong động mạch vì không thể lưu thông mà đang nhảy nhót om sòm. Cô không thở được, chỉ có thể ngẩng đầu đối mặt với gương mặt anh tuấn mà hung dữ ấy.
Tay cô buông thõng, bất lực, một tay kia nắm chặt từ đầu tới cuối.
Anh không hề hay biết, cũng chưa chú ý tới bàn tay này của cô. Nó vẫn luôn nắm chặt từ lúc cô thiếp đi tới khi bừng tỉnh giấc, rồi lại đi từ nhà vệ sinh ra.
Bàn tay Niên Bách Ngạn gần như muốn bẻ gãy cổ cô. Cô như một con dê sắp bị giết thịt, yên lặng đón đợi khoảnh khắc cái chết đến với mình.
Bàn tay nắm chặt trở nên lạnh lẽo. Viên thuốc nhỏ xíu cũng đã bị những giọt mồ hôi giá lạnh trong lòng bàn tay cô thấm ướt từ lâu. Nó tan ra, giờ đã trở thành một chất bột không thành hình, dính chặt vào tay cô.
Có phải vì cái chết sắp cận kề nên cô mới có thể cảm nhận được rõ ràng bột thuốc vẫn chưa khô?
Hô hấp mỗi lúc một khó khăn. Tai cô vẫn có thể nghe được tiếng trái tim nhảy hỗn loạn trong lồng ngực, như đang muốn vượt ngục ra ngoài. Những khung cảnh trong đầu cũng lướt nhanh qua không thể kiểm soát. Cuối cùng dừng lại vào một buổi chiều âm u nào đó, trong văn phòng của bác sỹ.
Cảnh tượng đó đáng sợ tới nỗi dù sau này có xuống suối vàng, đi qua Đài Vọng Hương, uống canh Mạnh Bà cô cũng không thể nào quên.
Cô mệt mỏi ngồi đối diện với bác sỹ, nhìn hai con số trên tờ giấy. Một là progesterone* và hCG. Cô run run hỏi bác sỹ: Tại sao chỉ số của lần kiểm tra này lại xấp xỉ lần trước vậy ạ? Không có chỉ số nào tăng lên sao?
**hCG là chữ viết tắt của Human chorionic gonadotropin – Nội tiết tố hCG, một loại hóc môn đặc biệt quan trọng, chỉ được tiết ra khi người phụ nữ mang thai. Nội tiết tố hCG là loại hooc môn tạo ra các dấu hiệu của việc mang thai như ngực căng, nhạy cảm, buồn nôn v.v… Tất cả các triệu chứng này xuất hiện là do nội tiết tố hCG đang cao dần lên trong cơ thể.
Rõ ràng cô đã tra cứu những tài liệu liên quan. Trong sách nói, hCG trong vòng 48 tiếng đồng hồ sẽ tăng gấp đôi, điều này chứng tỏ thai nhi đang phát triển. Cô biết tâm trạng của thai phụ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của bào thai, thế nên cô luôn kìm chế cảm xúc của mình, đè nén mọi sự bi thương trong lòng. Nhưng cô vẫn không yên tâm nên mới tới bệnh viện kiểm tra.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Bác sỹ rất khó xử, đó là nét mặt cô sợ nhìn thấy nhất. Bác sỹ nói với cô: Tình hình rất không lạc quan, có hiện tưởng sảy thai tự nhiên.
Cô không tin.
Bác sỹ đề nghị cô giữ gìn cái thai, rồi bảo cô qua hai ngày nữa tới kiểm tra xem sao.
Cô vô cùng sốt ruột.
Khi cô tới bệnh viện một lần nữa, lấy máu xét nghiệm, bác sỹ đã cho cô một tờ thông báo chết chóc.
Tới tận bây giờ, bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu nói của bác sỹ: Xin lỗi cô Tố, cả chỉ số progesterone và hCG của cô trong mấy giờ nay đều không tăng một chút nào.
Thế là sao? Cô nghe thấy tiếng răng mình va lập cập vào nhau.
Đứa trẻ này, cô chưa chắc đã giữ được. Bác sỹ thở dài.
Bác sỹ! Tôi cầu xin anh, bằng mọi giá phải bảo vệ được con tôi!
Bác sỹ càng không biết nói sao: Tôi chỉ có thể kê cho cô một số loại thuốc tránh sẩy thai. Nhưng cứ tình hình này thì khả năng cô bị sảy thai quá lớn, như vậy rất nguy hiểm.
Tôi mặc kệ! Bất luận thế nào tôi cũng phải giữ lại con tôi.
Nhưng từ những chỉ số trước và sau kiểm tra, con của cô đã… Bác sỹ ấp úng: Thế nên khi việc mang thai dừng lại phải nhanh chóng lấy phôi thai ra, nếu không sẽ dễ bị viêm.
Lúc đó, cô mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng thực sự. Kể cả khi cô biết tình yêu của mình chẳng qua chỉ là một trò đùa, dù cô có thương tích đầy mình, trong lòng vẫn còn một ngọn lửa nhỏ nhoi leo lắt cháy.
Đó chính là đứa bé này.
Bất luận cô có không muốn thừa nhận Niên Bách Ngạn thế nào, cũng phải chấp nhận sự thật mình đã mang thai con của anh.
Trên đời này có bao nhiêu người qua lại bên cạnh cô như vậy, ông trời đã lấy đi hết người này tới người khác. Con của cô, một đứa trẻ bé bỏng như thế tại sao cũng không tránh khỏi vận hạn?
Cô hiểu những lời cuối cùng bác sỹ chưa nói hết. Các chỉ số đã ngừng tăng lên cũng tức là bào thai đã không còn sống nữa, cũng có nghĩa đứa bé này bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất khỏi cơ thể cô.
Tôi chỉ muốn bảo vệ nó, lẽ nào cũng khó vậy sao? Bây giờ y học phát triển như vậy mà? Tôi… Bác sỹ… Cô như người chết đuối. Mọi cảm giác tuyệt vọng, đuối sức bọc chặt lấy cơ thể. Nước mắt lã chã tuôn rơi xuống mặt bàn mà cô không thể nào kìm nén được. Cô có hơi cưỡng ép, làm khó người khác một cách vô lý nhưng cô chỉ có thể ký gửi toàn bộ hy vọng của mình vào bác sỹ mà thôi.
Dù cho lúc này bác chỉ cần nói với cô rằng, con của cô vẫn còn cơ hội giữ lại.
Bác sỹ nhìn cô, nhẹ nhàng nói: Nếu cô thật sự muốn có con, tôi khuyên cô nên nhận con nuôi, vì cơ thể của cô nếu mang thai sẽ rất nguy hiểm. Một là đứa trẻ có thể sẽ phải sinh sớm, cấp cứu không kịp. Hai là người mẹ cũng có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào. Tình trạng của cô một khi mang thai cần nằm viện quan sát. Một khi xuất hiện triệu chứng gì không ổn phải dừng mang thai ngay lập tức. Thế nên cô Tố, trên đời này không có người phụ nữ nào không muốn làm mẹ, nhưng cô thì…
Cô không biết mình đã đi ra khỏi bệnh viện bằng cách nào.
Chỉ còn nhớ hôm đó gió thổi rất lớn, như từng mũi dao quét qua mặt cô. Gò má cô đau đớn, nỗi đau ấy rẽ ngoặt, đập vào bụng cô, không ngừng nhắc cho cô nhớ một sự thật: Đứa bé đã rời xa cô. Cũng là nhắc nhở cô: Sau này cơ hội được làm mẹ vô cùng mong manh!
Cô từ chối lời khuyên của bác sỹ, nắm chặt vỉ thuốc chống sảy thai trong tay để tự lừa mình. Cô đang kỳ vọng một khoảnh khắc nào đó những con số đại diện cho sinh mạng khỏe khoắn của đứa bé sẽ lại tăng lên gấp bội. Rồi bác sỹ sẽ nói với cô rằng: Cô Tố! Kết quả kiểm tra trước đây của chúng tôi có chút nhầm lẫn, con của cô rất khỏe mạnh.
Đúng thế! Tại sao con của cô không được bình an?
Nhưng ngày từng ngày trôi qua, bụng cô lại càng đau thêm. Cho tới khi đến Hàng Châu, cơ thể xuất hiện triệu chứng xuất huyết thì cô không thể không đối mặt với một thực tế: Dù cô có nỗ lực bao nhiêu, dù cô có thành tâm cầu khấn thế nào, cô cũng đã không có duyên phận với đứa bé này.
Dưới chân Phật tổ, trước mặt Quan Âm Bồ Tát, cô đã ngẩng đầu, nhìn lên bức tượng cao cao. Cô rất muốn hỏi họ một câu: Tại sao phải cướp con của tôi đi? Các người có biết đứa bé này là cách duy nhất để tôi nhớ Niên Bách Ngạn không?
Cô hận Niên Bách Ngạn, hận anh nói ra câu “Không yêu” nhẹ nhàng như vậy, hận anh sau khi cho cô những lời hứa hẹn ngọt ngào, khoác lên tình yêu một lớp áo đẹp đẽ lại tàn nhẫn rời đi, hận anh rõ ràng đã không yêu còn giả vờ tình cảm, tiếp tục diễn trò với cô.
Cô yêu Niên Bách Ngạn bao nhiêu thì cũng hận anh bấy nhiêu.
Khoảng thời gian này cô luôn sống trong dằn vặt, trong lòng luôn có hai tiếng nói tranh cãi, đánh lộn với nhau. Mỗi ngay cô đều trải qua trong tiều tụy và mỏi mệt. Mỗi ngày cô đều suy nghĩ rốt cuộc anh yêu hay không yêu.
Nhưng rõ ràng cô căm hận anh như thế lại không thể nào từ bỏ được.
Cô nói chuyện lạnh lùng với anh chỉ càng khiến trái tim đau nhói. Thì ra người cô trừng phạt chưa bao giờ là anh mà chính là bản thân mình.
Khi nụ hôn của anh vẫn ấm áp như bao lần, Tố Diệp mới phát hiện ra một chuyện nực cười. Cô vốn không thể không yêu người đàn ông này, dù anh có tàn nhẫn thế nào, khiến cô tuyệt vọng ra sao.
Cô vẫn không thể dứt khoát quay lưng với anh được.
Vậy thì cô có thể mãi mãi để anh trong lòng mình, giữ anh trong giấc mơ được chứ? Dẫu rằng mai sau chỉ có thể làm hai người xa lạ?
Thế nhưng, vào giây phút tới Hàng Châu nhìn thấy dấu máu, tình yêu của cô dành cho anh một lần nữa hóa thành thù hận. Nhất là khi cô dập đầu hết lần này tới lần khác, chính tay mình cầu siêu cho con, thì nỗi hận dành cho Niên Bách Ngạn đã đạt tới cực điểm!
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu niềm vui của cô cũng là do anh, mà nỗi buồn cũng chỉ vì anh?
Nếu không gặp anh, không yêu anh, hôm nay cô đã chẳng đau khổ thế này, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh vừa có được niềm vui làm mẹ đã ngã xuống vực sâu muôn trượng!
Cô còn biết đối mặt với anh thế nào đây?
Cho dù cô có thể tự lừa mình lừa người rằng: Thật ra anh ấy vẫn yêu mày. Thì cô có tư cách gì, biết lấy gì để duy trì một mối quan hệ sau này mãi mãi không thể hoàn chỉnh và hạnh phúc?
Thì ra trên đời này thật sự định trước sẽ có một loại người. Cô ấy có thể giúp đỡ tất cả mọi người hóa giải cái bóng đè nặng lên lòng mình, có thể lợi dụng giấc mơ để giúp tất cả mọi người quét sạch mọi trở ngại, để cuộc đời họ được hạnh phúc và khỏe mạnh. Duy chỉ không thể ban cho chính mình một giấc mộng đẹp.
Cô chính là loại người ấy.
Thế nên cô căm hận.
Đứa bé đã sốt ruột muốn rời khỏi cơ thể. Mỗi giây một phút cô đều có thể cảm nhận được điều đó một cách mãnh liệt. Vì thế cô lựa chọn tới bệnh viện.
Cô không nhẫn tâm bắt con mình tới tận giây phút cuối cùng còn phải chịu đựng những mũi dao mổ giá lạnh. Nó yên lặng như thế, đã chẳng còn chút thanh âm nào nữa. Cô sợ khi dao kéo sượt qua cơ thể, trong mơ nó sẽ khóc và nói với cô rằng: Mẹ ơi, con đau lắm…
Đúng thế! Cô không thể để nó phải chịu đau đớn. Nó là cốt nhục của cô, quan trọng như vị trí của cô trong lòng mẹ vậy.
Cô đã lựa chọn uống thuốc.
Cách này cũng sẽ đau, nhưng đau trên người cô.
Cô muốn dùng cách đau đớn để chứng minh đứa trẻ này đã từng tồn tại trong cơ thể. Cô muốn một lần cuối cùng được cảm nhận cảm giác có được nó.
Nhưng cuối cùng ông Trời vẫn trừng phạt cô.
Cô còn chưa kịp nuốt viên thuốc đó, còn chưa kịp cảm nhận lần cuối sự tồn tại của đứa bé, nó đã im lặng rời khỏi cơ thể.
Cô đau đớn tột cùng, chỉ còn lại chút hơi tàn, thoi thóp nằm trên giường chảy nước mắt.
Cô biết mình không giữ được nó, mình đã để mất con rồi…
Cô không biết mình đã vào nhà vệ sinh rửa sạch vết máu như thế nào, cũng không biết mình đã nhìn nó nằm trong vũng máu như thế nào. Cuối cùng, cô đặt hình hài nhỏ bé của nó vào trong khay quan sát đã được bệnh viện chuẩn bị từ trước.
Bàn tay cô dính đầy máu.
Máu của con.
Nó đẹp như thế. Cô đã tưởng tượng đó sẽ là một bé gái, tưởng tượng cảnh chính tay mình mặc cho nó những bộ quần áo đẹp nhất. Vậy thì bây giờ con yêu cũng đẹp rồi, vì con đã có một lớp áo thủy tinh trong suốt, yên lặng bảo vệ con, để con không phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Nhưng tại sao, anh lại tìm đến đây? Tại sao phải chứng kiến bộ dạng thảm thương, mất hết hy vọng vào cuộc đời của cô? Anh còn muốn thế nào nữa?
Nếu đã như vậy, một người đã đứng bên bờ vực thẳm như cô tại sao không kéo anh theo để cả hai cùng vùi xác nơi sâu thẳm?
Bàn tay của Niên Bách Ngạn khiến cô liên tưởng tới bàn tay của thần Chết.
Hô hấp của cô càng ngày càng khó khăn, dưỡng khí tràn được vào phổi ít đến đáng thương.
Cả ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đây là cảm giác khi đối mặt với cái chết sao?
Cô trở nên lặng thinh, cả người như một con búp bê rách nát không còn sức phản kháng, để mặc cho Niên Bách Ngạn đưa cô tới địa ngục.
Người đàn ông trên đỉnh đầu đang phẫn nộ gào thét, hỏi cô tại sao lại làm vậy? Cô có quyền gì làm như vậy?
Bờ môi cô hé mở nhưng không còn sức thốt lên bất kỳ lời nào nữa.
Những khung cảnh trong đầu xếp chồng lên nhau, vùn vụt lướt qua, rõ nét và chân thực.
Cô nhìn thấy người đàn bà tên Nguyễn Tuyết Mạn đó tới nhà tranh cãi với mẹ, chỉ vào mũi mắng mẹ là đồ hồ ly tinh, một con hồ ly tinh vô liêm sỉ. Cô nhìn thấy mình ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, cười đùa vui vẻ, hạnh phúc thét gọi, còn bố mẹ cô cũng giống như bố mẹ của những đứa trẻ khác đứng đó mỉm cười nhìn cô, trong mắt họ chỉ có mình cô.
Cô nhìn thấy mình khi nhỏ, đứng trước cửa nhà hàng xóm, gào khóc mãi không chịu đi, bướng bỉnh đứng nhìn con ngựa gỗ nhỏ màu đỏ ấy, mặc cho bố mẹ khuyên bảo thế nào cũng không được. Sau đó, cô nhìn thấy bố đã đích thân tới gõ cửa nhà đó. Rồi cô lại nhìn thấy người hàng xóm đó khó xử lắc đầu.
Cô nhìn thấy một con ngõ rất dài, lại sâu và tối. Phía trước có một chiếc đèn lồng lắt léo. Có một bé trai dắt tay một bé gái liều mạng bỏ chạy, phía sau có một đám người đang dốc sức đuổi theo…
Cô nhìn thấy mình lấy hết dũng khí đi tới nhà họ Diệp, kiễng chân cố ấn vào chiếc chuông cửa. Tiếc rằng cô quá thấp, nên chỉ còn biết đập cửa, đập cửa liên hồi. Con của người đàn bà đó đi ra, nhìn cô bằng gương mặt ghét bỏ như nhìn một đứa ăn mày tới cửa xin cơm. Cô ta nói với cô rằng, bố cô sẽ không tới gặp mẹ cô.
Cô nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh, cuối cùng im lặng dựa vào bờ vai bé nhỏ của cô. Mẹ còn chưa kịp nói với cô câu “Chúc mừng sinh nhật” đã nhắm chặt mắt lại.
Rồi cô lại nhìn thấy Niên Bách Ngạn. Một Niên Bách Ngạn đứng dưới nắng mai, một Niên Bách Ngạn đứng trong đêm tối. Dù ở đâu anh vẫn cao lớn, mạnh mẽ như thế, vẫn khiến cô quyến luyến không rời…
Ba mươi năm cuộc đời như một bộ phim diễn lại trong đầu cô trước khi cái chết đến gần. Cô mệt rồi…
Thế nên khi dưỡng khí trên não mỗi lúc một cạn kiệt, khi ý thức của cô chỉ còn lại một giây mong manh cuối cùng, cô thốt lên một câu đầy khó khăn: “Niên Bách Ngạn… Anh… giết chết tôi đi…”
Chết biết đâu lại là một sự giải thoát.
Trước mắt đen tối một màu.
Trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, có một giọng nói gấp gáp vọng tới, phẫn nộ và nôn nóng: “Niên Bách Ngạn! Anh điên rồi sao?”
Cô nhắm mắt lại, chìm xuống vực sâu tối tăm, mù mịt để rũ bỏ tất cả khổ đau…
~Hết chương 405~Anh đi vào bệnh viện. Từng bước chân nặng nề như đổ chì.
Trên đường tới đây, ngồi trong xe anh không ngừng cầu nguyện tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì. Anh lo cho sức khỏe của Tố Diệp, cũng lo cho đứa bé trong bụng. Vì mấy ngày nay cô ấy bỗng yên lặng một cách bất thường, im lìm như không khí, cứ ngồi xuống một chỗ nào là sẽ ngồi rất lâu.
Anh lo cô không chịu nói gì cả. Một người quật cường như cô, sợ rằng dù phải chịu một tổn thương sâu sắc cũng sẽ không thể hiện trước mặt mọi người.
Thông qua y tá, anh nghe ngóng được Tố Diệp đã nhập viện.
Nhưng câu nói “Vì cô ấy phá thai bằng thuốc nên bắt buộc phải ở lại bệnh viện quan sát” của người y tá khiến anh cực kỳ hoảng sợ. Anh cho rằng cô y tá nhầm lẫn. Cô ấy không phải là một người tàn nhẫn độc ác. Tuy bình thường cô ấy ăn nói có hơi ngang ngạnh một chút nhưng anh tin chắc rằng cô ấy là một người yêu trẻ con, sao có thể lựa chọn bỏ đi đứa trẻ?
Người y tá do dự nhìn anh: Cô ấy chỉ cầm theo thuốc rồi quay về phòng. Chúng tôi cũng mong là cô ấy suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng quyết định, dù sao đứa trẻ cũng vô tội.
Và đương nhiên, ánh mắt người y tá nhìn anh khó chịu như đang nhìn một kẻ bội bạc.
Niên Bách Ngạn tự cho rằng sống bằng này tuổi rồi, có sóng to gió lớn nào anh chưa từng trải qua? Anh đã không còn ở cái tuổi tay chân luống cuống không biết làm gì nữa. Bao năm lăn lộn thương trường, từ lâu anh đã luyện được cho mình một trái tim bền bỉ trước mọi thủ đoạn tàn độc và một vẻ mặt bình tĩnh trước mọi giông tố. Thế mà sau khi nghe cô y tá nói xong mấy lời này anh vẫn hoảng hốt, lập tức xông vào căn phòng cô đang nằm.
Người y tá dĩ nhiên chặn lại không cho anh vào. Anh sốt ruột, đập thẳng chứng minh thư của mình lên mặt bàn.
Anh gần như đã đẩy cửa phòng bệnh đi vào bằng đôi tay run lẩy bẩy.
Thế là, anh nhìn thấy Tố Diệp nằm trên giường.
Cô yên lặng nằm đó, như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng sự tĩnh lặng này chỉ càng khiến tim anh quặn thắt.
Bao nhiêu những lo lắng, bất an, thậm chí là cả những phẫn nộ đều tan thành mây khói khi anh nhìn thấy cô. Cô đang nằm trước mặt anh chân thực đến thế, chỉ cách anh chưa tới mười bước chân.
Anh bước nhẹ nhàng tới trước giường, nhờ ánh trăng để ngắm gương mặt cô, ánh mắt ngập tràn xót xa và thương tiếc.
Mặt cô nhợt nhạt vô cùng.
Anh không dám nghĩ nhiều, càng không dám nghĩ tới những chuyện không hay.
Né tránh chưa bao giờ là thế mạnh của anh. Anh không thích trốn chạy, càng cực kỳ căm ghét hành vi đó. Thế nhưng lúc này đây, anh lại không dám đánh thức cô, cũng không nỡ làm cô tỉnh giấc, đành lựa chọn hành vì né tránh tuyệt đối.
Anh ngồi bên cạnh giường, yên lặng đợi cô tỉnh lại, chỉ mong khi nào tỉnh dậy cô sẽ mỉm cười nói với anh rằng: Bách Ngạn! Chỉ là em lo cho sức khỏe của con nên tới bệnh viện kiểm tra thôi. Yên tâm đi, con vẫn mạnh khỏe.
Anh tự an ủi mình như vậy, không nỡ làm cô tỉnh giấc mơ. Chỉ có điều khi nào cô dậy anh nhất định phải nói với cô rằng, căn phòng này thiếu khí quá, thật sự không thích hợp tới thêm lần nữa.
Nếu cô lo cho tình hình của đứa bé, thì anh sẽ sắp xếp một căn phòng màu sắc rực rỡ cho cô, để cả đôi mắt và trái tim cô đều ngập tràn sắc màu, không chỉ còn độc một màu trắng ngắt như thế này nữa.
Đúng vậy, vì anh đã từng chán ghét sâu sắc thứ màu nhợt nhạt ấy, nên anh khao khát có thể dùng chính đôi tay mình mang lại một cuộc sống đầy màu sắc cho người con gái của mình.
Dáng vẻ khi ngủ của Tố Diệp rất đẹp. Dẫu gương mặt tái nhợt nhưng vẫn khiến anh không thể rời mắt.
Cô nằm đó, đắp chiếc chăn trắng như tuyết. Một tay ở trong chăn, một tay ở ngoài chăn, nắm chặt một con ngựa gỗ màu đỏ. Anh không biết nó từ đâu ra, nhưng cảm động vì màu của nó.
Đó là thứ màu của sự nhiệt tình, phấn khởi. Đó chính là sự kỳ vọng cô dành cho đứa trẻ sao?
Anh giơ tay, rất muốn chạm vào cô nhưng khi gần trong gang tấc anh vẫn dừng lại.
Vẫn không nên đánh thức cô.
Nhưng dù anh giữ yên lặng cũng không thể xua tan cảm giác lo lắng toát ra từ đôi mày nhíu chặt đó. Cô ngủ rất không ngon giấc, bờ môi thi thoảng lại mấp máy. Anh đau lòng, muốn nhẹ nhàng an ủi cô.
Vậy mà, khi ngón tay anh vừa chạm vào mặt cô, cô bỗng tha thiết gọi một tiếng: Tưởng Bân!
Niên Bách Ngạn thu tay về. Trái tim trong khoảnh khắc như bị ai xé nát. Nỗi đau đớn quét qua hô hấp, khiến cả ngực anh cũng bất giác nhói lên. Anh vẫn luôn tin chắc rằng, trong những tháng ngày có anh ở bên cạnh cô đã khiến cô quên đi được người đàn ông đó, người đàn ông đã khiến cô dù nằm trong lòng anh vẫn thầm gọi tên, người đàn ông đã khiến anh căm hận, chỉ muốn đào xác hắn ta lên dù có được chôn dưới đất sâu, vậy mà vẫn không sao tìm ra được!
Chưa có ai lại to gan và liều lĩnh như cô. Nằm trong lòng anh, ngay trước mặt anh mà lại gọi tên một người đàn ông không chút kiêng dè như vậy!
Tại anh đã quá nuông chiều cô hay cô vốn là một người phụ nữ vô tâm, bạc tình?
Cô tỉnh rồi, trong đôi mắt vẫn còn một chút chờ đợi trong giấc mơ và một chút mơ màng khi vừa thức giấc. Cho tới khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô chỉ còn lại sự hoảng sợ rõ rệt!
Anh không hề nhìn lầm, chính là hoảng sợ.
Vật lộn trong chốn thương trường bao nhiêu năm nay, anh nhìn thấy quá nhiều ánh mắt như thế này, thường đều là của những đối thủ cạnh tranh với anh khi đã bị ép đến bước đường cùng. Anh tùy ý hưởng thụ, mặc cho họ tuyệt vọng đến thế nào. Nhưng tới cuối cùng, anh lại nhìn thấy nó trong đôi mắt người con gái của mình.
Khoảnh khắc ấy, lòng anh như rơi xuống vực sâu không đáy.
Thì ra người đàn ông khiến cô lo lắng và nhung nhớ khôn nguôi là Tưởng Bân. Dẫu là trong giấc mơ, người cô muốn tìm cũng không phải Niên Bách Ngạn!
Nhưng anh vẫn nhu nhược, quyến luyến cô không rời!
Cô như một tên đao phủ, móc trái tim anh ra, ném mạnh xuống đất rồi dẫm nát không thương tiếc, từng chút, từng chút một cho tới khi nó nát vụn. Vậy mà anh vẫn còn ôm một tia hy vọng, chỉ vì câu nói ấy của cô: Bách Ngạn! Em yêu anh mất rồi, phải làm sao đây?
Có trời biết khi nghe thấy cô nũng nịu nói câu này, cuộc đời anh đã ấm áp như mùa xuân về?
Ánh mắt cô lạnh tới nỗi khiến cơn đau trong anh lại cuộn trào.
Anh một lần nữa bỏ mặc mọi đau đớn, nhẫn nhịn cảm giác tan nát, do dự không dám hỏi cô một câu: Em đã uống thuốc chưa? Lần đầu tiên anh chấp nhận làm một con đà điểu, vùi đầu xuống đất, không dám đối mặt với đau khổ.
Anh không dám hỏi, chỉ mong mọi việc không tệ đến thế, chỉ mong tất cả đều nằm trong dự liệu của anh, nằm trong kiểm soát của anh. Vì từ lâu anh đã không quen tiếp nhận những con người hay những việc ngoài tầm kiểm soát.
Thế nhưng Tố Diệp thật sự biến thành đao phủ, không những dùng dao đâm thẳng vào tim anh mà còn giết chết con của anh. Máu đầm đìa chảy trước mặt anh, hoàn toàn đánh đổ mọi sự tự tin và kiêu ngạo!
Anh không hiểu, thật sự không hiểu!
Tại sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?
Bầu không khí trong phòng bệnh mỏng manh đến ngạt thở, chính là một áp lực khổng lồ toát ra từ người Niên Bách Ngạn, như một tảng đá đè nặng lên người cô.
Tố Diệp khó nhọc khom lưng, nhặt chiếc khay lên, chầm chậm đi tới trước mặt anh, mặc cho nỗi đau như dao cứa vào tim, nhẹ nhàng nhét nó vào trong túi áo anh.
Cô cong môi cười khẽ, rồi nói rành rọt từng từ: “Vì chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể trả hết nợ nần.”
Một sự phẫn nộ đổ sập xuống người Niên Bách Ngạn. Anh bất ngờ giơ tay ra. Bàn tay lạnh ngắt bóp chặt lấy cổ Tố Diệp. Người con gái trước mặt quá xinh đẹp bỗng chốc trong mắt anh trở thành một diện mạo tàn độc. Giây phút này anh thật sự chỉ muốn giết chết cô.
“Tố Diệp! Em to gan thật!” Anh nghiến răng ken két.
Tố Diệp không giằng co, cô để mặc cho anh bóp cổ mình. Cô cảm nhận được tức giận của anh. Bàn tay ấy không còn dịu dàng. Nó giờ như cái kìm sắt kẹp sâu vào cổ cô. Cô cảm nhận được huyết quản trong động mạch vì không thể lưu thông mà đang nhảy nhót om sòm. Cô không thở được, chỉ có thể ngẩng đầu đối mặt với gương mặt anh tuấn mà hung dữ ấy.
Tay cô buông thõng, bất lực, một tay kia nắm chặt từ đầu tới cuối.
Anh không hề hay biết, cũng chưa chú ý tới bàn tay này của cô. Nó vẫn luôn nắm chặt từ lúc cô thiếp đi tới khi bừng tỉnh giấc, rồi lại đi từ nhà vệ sinh ra.
Bàn tay Niên Bách Ngạn gần như muốn bẻ gãy cổ cô. Cô như một con dê sắp bị giết thịt, yên lặng đón đợi khoảnh khắc cái chết đến với mình.
Bàn tay nắm chặt trở nên lạnh lẽo. Viên thuốc nhỏ xíu cũng đã bị những giọt mồ hôi giá lạnh trong lòng bàn tay cô thấm ướt từ lâu. Nó tan ra, giờ đã trở thành một chất bột không thành hình, dính chặt vào tay cô.
Có phải vì cái chết sắp cận kề nên cô mới có thể cảm nhận được rõ ràng bột thuốc vẫn chưa khô?
Hô hấp mỗi lúc một khó khăn. Tai cô vẫn có thể nghe được tiếng trái tim nhảy hỗn loạn trong lồng ngực, như đang muốn vượt ngục ra ngoài. Những khung cảnh trong đầu cũng lướt nhanh qua không thể kiểm soát. Cuối cùng dừng lại vào một buổi chiều âm u nào đó, trong văn phòng của bác sỹ.
Cảnh tượng đó đáng sợ tới nỗi dù sau này có xuống suối vàng, đi qua Đài Vọng Hương, uống canh Mạnh Bà cô cũng không thể nào quên.
Cô mệt mỏi ngồi đối diện với bác sỹ, nhìn hai con số trên tờ giấy. Một là progesterone* và hCG. Cô run run hỏi bác sỹ: Tại sao chỉ số của lần kiểm tra này lại xấp xỉ lần trước vậy ạ? Không có chỉ số nào tăng lên sao?
**hCG là chữ viết tắt của Human chorionic gonadotropin – Nội tiết tố hCG, một loại hóc môn đặc biệt quan trọng, chỉ được tiết ra khi người phụ nữ mang thai. Nội tiết tố hCG là loại hooc môn tạo ra các dấu hiệu của việc mang thai như ngực căng, nhạy cảm, buồn nôn v.v… Tất cả các triệu chứng này xuất hiện là do nội tiết tố hCG đang cao dần lên trong cơ thể.
Rõ ràng cô đã tra cứu những tài liệu liên quan. Trong sách nói, hCG trong vòng 48 tiếng đồng hồ sẽ tăng gấp đôi, điều này chứng tỏ thai nhi đang phát triển. Cô biết tâm trạng của thai phụ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của bào thai, thế nên cô luôn kìm chế cảm xúc của mình, đè nén mọi sự bi thương trong lòng. Nhưng cô vẫn không yên tâm nên mới tới bệnh viện kiểm tra.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Bác sỹ rất khó xử, đó là nét mặt cô sợ nhìn thấy nhất. Bác sỹ nói với cô: Tình hình rất không lạc quan, có hiện tưởng sảy thai tự nhiên.
Cô không tin.
Bác sỹ đề nghị cô giữ gìn cái thai, rồi bảo cô qua hai ngày nữa tới kiểm tra xem sao.
Cô vô cùng sốt ruột.
Khi cô tới bệnh viện một lần nữa, lấy máu xét nghiệm, bác sỹ đã cho cô một tờ thông báo chết chóc.
Tới tận bây giờ, bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu nói của bác sỹ: Xin lỗi cô Tố, cả chỉ số progesterone và hCG của cô trong mấy giờ nay đều không tăng một chút nào.
Thế là sao? Cô nghe thấy tiếng răng mình va lập cập vào nhau.
Đứa trẻ này, cô chưa chắc đã giữ được. Bác sỹ thở dài.
Bác sỹ! Tôi cầu xin anh, bằng mọi giá phải bảo vệ được con tôi!
Bác sỹ càng không biết nói sao: Tôi chỉ có thể kê cho cô một số loại thuốc tránh sẩy thai. Nhưng cứ tình hình này thì khả năng cô bị sảy thai quá lớn, như vậy rất nguy hiểm.
Tôi mặc kệ! Bất luận thế nào tôi cũng phải giữ lại con tôi.
Nhưng từ những chỉ số trước và sau kiểm tra, con của cô đã… Bác sỹ ấp úng: Thế nên khi việc mang thai dừng lại phải nhanh chóng lấy phôi thai ra, nếu không sẽ dễ bị viêm.
Lúc đó, cô mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng thực sự. Kể cả khi cô biết tình yêu của mình chẳng qua chỉ là một trò đùa, dù cô có thương tích đầy mình, trong lòng vẫn còn một ngọn lửa nhỏ nhoi leo lắt cháy.
Đó chính là đứa bé này.
Bất luận cô có không muốn thừa nhận Niên Bách Ngạn thế nào, cũng phải chấp nhận sự thật mình đã mang thai con của anh.
Trên đời này có bao nhiêu người qua lại bên cạnh cô như vậy, ông trời đã lấy đi hết người này tới người khác. Con của cô, một đứa trẻ bé bỏng như thế tại sao cũng không tránh khỏi vận hạn?
Cô hiểu những lời cuối cùng bác sỹ chưa nói hết. Các chỉ số đã ngừng tăng lên cũng tức là bào thai đã không còn sống nữa, cũng có nghĩa đứa bé này bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất khỏi cơ thể cô.
Tôi chỉ muốn bảo vệ nó, lẽ nào cũng khó vậy sao? Bây giờ y học phát triển như vậy mà? Tôi… Bác sỹ… Cô như người chết đuối. Mọi cảm giác tuyệt vọng, đuối sức bọc chặt lấy cơ thể. Nước mắt lã chã tuôn rơi xuống mặt bàn mà cô không thể nào kìm nén được. Cô có hơi cưỡng ép, làm khó người khác một cách vô lý nhưng cô chỉ có thể ký gửi toàn bộ hy vọng của mình vào bác sỹ mà thôi.
Dù cho lúc này bác chỉ cần nói với cô rằng, con của cô vẫn còn cơ hội giữ lại.
Bác sỹ nhìn cô, nhẹ nhàng nói: Nếu cô thật sự muốn có con, tôi khuyên cô nên nhận con nuôi, vì cơ thể của cô nếu mang thai sẽ rất nguy hiểm. Một là đứa trẻ có thể sẽ phải sinh sớm, cấp cứu không kịp. Hai là người mẹ cũng có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào. Tình trạng của cô một khi mang thai cần nằm viện quan sát. Một khi xuất hiện triệu chứng gì không ổn phải dừng mang thai ngay lập tức. Thế nên cô Tố, trên đời này không có người phụ nữ nào không muốn làm mẹ, nhưng cô thì…
Cô không biết mình đã đi ra khỏi bệnh viện bằng cách nào.
Chỉ còn nhớ hôm đó gió thổi rất lớn, như từng mũi dao quét qua mặt cô. Gò má cô đau đớn, nỗi đau ấy rẽ ngoặt, đập vào bụng cô, không ngừng nhắc cho cô nhớ một sự thật: Đứa bé đã rời xa cô. Cũng là nhắc nhở cô: Sau này cơ hội được làm mẹ vô cùng mong manh!
Cô từ chối lời khuyên của bác sỹ, nắm chặt vỉ thuốc chống sảy thai trong tay để tự lừa mình. Cô đang kỳ vọng một khoảnh khắc nào đó những con số đại diện cho sinh mạng khỏe khoắn của đứa bé sẽ lại tăng lên gấp bội. Rồi bác sỹ sẽ nói với cô rằng: Cô Tố! Kết quả kiểm tra trước đây của chúng tôi có chút nhầm lẫn, con của cô rất khỏe mạnh.
Đúng thế! Tại sao con của cô không được bình an?
Nhưng ngày từng ngày trôi qua, bụng cô lại càng đau thêm. Cho tới khi đến Hàng Châu, cơ thể xuất hiện triệu chứng xuất huyết thì cô không thể không đối mặt với một thực tế: Dù cô có nỗ lực bao nhiêu, dù cô có thành tâm cầu khấn thế nào, cô cũng đã không có duyên phận với đứa bé này.
Dưới chân Phật tổ, trước mặt Quan Âm Bồ Tát, cô đã ngẩng đầu, nhìn lên bức tượng cao cao. Cô rất muốn hỏi họ một câu: Tại sao phải cướp con của tôi đi? Các người có biết đứa bé này là cách duy nhất để tôi nhớ Niên Bách Ngạn không?
Cô hận Niên Bách Ngạn, hận anh nói ra câu “Không yêu” nhẹ nhàng như vậy, hận anh sau khi cho cô những lời hứa hẹn ngọt ngào, khoác lên tình yêu một lớp áo đẹp đẽ lại tàn nhẫn rời đi, hận anh rõ ràng đã không yêu còn giả vờ tình cảm, tiếp tục diễn trò với cô.
Cô yêu Niên Bách Ngạn bao nhiêu thì cũng hận anh bấy nhiêu.
Khoảng thời gian này cô luôn sống trong dằn vặt, trong lòng luôn có hai tiếng nói tranh cãi, đánh lộn với nhau. Mỗi ngay cô đều trải qua trong tiều tụy và mỏi mệt. Mỗi ngày cô đều suy nghĩ rốt cuộc anh yêu hay không yêu.
Nhưng rõ ràng cô căm hận anh như thế lại không thể nào từ bỏ được.
Cô nói chuyện lạnh lùng với anh chỉ càng khiến trái tim đau nhói. Thì ra người cô trừng phạt chưa bao giờ là anh mà chính là bản thân mình.
Khi nụ hôn của anh vẫn ấm áp như bao lần, Tố Diệp mới phát hiện ra một chuyện nực cười. Cô vốn không thể không yêu người đàn ông này, dù anh có tàn nhẫn thế nào, khiến cô tuyệt vọng ra sao.
Cô vẫn không thể dứt khoát quay lưng với anh được.
Vậy thì cô có thể mãi mãi để anh trong lòng mình, giữ anh trong giấc mơ được chứ? Dẫu rằng mai sau chỉ có thể làm hai người xa lạ?
Thế nhưng, vào giây phút tới Hàng Châu nhìn thấy dấu máu, tình yêu của cô dành cho anh một lần nữa hóa thành thù hận. Nhất là khi cô dập đầu hết lần này tới lần khác, chính tay mình cầu siêu cho con, thì nỗi hận dành cho Niên Bách Ngạn đã đạt tới cực điểm!
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu niềm vui của cô cũng là do anh, mà nỗi buồn cũng chỉ vì anh?
Nếu không gặp anh, không yêu anh, hôm nay cô đã chẳng đau khổ thế này, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh vừa có được niềm vui làm mẹ đã ngã xuống vực sâu muôn trượng!
Cô còn biết đối mặt với anh thế nào đây?
Cho dù cô có thể tự lừa mình lừa người rằng: Thật ra anh ấy vẫn yêu mày. Thì cô có tư cách gì, biết lấy gì để duy trì một mối quan hệ sau này mãi mãi không thể hoàn chỉnh và hạnh phúc?
Thì ra trên đời này thật sự định trước sẽ có một loại người. Cô ấy có thể giúp đỡ tất cả mọi người hóa giải cái bóng đè nặng lên lòng mình, có thể lợi dụng giấc mơ để giúp tất cả mọi người quét sạch mọi trở ngại, để cuộc đời họ được hạnh phúc và khỏe mạnh. Duy chỉ không thể ban cho chính mình một giấc mộng đẹp.
Cô chính là loại người ấy.
Thế nên cô căm hận.
Đứa bé đã sốt ruột muốn rời khỏi cơ thể. Mỗi giây một phút cô đều có thể cảm nhận được điều đó một cách mãnh liệt. Vì thế cô lựa chọn tới bệnh viện.
Cô không nhẫn tâm bắt con mình tới tận giây phút cuối cùng còn phải chịu đựng những mũi dao mổ giá lạnh. Nó yên lặng như thế, đã chẳng còn chút thanh âm nào nữa. Cô sợ khi dao kéo sượt qua cơ thể, trong mơ nó sẽ khóc và nói với cô rằng: Mẹ ơi, con đau lắm…
Đúng thế! Cô không thể để nó phải chịu đau đớn. Nó là cốt nhục của cô, quan trọng như vị trí của cô trong lòng mẹ vậy.
Cô đã lựa chọn uống thuốc.
Cách này cũng sẽ đau, nhưng đau trên người cô.
Cô muốn dùng cách đau đớn để chứng minh đứa trẻ này đã từng tồn tại trong cơ thể. Cô muốn một lần cuối cùng được cảm nhận cảm giác có được nó.
Nhưng cuối cùng ông Trời vẫn trừng phạt cô.
Cô còn chưa kịp nuốt viên thuốc đó, còn chưa kịp cảm nhận lần cuối sự tồn tại của đứa bé, nó đã im lặng rời khỏi cơ thể.
Cô đau đớn tột cùng, chỉ còn lại chút hơi tàn, thoi thóp nằm trên giường chảy nước mắt.
Cô biết mình không giữ được nó, mình đã để mất con rồi…
Cô không biết mình đã vào nhà vệ sinh rửa sạch vết máu như thế nào, cũng không biết mình đã nhìn nó nằm trong vũng máu như thế nào. Cuối cùng, cô đặt hình hài nhỏ bé của nó vào trong khay quan sát đã được bệnh viện chuẩn bị từ trước.
Bàn tay cô dính đầy máu.
Máu của con.
Nó đẹp như thế. Cô đã tưởng tượng đó sẽ là một bé gái, tưởng tượng cảnh chính tay mình mặc cho nó những bộ quần áo đẹp nhất. Vậy thì bây giờ con yêu cũng đẹp rồi, vì con đã có một lớp áo thủy tinh trong suốt, yên lặng bảo vệ con, để con không phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Nhưng tại sao, anh lại tìm đến đây? Tại sao phải chứng kiến bộ dạng thảm thương, mất hết hy vọng vào cuộc đời của cô? Anh còn muốn thế nào nữa?
Nếu đã như vậy, một người đã đứng bên bờ vực thẳm như cô tại sao không kéo anh theo để cả hai cùng vùi xác nơi sâu thẳm?
Bàn tay của Niên Bách Ngạn khiến cô liên tưởng tới bàn tay của thần Chết.
Hô hấp của cô càng ngày càng khó khăn, dưỡng khí tràn được vào phổi ít đến đáng thương.
Cả ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đây là cảm giác khi đối mặt với cái chết sao?
Cô trở nên lặng thinh, cả người như một con búp bê rách nát không còn sức phản kháng, để mặc cho Niên Bách Ngạn đưa cô tới địa ngục.
Người đàn ông trên đỉnh đầu đang phẫn nộ gào thét, hỏi cô tại sao lại làm vậy? Cô có quyền gì làm như vậy?
Bờ môi cô hé mở nhưng không còn sức thốt lên bất kỳ lời nào nữa.
Những khung cảnh trong đầu xếp chồng lên nhau, vùn vụt lướt qua, rõ nét và chân thực.
Cô nhìn thấy người đàn bà tên Nguyễn Tuyết Mạn đó tới nhà tranh cãi với mẹ, chỉ vào mũi mắng mẹ là đồ hồ ly tinh, một con hồ ly tinh vô liêm sỉ. Cô nhìn thấy mình ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, cười đùa vui vẻ, hạnh phúc thét gọi, còn bố mẹ cô cũng giống như bố mẹ của những đứa trẻ khác đứng đó mỉm cười nhìn cô, trong mắt họ chỉ có mình cô.
Cô nhìn thấy mình khi nhỏ, đứng trước cửa nhà hàng xóm, gào khóc mãi không chịu đi, bướng bỉnh đứng nhìn con ngựa gỗ nhỏ màu đỏ ấy, mặc cho bố mẹ khuyên bảo thế nào cũng không được. Sau đó, cô nhìn thấy bố đã đích thân tới gõ cửa nhà đó. Rồi cô lại nhìn thấy người hàng xóm đó khó xử lắc đầu.
Cô nhìn thấy một con ngõ rất dài, lại sâu và tối. Phía trước có một chiếc đèn lồng lắt léo. Có một bé trai dắt tay một bé gái liều mạng bỏ chạy, phía sau có một đám người đang dốc sức đuổi theo…
Cô nhìn thấy mình lấy hết dũng khí đi tới nhà họ Diệp, kiễng chân cố ấn vào chiếc chuông cửa. Tiếc rằng cô quá thấp, nên chỉ còn biết đập cửa, đập cửa liên hồi. Con của người đàn bà đó đi ra, nhìn cô bằng gương mặt ghét bỏ như nhìn một đứa ăn mày tới cửa xin cơm. Cô ta nói với cô rằng, bố cô sẽ không tới gặp mẹ cô.
Cô nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh, cuối cùng im lặng dựa vào bờ vai bé nhỏ của cô. Mẹ còn chưa kịp nói với cô câu “Chúc mừng sinh nhật” đã nhắm chặt mắt lại.
Rồi cô lại nhìn thấy Niên Bách Ngạn. Một Niên Bách Ngạn đứng dưới nắng mai, một Niên Bách Ngạn đứng trong đêm tối. Dù ở đâu anh vẫn cao lớn, mạnh mẽ như thế, vẫn khiến cô quyến luyến không rời…
Ba mươi năm cuộc đời như một bộ phim diễn lại trong đầu cô trước khi cái chết đến gần. Cô mệt rồi…
Thế nên khi dưỡng khí trên não mỗi lúc một cạn kiệt, khi ý thức của cô chỉ còn lại một giây mong manh cuối cùng, cô thốt lên một câu đầy khó khăn: “Niên Bách Ngạn… Anh… giết chết tôi đi…”
Chết biết đâu lại là một sự giải thoát.
Trước mắt đen tối một màu.
Trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, có một giọng nói gấp gáp vọng tới, phẫn nộ và nôn nóng: “Niên Bách Ngạn! Anh điên rồi sao?”
Cô nhắm mắt lại, chìm xuống vực sâu tối tăm, mù mịt để rũ bỏ tất cả khổ đau…