Gió thổi qua, mang theo không biết bao nhiêu hương gỗ mộc, mùi hương thuộc riêng về Niên Bách Ngạn, luôn khiến cô cảm thấy an toàn. Lời anh nói thoảng nhẹ, nhưng lại làm lay động một góc rất sâu trong lòng cô, nhào nặn cùng một chút gió ấm thổi vào để trái tim băng giá của cô dần dần tìm được hơi ấm.
“Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?” Cô biết hỏi câu này vừa quê mùa lại giống như giả vờ ngây ngô. Nếu anh đã tìm được tới đây, lại nói ra được câu này, chứng tỏ anh sẽ có cách.
Nhưng cô vẫn hỏi, thậm chí còn nóng lòng muốn biết đáp án.
Phố phường ồn ã đã che giấu đi những thanh âm chân thực trong lòng Tố Diệp, đậy kín những cảm nhận thực tại nhất của cô. Giờ đây đứng trước mộ mẹ, khi xung quanh yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được cả nhịp đập trái tim, thì cô cũng đồng thời nghe thấy những tiếng lòng cô đơn đã im lặng từ lâu.
Cô khao khát có người nhung nhớ, có người yêu thương.
Thế nên khi Niên Bách Ngạn xuất hiện, cô mới cảm thấy mình sẽ cảm động phát khóc.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, giơ tay lên. Từng ngón tay mảnh khảnh vuốt nhè nhẹ lên sợi dây chuyền kim cương đeo trên cổ cô. Đó là viên kim cương hai người họ đã cùng hoàn thành ở Nam Phi, giờ đang tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
“Dãy số khắc trên viên kim cương này là do em chọn. Khi anh nhìn thấy hàng số này, anh biết em đã ghép hai ngày sinh nhật vào làm một, ban cho nó một thân phận độc nhất vô nhị.” Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương: “Nếu anh đoán không nhầm, phía trước là ngày sinh nhật của anh, phía sau là ngày sinh nhật của em.”
Tố Diệp nhìn anh không chớp mắt, đáy mắt hệt như một mặt hồ trong veo, bỗng bị làn gió nhẹ thổi qua, làm gợn sóng. Cô khẽ lẩm bẩm: “Em cứ tưởng anh không chú ý…”
Niên Bách Ngạn giơ tay ôm cô vào lòng, bàn tay anh khẽ vỗ gáy cô, chống cằm lên đỉnh đầu cô.
Tố Diệp tựa vào người anh, ấm áp dần dần bao bọc lấy cả cơ thể.
Cô thích anh như thế này.
Cứ thế lặng lẽ tìm được cô, không rầm rộ, không khoa trương, cũng không căng thẳng, nhớn nhác. Sau đó lại tiếp tục im lặng kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ủ ấm trái tim cô đơn và lạnh lẽo của cô.
“Em không nên chạy tới đây một mình.” Một lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn dịu dàng lên tiếng. Tuy rằng anh lo lắng nhưng cũng không trách móc.
Tố Diệp nép trong lòng anh, khẽ nói: “Em xin lỗi!”
Niên Bách Ngạn hơi kéo cô ra. Sau khi thấy gương mặt cô tái nhợt vì lạnh, anh thở dài rồi cởi áo dạ trên người mình xuống, choàng lên người cô. Thấy cô định ngăn lại, anh mới hơi nhíu mày, bọc chặt cô lại: “Khoác vào!”
Thứ bao bọc xung quanh cô toàn là mùi hương của anh cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tố Diệp nắm tay anh, đi tới trước mộ Tố Thu: “Mẹ! Anh ấy chính là Niên Bách Ngạn, bố của đứa bé!”
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Thu trên bức ảnh, lại cúi chào một lần nữa: “Cảm ơn cô đã mang Diệp Diệp tới cho cháu. Cả đời này cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy, trọn đời không thay đổi!”
Tố Diệp ướt nhòe đôi mắt.
Lúc sau, cô bước lên, khẽ ôm anh từ sau lưng: “Cảm ơn anh!”
Niên Bách Ngạn phủ lên tay cô, ánh mắt xa xăm nặng nề: “Diệp Diệp! Còn nhớ những lời trước kia anh đã nói với em không?” Anh quay người, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Bất kỳ ai cũng sẽ có lúc dừng bước trên đường đời để tự sửa đổi bản thân mình. Em thì sao?”
Tố Diệp hơi sững người.
“Em có từng nghĩ sẽ sửa đổi lại cuộc đời mình không?” Anh hỏi khẽ.
Nụ cười nơi khóe môi cô tắt ngấm, cô nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh định nói gì?”
“Hãy tha thứ cho bố em đi, con người luôn phải nhìn về phía trước.” Anh nói thẳng.
Gương mặt Tố Diệp chợt chuyển lạnh, đến hơi thở cũng băng giá.
“Anh giỏi tha thứ cho một người lắm sao?” Cô hỏi.
Niên Bách Ngạn im lặng giây lát rồi ngước mắt lên, nhìn cô đau xót: “Anh không muốn thấy em buồn.”
Khóe mắt Tố Diệp lại ửng đỏ. Lần này cô chủ động nhào vào lòng anh, giọng nói nghẹn ngào: “Em chỉ biết khi không thể buông bỏ thì chỉ còn cách ôm lấy thù hận, ít nhất còn chứng minh được em vẫn sống.” Cô lại ngẩng lên, một giọng nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má: “Bách Ngạn! Anh không thích em như vậy sao? Thích một người chẳng phải là chấp nhận tất cả mọi thứ của người đó hay sao? Em không thể thay đổi bản thân mình. Người khác đối tốt với em một, em sẽ trả lại người đó gấp mười. Nhưng cũng vậy thôi, nếu họ hại em một, em cũng sẽ hại họ mười.”
Niên Bách Ngạn giơ tay lên khẽ lau nước mắt cho cô.
“Ngốc ạ! Anh chỉ muốn em buông bỏ những gánh nặng, đối diện với tương lai. Em đã làm mẹ rồi, bản thân mình còn không được vui vẻ, làm sao mong con của chúng ta vui vẻ được?”
Tố Diệp cười trong nước mắt.
Nhưng thần sắc Niên Bách Ngạn lại mỗi lúc một thêm trầm uất.
“Anh đặc biệt tới đây chỉ để chúc mừng sinh nhật em ư?” Tố Diệp chuyển đề tài. Cô không muốn khi nói chuyện với Niên Bách Ngạn vẫn còn bàn về ân oán với nhà họ Diệp.
“Tối nay tới nhà cậu mợ nhé.” Niên Bách Ngạn kéo tay cô.
Tố Diệp đỏ mắt nhưng lại mỉm cười: “Được thôi! Thì ra mọi người thông đồng với nhau cả rồi.”
Nhưng khóe môi Niên Bách Ngạn chỉ cong lên đôi chút.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Tố Diệp cứ cảm thấy Niên Bách Ngạn có gì là lạ, nhưng lại không thể nói ra rốt cuộc lạ chỗ nào.
“Được!” Anh đáp lại.
Tố Diệp chào mẹ một tiếng rồi quay người rời đi.
Mãi một lúc lâu cô vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của Niên Bách Ngạn. Dừng bước quay đầu, thấy anh vẫn còn đứng nguyên ở chỗ cũ thì cô lấy làm lạ, bèn quay ngược trở lại. Cô kéo tay anh, chẳng hiểu sao trong lòng lại dấy lên một dự cảm chẳng lành.
“Bách Ngạn, đi thôi!”
Niên Bách Ngạn vẫn đứng yên không nhấc bước, chỉ siết chặt tay cô. Anh hơi dùng sức, cánh tay bất ngờ ôm chặt cô.
“Sao thế?” Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn giơ tay vuốt nhẹ những sợi tóc trên trán cô, nét mặt u ám: “Tới thăm bố em đi!”
Ánh mắt Tố Diệp khựng lại.
“Bố em giờ đang nằm trong bệnh viện Hiệp Hòa, có lẽ không còn nhiều thời gian nữa.” Niên Bách Ngạn nói rõ ràng từng chữ.
Gió lạnh nổi lên.
Cái giá rét đột ngột ào tới, tấn công con người, khiến Tố Diệp bất giác khép chặt chiếc áo trên người lại. Mùi thuốc lá nhạt nhòa ấy cũng đã thay đổi, trở nên nguội ngắt, cùng gió ngoài trời len vào lòng cô.
Hô hấp của cô càng lúc càng gấp gáp, ánh mắt run rẩy, như mặt hồ bị đáp xuống vô số những viên sỏi, xao động không thể yên.
Cô hớp từng ngụm khí lạnh để nó lan tràn trong lồng ngực.
Rất nhanh, Tố Diệp nhìn đi chỗ khác, khi cất tiếng nói lại vờ như bình thản, nhưng vẫn nghe rõ ràng sự run rẩy trong từng câu chữ. Cô cố sức nắm chặt cánh tay Niên Bách Ngạn, kéo anh đi về phía trước.
“Chúng ta về nhà mợ đi, họ đang đợi chúng ta đấy…”
Niên Bách Ngạn nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của Tố Diệp, trái tim như bị dao rạch qua. Nếu có thể ích kỷ, anh tuyệt đối không muốn nói với Tố Diệp chuyện này.
Tố Diệp liều mạng đi về phía trước, bờ môi mím chặt. Mỗi một bước chân, ánh mắt của cô lại phẫn nộ thêm một chút. Cuối cùng cô dừng bước, hét lớn với Niên Bách Ngạn.
“Tại sao em phải đi gặp ông ấy? Hôm nay là sinh nhật em, tại sao ông ấy không tới gặp em? Ông ấy có nhớ hôm nay là sinh nhật em hay không?”
Niên Bách Ngạn dừng lại, đứng ở đó, trầm mặc nhìn cô trong xót xa.
“Ông ấy vốn không phải là một người bố có trách nhiệm!” Tố Diệp gào lên với Niên Bách Ngạn, tâm trạng vô cùng kích động: “Hôm nay em đã rất buồn rồi, tại sao anh còn nhắc tới ông ấy? Ông ấy sống hay chết thì có liên quan gì tới em? Chẳng phải ông ấy có vợ con của mình sao? Em có là gì đâu? Em là gì của ông ấy cơ chứ?”
Nỗi đau trong lòng Niên Bách Ngạn khó mà nhẫn nhịn được, anh giơ tay ôm chặt lấy cô.
Giây phút ấy, cuối cùng Tố Diệp cũng òa khóc.
Cô khóc rất ấm ức.
Bao phẫn nộ, căm giận hóa thành đau thương, thanh âm của cô cũng bắt đầu ngắt quãng: “Ông ấy không phải một người bố tốt… Trên đời này chẳng có người bố nào lại nhập viện vào ngày sinh nhật của con gái cả… Không có!”
Niên Bách Ngạn chỉ biết ôm cô thật chặt, để mặc cô gào khóc trong lòng mình.
Anh thà rằng cô cứ khóc thật to một trận còn hơn cố gắng nhẫn nhịn, đè nén trong lòng. Bao nhiêu năm nay cô luôn gắng gượng cười, luôn ngụy trang bản thân mình thành một con nhím xù xì. Anh rất muốn chính tay mình nhổ đi những chiếc gai trên người cô, chỉ có điều làm vậy cô sẽ rất đau.
Mà cô đau thì anh cũng đau theo, nỗi đau nhói tận trong tim…
Tố Diệp vẫn cùng Niên Bách Ngạn vội tới bệnh viện.
Bên ngoài phòng bệnh đều là người nhà họ Diệp.
Từ xa đã nghe thấy tiếng than trời khóc đất của Nguyễn Tuyết Mạn, sau đó là tiếng thút thít của Diệp Ngọc. Chiếc gạt tàn trước mặt Diệp Uyên cũng đã đầy ự. Cả anh ấy và Niên Bách Ngạn trông đều tiều tụy, râu đã mọc lởm chởm, rõ ràng là cả đêm không ngủ.
Cả nhà Diệp Hạc Thành cũng đã tới. Ông ta lặng im ngồi một góc sofa hút thuốc, không nói tiếng nào. Sắc mặt của Nguyễn Tuyết Cầm cũng không khá chút nào.
Khi Niên Bách Ngạn dẫn Tố Diệp đẩy cửa bước vào, Diệp Lan ngẩng đầu nhìn lên trước. Sau khi thấy Tố Diệp, con bé lập tức đứng dậy đi về phía cô, nắm chặt tay cô.
Tố Diệp cảm nhận được rõ ràng tay Diệp Lan đang run lẩy bẩy.
Đúng vậy, từ nhỏ Diệp Lan đã lớn lên trong một mái nhà ấm áp, con bé đã bao giờ phải trải qua những chuyện thế này đâu? Nắm tay Diệp Lan, Tố Diệp bất giác cảm thấy đau lòng. Khi mẹ rời xa, ngón tay cô cũng lạnh ngắt như vậy.
“Ông ấy… vẫn còn sống chứ?” Tố Diệp hỏi ra một câu đầy khó khăn.
Diệp Lan còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Tuyết Mạn, nhưng là hét lên về phía này: “Ai cho mày vào đây? Mày có tư cách gì mà tới đây?”
Ánh mắt Tố Diệp chợt lạnh đi.
Diệp Ngọc bỗng nhiên bổ nhào về phía cô như một kẻ điên, nắm chặt lấy Tố Diệp, ánh mắt gần như bốc hỏa, căm phẫn nói: “Là cô làm đúng không? Cô đã sớm biết chuyện của tôi và Khúc Nghệ, đợi bao lâu này cuối cùng cô đã tìm được chứng cứ? Cô vừa lòng chưa? Giờ mục đích của cô đã đạt được rồi! Cô đã hủy hoại tôi thành công rồi! Hủy hoại cả nhà họ Diệp rồi! Cô tới đây muốn nhìn thấy điều gì? Muốn nhìn thấy bố tôi chửi tôi, đánh tôi thế nào phải không? Muộn rồi! Tối qua khi nhìn thấy mấy bức ảnh mà cô tung ra, ông đã giận đến mức phải vào viện, giờ đang nằm trong kia, tính mạng nguy kịch! Tố Diệp! Tôi chỉ muốn giết chết cô!”
Niên Bách Ngạn bước lên đẩy Diệp Ngọc ra, nhíu mày quát: “Cô làm loạn đủ chưa?”
Nói rồi, anh kéo Tố Diệp ra sau lưng mình.
“Niên Bách Ngạn! Anh còn giả vờ làm người tốt gì nữa? Anh là đồ ngụy quân tử, khốn nạn! Chuyện của tôi và Khúc Nghệ từ đầu tới cuối chỉ có một mình anh biết. Chuyện này do anh lập kế hoạch phải không? Để che giấu cho chuyện ảnh nóng ghê tởm của hai người, nên mới làm ra chiêu trò hèn hạ này phải không? Lúc trước anh hứa với tôi cái gì? Tại sao anh lại nuốt lời? Tại sao anh lại nói chuyện của tôi cho cô ta nghe? Anh tưởng đứa con gái đê tiện đằng sau lưng kia yêu anh sao? Từ lúc cô ta về nước cho tới giờ, tất cả những việc cô ta làm đều là nghĩ đủ mọi cách trả thù nhà họ Diệp! Niên Bách Ngạn! Anh đúng là một thằng ngu! Đồ khờ khạo! Đáng đời anh bị cô ta lợi dụng!”
Tố Diệp đứng sau lưng Niên Bách Ngạn chợt bừng tỉnh ngộ, thì ra Niên Bách Ngạn đã sớm biết chuyện Diệp Ngọc là người đồng tính.
Gương mặt Niên Bách Ngạn đã thấp thoáng sự phẫn nộ, gân xanh hiện rõ lên trán. Một lúc sau anh mới đè nén sự bực bội trong lòng xuống, khẽ nói: “Chửi xong chưa? Chửi xong rồi thì tránh ra!”
“Anh muốn để cô ta đi gặp bố tôi ư? Đừng có hòng!”
Nguyễn Tuyết Mạn cũng rất dữ, gào khóc đẩy Niên Bách Ngạn: “Cút! Hai đứa chúng mày cút đi cho tao! Ở đây không hoan nghênh chúng mày!”
Niên Bách Ngạn vẫn che cho Tố Diệp, gạt tay Nguyễn Tuyết Mạn ra, giọng nói trầm trầm: “Tránh ra!”
“Mày muốn vào nhìn ông ấy, được thôi! Mày có giỏi thì đánh chết tao đi!” Nguyễn Tuyết Mạn gào vào mặt anh: “Niên Bách Ngạn! Chẳng phải mày lợi hại lắm sao? Mày chỉ cần dùng mấy bức ảnh là có thể khiến ông ấy tức đến nỗi chỉ còn thoi thóp hơi tàn, hay là mày cũng giết chết luôn cả tao đi!”
Diệp Lan thấy vậy chạy đến, giữ chặt Nguyễn Tuyết Mạn: “Chính bác muốn gặp chị hai mà, tối qua chẳng phải dì cũng đã nghe thấy bác nói vậy rồi sao? Dì để cho chị hai vào đi, để bác gặp chị hai một chút!”
“Không cho! Tao tuyệt đối không thể để con tiện nhân đó vào gặp ông ấy!” Nguyễn Tuyết Mạn hệt như một con sư tử bị kích động.
“Chị dâu!” Diệp Hạc Thành im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, chau mày nói: “Tới lúc nào rồi, đừng làm ồn nữa!”
Nguyễn Tuyết Mạn tức run người, cuối cùng đành ngồi xuống sofa, rưng rức khóc.
Diệp Ngọc thì nhìn Tố Diệp chằm chằm, đôi mắt đỏ quạch như nhìn kẻ thù.
Tố Diệp vẫn dựa vào Niên Bách Ngạn, hai bàn tay nắm chặt.
Niên Bách Ngạn vòng tay ôm cô, cho cô một sức mạnh an ủi lớn nhất.
“Vào gặp bố em đi.” Anh thì thầm bên tai cô.
Tố Diệp nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh khép chặt. Không hiểu sao, trong lòng cô bỗng dâng lên một sự hoảng sợ vu vơ, mùi cái chết quen thuộc lại ập tới. Tim cô thắt lại, vô thức níu lấy tay Niên Bách Ngạn: “Anh đi với em!”
“Yên tâm!” Lúc này bất luận thế nào Niên Bách Ngạn cũng sẽ không rời xa cô.
Hai người đang định đi vào thì bỗng bên trong vọng ra những tiếng “tít tít”. Tố Diệp chết sững. Lúc này Diệp Uyên vẫn đang đứng hút thuốc bỗng chạy bổ về phía cửa như phát điên, gào lên quá khích: “Bác sỹ!”
Bác sỹ và y tá nhìn thấy đèn chỉ thị, nhanh chóng chạy tới phòng bệnh, bắt đầu một phiên cấp cứu mới.
“Sao lại như vậy?” Tố Diệp cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, dựa vào người Niên Bách Ngạn, tự lẩm bẩm.
“Tối qua bệnh tim của bố em bỗng nhiên tái phát.” Niên Bách Ngạn nặng nề thông báo.
Lúc này Tố Diệp mới hiểu tại sao cả đêm qua Niên Bách Ngạn không về nhà.
Niên Bách Ngạn kéo Tố Diệp ngồi xuống một bên trước, vẫn nắm chặt tay cô. Ngón tay cô lạnh giá đến dọa người. Niên Bách Ngạn bắt đầu thấy hối hận, hối hận đã hứa với Diệp Hạc Phong sẽ đưa Tố Diệp tới đây.
Tối qua, khi ở trong phòng bệnh, Diệp Hạc Phong đã kéo tay anh, thỉnh cầu anh trong hơi thở khó nhọc rằng hãy đưa Tố Diệp tới. Anh chần chừ, thậm chí bài xích. Giờ Tố Diệp không chỉ có một mình. Trong bụng cô còn có đứa con của anh. Nếu có thể, anh tuyệt đối không muốn để Tố Diệp đối mặt với tình cảnh này.
Nhưng dẫu sao Tố Diệp vẫn phải đối mặt.
Khi anh cho rằng, Diệp Hạc Phong lần này nguy kịch rồi, nếu Tố Diệp không được nhìn ông ấy lần cuối, cả đời này có lẽ sẽ ân hận. Cô ấy sống sẽ không được vui vẻ.
Mười mấy phút sau, bác sỹ đẩy cửa ra, theo sau là y tá.
Nguyễn Tuyết Mạn xông tới đầu tiên: “Bác sỹ! Chồng tôi ông ấy…”
Bác sỹ kéo khẩu trang xuống, đảo mắt một lượt nhìn người nhà họ Diệp, nét mặt tiếc nuối: “Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Mọi người còn lời gì muốn nói thì hãy vào nói với ông Diệp nhanh đi…”