Dùng bữa tối xong, lúc Diệp Uyên chuẩn bị đi, bà Lâm thúc giục Lâm Yêu Yêu xuống nhà tiễn anh. Cô chịu không nổi, đành đi theo Diệp Uyên ra tận bãi đỗ xe.
Trăng đêm nay rất sáng, làm trắng cả gương mặt cô.
“Chúng ta đi hóng gió một chút không?” Diệp Uyên nắm tay cô, khẽ đề nghị.
Lâm Yêu Yêu tựa như một cô búp bê mộng du, rất lâu mới tỉnh lại, lắc đầu: “Hay là thôi đi!”
Diệp Uyên cũng không miễn cưỡng, lại nói: “Vậy… lên xe nói chuyện với anh một lát đi?”
Lần này, Lâm Yêu Yêu không từ chối.
Lên xe rồi, Diệp Uyên quay sang kéo tay cô lại, thở dài: “Yêu Yêu! Rốt cuộc em đang nghĩ gì?” Hỏi câu này đích thực là không cần thiết. Anh thừa biết cô đang nghĩ gì.
Cô đang nhớ tới Đinh Tư Thừa!
Trước bữa tối, cuộc viếng thăm bất ngờ của Đinh Tư Thừa đã phá vỡ hoàn toàn bầu không khí hòa hợp. Ít nhất thì, nụ cười trên gương mặt cô đã không còn nữa.
Đinh Tư Thừa không ở lại nhà họ Lâm quá lâu. Anh ta tới đưa thuốc, sau khi gửi cho cô còn hỏi thăm sơ qua xem gần đây cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, sau đó ra về.
Diệp Uyên đã nhìn rất rõ, ánh mắt cô trước sau vẫn theo sát Đinh Tư Thừa, chưa hề rời đi.
Đinh Tư Thừa bỏ đi là trái tim cô cũng lạc theo.
Cả bữa tối cô đều im lìm, không nói một câu, nếu không thì lại hoang mang như đánh mất thứ gì. Anh nhìn thấy mà xót xa tận tâm can.
Lâm Yêu Yêu thấy anh bất ngờ hỏi một câu như vậy, nhất thời có chút hoảng loạn. Nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh, khẽ lắc đầu, cố gắng ép ra một nụ cười: “Em có nghĩ gì đâu!”
Diệp Uyên nhìn cô, đau thương dần lan tràn nơi đáy mắt.
Anh giơ tay, xoay mặt cô lại, nhưng vẫn cố gượng cười: “Yêu Yêu! Anh là bạn trai của em. Có chuyện gì không vui em phải nói với anh, biết không?”
Lâm Yêu Yêu cũng nhìn anh, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Cô đáng thương như vậy càng khiến anh say đắm.
Anh không nén nổi tình cảm trong lòng, cúi đầu xuống, áp sát môi cô.
Một sự căng thẳng vô cớ bao bọc lấy cô. Hai tay Lâm Yêu Yêu siết chặt. Khi môi anh gần dính vào môi cô, cô bỗng quay mặt đi.
Diệp Uyên không ngẩng lên, vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Đôi mắt anh ánh lên một tia sáng lúc tối lúc sáng. Lâm Yêu Yêu mím chặt môi, quay sang một bên thở gấp. Anh một lần nữa ép cô trở lại. Lần này, nụ hôn trút xuống như bão táp mưa sa, khiến cô không kịp phòng bị.
“Diệp…” Cô đang định gọi tên anh, đầu lưỡi anh bèn nhân cơ hội đó tiến vào.
Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao hòa, cô như bị ai đóng đinh trên ghế, không thể nhúc nhích, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, hàng mi run rẩy.
Diệp Uyên nhận ra cả người cô cứng đờ, bàn tay nhỏ cũng đang nắm chặt. Anh bèn nhẹ nhàng hơn, nụ hôn từ bá đa͙σ chuyển thành triền miên…
Hô hấp của Lâm Yêu Yêu trở nên gấp gáp, hai tay cô vô thức chặn lồng ngực đang không ngừng đè xuống của anh lại.
Anh chìm đắm giữa hai cánh môi, khẽ nói một câu xúc động: “Thử cảm nhận anh một lần, được không?”
Lời nói ấy có sức nặng như đá tảng đập vào tim cô.
Cánh tay cô từ từ thả lỏng.
Từng ngón tay cũng buông lơi…
Cô nhẹ nhàng mở mắt, khóe mắt hơi ướt.
Diệp Uyên đau lòng nhìn cô, rồi cúi xuống hôn lên mắt cô. Sau đó anh từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng lại phủ lên môi. Ban đầu chỉ là sự kết hợp, quấn vít nhẹ nhàng. Cô không phản kháng.
Sự ngoan ngoãn của người con gái trong lòng khiến Diệp Uyên rất mừng, tình yêu dành cho cô càng thêm sâu đậm. Nụ hôn của anh cũng bắt đầu chuyển thành tìm kiếm, đâm vào khoang miệng, gần như muốn thôn tính toàn bộ.
Lâm Yêu Yêu cảm giác hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề, khản đục.
Rất nhanh, có một đôi tay men từ eo cô đi lên, cởi cúc cổ áo của cô ra một cách chầm chậm, thuần thục, nhưng rất kiên quyết. Cả người cô căng cứng, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng từng ngón tay anh đang phủ lên da thịt ở giữa eo.
“Đừng…” Cô đẩy anh ra, giữ chặt lớp áo lộn xộn trước ngực, ngay sau đó cô quay người định mở cửa.
Diệp Uyên từ phía sau ôm chặt lấy cô, gương mặt sầu não: “Xin lỗi, xin lỗi em…”
“Em… Em muốn về nhà.” Lâm Yêu Yêu sắp khóc tới nơi, giọng nói nghẹn ngào.
Lúc này Diệp Uyên sao có thể thả cô đi. Anh không muốn một đoạn tình cảm khó khăn lắm mới gây dựng được lại bị hành vi quá giới hạn vừa rồi của mình phá hủy. Anh không ngừng dỗ dành bên tai cô, hết lời xin lỗi. Như vậy, Lâm Yêu Yêu mới dần dần bình tĩnh lại.
“Anh không hề muốn làm hại em, Yêu Yêu!” Anh chân thành nói.
Cả người Lâm Yêu Yêu dính sát vào cửa xe, không ngừng lắc đầu: “Tại em không tốt…” Cô thề rằng mình đã cố gắng hết sức để phối hợp, nhưng cô vẫn chưa quen với việc để một người đàn ông khác chạm vào mình.
Trái tim cô mỗi ngày đều nỗ lực quên đi Đinh Tư Thừa, nhưng cơ thể cô vẫn nhớ rõ hơi ấm của anh ấy…
“Không! Tại anh quá gấp gáp. Anh đã hứa sẽ dành thời gian cho em làm quen.” Diệp Uyên ôm lấy cô, giọng nói đầy bất lực, nhưng đôi mắt chất chứa một nỗi đau sâu sắc…
Thứ bảy, ban mai không mấy rạng rỡ. Ánh nắng trốn hết cả vào những đám mây mù. Nếu không nhìn đồng hồ, chỉ dựa vào sắc trời khó mà đoán định được chính xác thời gian.
Lúc Niên Bách Ngạn thức dậy, Tố Diệp đã mơ hồ có chút ý thức.
Đợi anh tắm rửa xong quay trở lại phòng ngủ, Tố Diệp đã tỉnh giấc hoàn toàn.
Cô xê dịch cơ thể mệt mỏi, nhìn anh bằng đôi mắt to tròn vẫn còn hơi ngái ngủ.
Niên Bách Ngạn đi tới bên cạnh giường, một tay nắm lấy thành giường, một tay luồn vào trong chăn, hưởng thụ cái thơm tho và mềm mại của làn da con gái lúc sáng sớm.
Cô ư hừ một tiếng, giữ chặt tay để anh không được đùa cợt nữa. Cô quay đầu, lim dim hỏi: “Hôm nay anh không được nghỉ à?”
Niên Bách Ngạn ngồi thẳng lên giường, ngắm nhìn cái dáng vẻ uể oải và lười nhác của cô lúc bình minh. Anh đan tay vào tay cô, giọng nói trầm thấp, có chút gợi cảm của một người vừa mới dậy chưa lâu: “Em có thể cùng anh tới công ty.”
Tố Diệp nhăn mũi: “Em không làm thêm đâu.”
“Hôm nay anh phải xem báo cáo của em.” Niên Bách Ngạn trêu đùa.
Mặt cô nhăn như khỉ, trừng mắt với anh: “Tổng giám đốc Niên! Bản thân mình chưa nghiêm túc thì đừng lấy bụng ta ra so bụng người.”
Niên Bách Ngạn nhướng mày.
“Ai bảo tối qua anh tham lam vô độ? Thời gian của em đều dùng để phục vụ anh cả rồi, lấy đâu ra mà hoàn thành báo cáo? Thế nên anh tự làm tự chịu đi.” Tố Diệp cười, cả người dính chặt vào anh như một con gấu túi.
Anh cũng bật cười, vòng tay qua eo, vùi mặt vào tóc cô, thì thầm: “Cũng chỉ có em mới dám mặc cả cò kè với anh thôi.”
Hơi thở của người đàn ông làm cô ngứa ngáy, cười ngặt nghẽo.
“Tới công ty em có thể ở bên cạnh anh, có lẽ không lâu quá đâu.” Niên Bách Ngạn đề nghị.
Tố Diệp bám lấy cổ anh, suy nghĩ: “Cùng anh tới công ty làm thêm, em có lợi gì?”
“Em muốn được lợi gì?”
“Ừm…” Cô nghĩ một lúc lâu, một tia sáng tinh nghịch khẽ lóe lên nơi đáy mắt, rồi cô tươi cười hớn hở: “Trả lương tăng ca gấp đôi cho em.”
“Tại sao phải trả gấp đôi?” Niên Bách Ngạn biết ngay cô chẳng đưa ra điều kiện gì tốt đẹp.
Tố Diệp càng cười nịnh nọt: “Ở bên người ta lúc làm việc còn lâu hơn chính mình ngồi làm việc nhiều. Sự giày vò tâm lý này đáng được trả gấp đôi. Anh bảo lương tăng ca này của em liệu có nên đòi nhiều hơn không?”
“Quyết định vậy nhé! Tăng ca hôm nào là phải quyết toán hôm đó đấy. Em lập tức đi tắm rửa!” Đứng trước tiền bạc, Tố Diệp lập tức trở nên hân hoan. Cô hôn “chụt” một cái lên má anh rồi phi như bay vào nhà tắm.
Niên Bách Ngạn không biết khóc hay cười.
Mười phút sau, Niên Bách Ngạn đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trên ghế sofa trong phòng thay đồ, đọc báo đợi Tố Diệp.
Vì khoảng thời gian này anh thường xuyên tới đây qua đêm, thế nên cũng chuẩn bị một số đồ dùng cá nhân và quần áo của anh tại đây. Vì chuyện này, Tố Diệp đã tố cáo anh chiếm dụng không gian của mình. Dĩ nhiên, ngoài mặt thì cô tỏ ra như vậy, nhưng sau đó lại dính rất nhiều móc treo màu hồng, nhỏ xíu, đáng yêu lên chỗ treo quần áo của anh, khiến anh thoạt nhìn cảm thấy hồng chóe một màu, thật đáng sợ.
Một lúc sau Tố Diệp đã đi vào phòng. Mái tóc dài vẫn còn ướt, xõa xuống vai, trên người là chiếc váy ngủ màu trắng. Thấy anh vẫn ngồi trên sofa, cô hơi chần chừ.
Niên Bách Ngạn không phát hiện ra nét mặt khác thường của cô, nhẹ nhàng nói: “Sấy khô tóc đi đã, không vội!”
Cô nghe vậy, càng cảm thấy áy náy trong lòng.
Thấy cô vẫn đứng im đó, Niên Bách Ngạn không hiểu: “Sao vậy?”
Tố Diệp mím môi, mí mắt hơi cụp xuống, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Niên Bách Ngạn đứng dậy đi tới trước mặt cô. Anh vòng tay qua, siết nhẹ cằm cô, cười nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Em…” Cô ấp a ấp úng.
Anh rướn mày tò mò.
Tố Diệp cắn môi, một lúc sau mới nói: “Em không thể cùng anh tới công ty được. Ban nãy lúc đi tắm em mới nhớ ra hôm nay có hẹn với… Yêu Yêu, sẽ cùng đi mua sắm với cô ấy.”
Thấy vậy, Tố Diệp vội vàng bổ sung: “À, bọn em đã hẹn từ lâu rồi. Em quên bẵng đi mất, xin lỗi anh…”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, có một tia sáng âm u chợt vọt qua đáy mắt, nhưng cũng tan đi rất nhanh, khiến người ta không thể nhận ra.
Chẳng mấy chốc, nụ cười ôn hòa lại hiện ra trên khóe môi anh. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, như cưng chiều lại như bao dung: “Ngốc ạ! Có gì mà phải xin lỗi, em đi chơi với bạn bè cũng là chuyện bình thường mà.”
“Em xin lỗi nhé!” Tố Diệp vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi: “Bắt anh đợi em lâu như vậy.”
“Anh vẫn kịp giờ.” Nụ cười Niên Bách Ngạn càng thoải mái, anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Đừng mang tóc ướt ra ngoài, cảm lạnh đấy!”
“Ừm.” Trái tim Tố Diệp khẽ nhói lên.
“Đi chơi cả ngày à?” Anh lại hỏi.
“Không, không!” Cô lập tức lắc đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em đi mua bộ quần áo cùng cô ấy thôi. Cô ấy mua xong là em sẽ đi tìm anh, không lâu đâu!”
Niên Bách Ngạn nhìn cái bóng nhỏ nhắn trong lòng mình qua gương, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Anh vuốt nhẹ lưng cô, rồi kéo cô ra, rút một chiếc thẻ bạch kim trong ví ra đưa cho cô.
“Em cũng mua gì đó cho mình đi. Hiếm khi có dịp nghỉ ngơi, chơi vui vẻ một chút.”
Tố Diệp sao có thể nhận thẻ của anh?
Cô không ngừng xua tay: “Em có tiền mà, không cần thẻ của anh đâu.”
Niên Bách Ngạn vẫn nắm chặt tay cô, nhét chiếc thẻ vào, thấp giọng ra lệnh: “Cầm lấy!”
“Em thật sự…”
“Nghe lời!” Thái độ của anh rất ép buộc.
Cô đành phải nhận lấy.
“Muốn mua gì thì cứ mua. Buổi trưa ăn gì đó thật ngon, đừng mải mua sắm mà ăn tạm bợ.” Anh khẽ dặn dò.
“Em biết rồi!” Tố Diệp gật đầu.
Tiễn Niên Bách Ngạn đi khỏi, cả người Tố Diệp hệt như động vật không xương, bất lực ngã ngồi xuống sofa, đờ đẫn nhìn chiếc thẻ bạch kim trong tay mình, rất lâu…
Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua, cô mới có lại cảm giác, đặt nó sang một bên. Cô co hai chân lên, ôm chặt, chống cằm lên đầu gối.
Đến cô cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Cô đã lừa dối Niên Bách Ngạn, cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.
Không có cái gì gọi là đi mua sắm, cũng chẳng hề có lời hò hẹn với Lâm Yêu Yêu.
Thật ra Tố Diệp rất muốn cùng anh tới công ty. Chắc anh ở một mình cũng cô đơn lắm, thế nên sau khi có một người bên cạnh mới sợ cảm giác ấy, muốn cô cùng đi với anh. Cô thích ngắm dáng vẻ Niên Bách Ngạn lúc làm việc. Khi anh trầm tư, lúc anh nhíu mày, khi ra quyết định, lúc chuyện trò… mỗi một động tác đều khiến cô say đắm. Cho dù chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn anh xử lý tài liệu cũng tràn đầy thỏa mãn và thoải mái.
Nhưng khi cô vào phòng tắm, lúc làn hơi nóng làm mờ đi mọi thứ, trái tim cô bắt đầu do dự.
Né tránh không giải quyết được vấn đề.
Dù cô tới công ty cùng anh, mợ vẫn sẽ gọi điện tới thúc giục.
Quan trọng hơn, đối phương là Tưởng Bân.
Một cái tên mất tích bao năm nay giờ bỗng xuất hiện trở lại, còn bất ngờ trở thành đối tượng xem mặt của cô. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã hành hạ cô, khiến cô không thể bình thản được.
Không phải cô quyến luyến gì quá khứ, càng không phải cô còn nhung nhớ người đó. Mà có rất nhiều nghi vấn như một lớp mây mù bao quanh đầu óc rất lâu không thể rõ ràng, bất luận cô dùng cách nào để xua tan cũng vô ích.
Khi vòi hoa sen làm ướt tóc cô, lúc dòng nước nhanh chóng chảy tràn lên da thịt, cảm giác cả cơ thể như đang liều mạng thét gào, muốn cô đi gặp mặt một lần.
Xem người đó có phải Tưởng Bân hay không.
Cô thề cô chỉ muốn đi xem một lần thôi, để giải quyết những nghi hoặc trong lòng, không phải vì chuyện xem mặt, cũng không phải muốn tìm lại quá khứ.
Nhưng sau khi Niên Bách Ngạn đi rồi, cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mệt mỏi vì cảm giác lừa dối này.
Mệt mỏi vì người cô sắp gặp tới đây.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cho tới bây giờ, Tố Diệp vẫn không thể nhớ được chính xác gương mặt của người đó.
Chỉ có cảm giác, một cảm giác rất mãnh liệt.
Cô không biết tại sao lại như thế…
Mười giờ sáng, tại quán cafe.
Phong cách trang trí thoải mái của căn phòng là thích hợp nhất cho những dịp cuối tuần thế này. Ngoài kia trời nắng hay mưa cũng không hề gì. Chỉ cần gọi một tách cafe, nằm bò trên chiếc bàn gỗ rộng rãi, để mặc cho bao suy nghĩ tha hồ được giải thích, cũng là một chuyện vui vẻ.
Tố Diệp đã tới đây nhiều lần, vì quán này khá gần nhà cô. Có lúc cô cũng hẹn Lâm Yêu Yêu tới đây uống cafe hoặc dùng bữa. Cô thích không khí nơi đây, cũng thích hương vị cafe của quán. Có chút ngọt ngào, có chút đậm đà, có cảm giác thanh thản như được đặt chân tới một thị trấn nhỏ.
Nhưng hôm nay, Tố Diệp chần chừ ngoài cửa rất lâu, hai chân cô như bị đóng đinh tại đó, không thể nhấc bước.
Tới tận khi đi tới trước cửa quán, cô vẫn đang do dự.
Vào… hay không vào đây?
Không cần nghi ngờ gì nữa, đối tượng xem mặt đó đang ở phía trong. Mợ nói anh ta không có thói quen tới muộn. Chỉ cần cô đẩy cửa bước vào, là có thể nhìn thấy Tưởng Bân, tất cả mọi câu đố đều sẽ có lời giải đáp.
Nhưng cô luôn cảm thấy làm vậy là có lỗi với Niên Bách Ngạn.
Anh đã ngàn vạn lần dặn dò cô đừng đi xem mặt. Hơn nữa đối tượng còn là Tưởng Bân. Để anh biết được chuyện này…
Điện thoại vẫn nằm im trong túi, bị cô siết chặt nãy giờ.
Góc cạnh của nó đâm vào tay đau nhức.
Tố Diệp gần như định rút nó ra, gọi cho mợ, nói rằng cô không có thời gian, không thể đi xem mặt được.
Đang chuẩn bị làm vậy, cánh cửa bỗng bị ai đó đẩy ra. Là một người phục vụ trong quán, nhiệt tình mời cô vào trong ngồi. Vì cô là khách quen nên các nhân viên đều đã quen mặt.
Điều gì phải đến rồi sẽ đến.
Tố Diệp nắm chặt tay lại, hít một hơi sâu rồi buông những ngón tay đang nắm chặt di động ra, bấm bụng đi vào quán.
Vẫn là mùi hương nồng nàn, thơm phức như bao lần.
Như từng sợi tơ vấn vít, quấn lấy cả một không gian rộng lớn.
Trên gác là khu vực hút thuốc, dưới nhà là khu vực không hút thuốc.
Mợ nói người đó không hút thuốc, thế nên cô tập trung chú ý vào tầng một.
Cô hỏi người phục vụ xem có phải có anh Tưởng đã tới hay không. Người phục vụ mỉm cười, gật đầu, nói rằng anh ấy đã tới từ rất lâu rồi, người đặt một con gấu bông nhỏ màu tím trên mặt bàn chính là anh ấy, vị trí sát cửa sổ.
Tố Diệp đưa mắt nhìn qua. Những bàn còn chưa gọi đồ ăn không nhiều lắm, thế nên lác đác có thể nhìn được những con gấu đủ màu sắc. Ở vị trí sát cửa sổ, tổng cộng có ba bàn đặt gấu. Ngay gần cô là một con gấu màu xanh lá, ở giữa là một con màu đỏ, ở sâu nhất… chính là màu tím.
Có một người đàn ông đang ngồi đó, đang lật xem một thứ gì đó giống báo hay tạp chí, quay lưng về phía cô.
Từ xa, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi kẻ caro của anh ta khoác lên một bờ vai dài rộng…
Trái tim Tố Diệp bỗng thắt lại, bất chợt như vọt lên tận cổ!
Bước chân cô như phiêu du.
Gót chân hoàn toàn tê dại. Cảm giác ấy lan ra khắp da đầu. Nhịp tim cũng mỗi lúc một không yên phận, thình thịch, thình thịch…