Có thể nhận ra Niên Bách Tiêu ngã không hề nhẹ. Cả người cậu ta nằm bò sấp dưới đất mãi vẫn không thấy dậy. Tố Diệp đúng là cũng đã dốc hết sức. Dẫu sao thì đối phương cũng khỏe khoắn, cao to. Khi quật ngã cậu ta xuống, cô cảm thấy hai cánh tay mình cũng đau đớn như bị kéo rời. Đương nhiên, cô tuyệt đối không thể tỏ ra yếu thế trước mặt thằng nhóc này, phải giữ vững tư thế của người chiến thắng.
Tuy thế cô vẫn nghĩ thầm trong bụng, xem ra phải tăng cường rèn luyện thêm mấy màn võ vẽ này mới được, nếu không sau này sợ là bản thân đến sức trói gà còn không chặt. Điều này cũng không thể trách cô. Ngành nghề của cô vốn dĩ đã đoạn tuyệt với võ thuật. Những người ngày thường cô tiếp xúc lại thuộc dạng nho nhã, yếu ớt, đại loại như Lâm Yêu Yêu hay Lý Thánh Đản. Gặp phải mấy người quá khỏe như Niên Bách Ngạn hay Kỷ Đông Nham, thì cô đánh không lại. Lâu dần, mấy món đòn cơ bản cậu dạy đã bị cô bỏ phí như thế.
Nhưng mà, để đối phó với tên ŧıểυ tử trước mặt thì vẫn dư thừa.
Cuối cùng Niên Bách Tiêu cũng bò dậy được, mặt mũi lem nhem. Gương mặt rạng ngời lúc đầu giờ tức giận tới mức méo xệch. Cậu ta nhìn cô, hằn học nói: “Chị đừng có ép tôi phải ra tay với phụ nữ!”
“Cậu cứ tới được gần tôi rồi hãy nói.” Tố Diệp đứng bên, cười đểu. Cô vặn vẹo hai cổ tay một chút: “Nhóc à! Lúc chị đây tầm tuổi cậu đã đi đánh đấm khắp nơi, vô địch thiên hạ, cậu vẫn còn đang uống sữa đấy.”
Một câu nói đã hoàn toàn kích động Niên Bách Tiêu. Cậu ta gào lên rồi bổ nhào về phía cô.
Kể ra thì cậu ta cũng nhanh tay nhanh chân, nhưng có lẽ đó là ưu thế thuộc về điều kiện cơ thể. Thông thường mà nói, với chiều cao và sức vóc của cậu ta muốn gây lộn, đánh nhau chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng hôm nay gặp một “tuyển thủ chuyên nghiệp” như Tố Diệp, đúng là cậu ta thiệt thòi rồi.
Khi cậu ta vồ vập xông tới, Tố Diệp nhẹ nhàng né người. Niên Bách Tiêu vồ hụt. Cô cười khoa trương. Cậu ta thấy vậy lại càng nổi điên, tiếp tục quay về phía cô. Cô lại né, cậu ta lại vồ hụt.
Tố Diệp càng cười dữ dội hơn.
Niên Bách Tiêu tức tối sắp phát điên.
Một giây sau, cậu ta thay đổi chiến thuật, hướng về phía ngược lại. Bàn tay to cuối cùng cũng chụp được cánh tay cô. Gương mặt vừa thoải mái được một chút, thì cánh tay đã bị ai dùng lực lôi đi, ngay sau đó cả người lại tiếp tục hôn đất. Lần này bụng cậu ta áp chặt dưới đất, bả vai va chạm đau đớn. Còn chưa kịp phản ứng lại, Tố Diệp đã lật người dùng chân chống lên lưng, bẻ quặt hai cánh tay cậu ta lại.
Tiếng kêu khóc thảm thiết của Niên Bách Tiêu vang lên ngay sau đó.
Một tiếng kêu thê thảm, gần như có thể làm nứt cả trần nhà.
“Buông ra! Cánh tay tôi sắp đứt rồi!” Cậu ta chống cằm xuống đất, gào lên phẫn nộ.
Tố Diệp không hề nương tay, chỉ càng mạnh tay hơn. Lần này Niên Bách Tiêu còn thét to hơn. Nếu có người đi qua, vô tình nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ trong nhà này có vụ thảm sát.
“Còn dám bất lịch sự với tôi không?” Cô giơ một tay ra, đập cái bốp vào gáy cậu ta.
Niên Bách Tiêu không trả lời, chỉ cố hết sức giãy giụa.
Kết quả lại bị Tố Diệp dùng sức giữ chặt, đè mạnh xuống đất. Tay cô ấn thẳng lên đầu cậu ta, khiến nửa gương mặt dính sát xuống nền nhà. Cậu ta nhe răng ra vì đau, vội vàng đáp: “Không dám nữa, không dám nữa!”
“Đã đọc tài liệu về tôi, lẽ nào cậu không biết thân thủ của tôi rất tốt sao?” Tố Diệp nghiêm giọng, tự khoe mình trá hình.
Niên Bách Tiêu nào có đọc hết tài liệu về cái loại ŧıểυ tam như chị ta? Cho dù cậu có nhìn thấy dòng nào nói chị ta biết chút võ thì cũng chẳng coi là chuyện gì to tát. Trong suy nghĩ của cậu, con gái Trung Quốc ai cũng nho nhã, yếu đuối, nhỏ nhắn, xinh xắn, đến nói chuyện cũng khẽ khàng, dù có biết chút võ thì đã làm được trò chống gì? Cùng lắm chỉ có thể mang ra dọa trẻ con được thôi. Cậu nào biết Tố Diệp ra tay lại mạnh tới vậy?
Thấy cậu ta im lặng, Tố Diệp lại bẻ mạnh tay cậu ta tiếp. Cậu ta đau đớn, kêu rên: “Tôi không đọc kỹ…”
“Các cụ có một câu đúng lắm, “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”. Nhóc con! Sau này bớt ở trước mặt tôi xấc láo đi, nếu không thì cơ thể sẽ phải chịu khổ đấy, hiểu chưa?”
Niên Bách Tiêu tức giận tới nỗi phồng má trợn mắt.
“Nghe rõ chưa?” Cô xách thẳng tai Niên Bách Tiêu lên.
“Nghe rõ rồi!” Cậu ta đau tới nỗi nước mắt chực trào ra ngoài.
“Còn nữa, sau này đứng trước mặt tôi phải nói tiếng Trung, biết chưa?” Tố Diệp trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Niên Bách Tiêu sốt sắng: “Tôi không biết nói.”
“Không biết nói? Hay là không dám nói!” Lần này tới lượt cô mỉa mai giễu cợt.
“Tiếng Trung của tôi không tốt. Mấy cái âm tiết với câu chủ vị kết cấu động tân gì đó quá phiền phức!”
“Xem ra cậu học cũng không ít mà, tôi thấy chẳng qua là cậu không dám nói.” Tố Diệp mỉm cười, lại tiếp tục kéo tai cậu ta.
“Chị bảo ai không dám nói?”
“Cậu đấy!”
Niên Bách Tiêu trừng mắt giận dữ, nhưng vì góc độ, cậu ta chỉ có thể liếc tới khoảng cách mười mấy centimet về phía cô thôi, cộng thêm hai cánh tay lại đang đau đớn khôn nguôi, tức quá cậu ta phải chửi thề bằng một câu tiếng Trung: “Khốn kiếp!”
“Yo! Nói tiếng Trung nghe cũng hay lắm đấy chứ, tuy là vẫn chưa được chuẩn lắm.” Tố Diệp cảm thấy con cái nhà họ Niên trời sinh đã có một chất giọng cực hay. Giống như Niên Bách Ngạn hay Niên Bách Tiêu. Giọng nói của cậu ta cũng rất quyến rũ. Giả sử có một ngày cậu ta nói được những câu tiếng Hán tiêu chuẩn, lưu loát như Niên Bách Ngạn, chắc chắn sẽ khiến không ít người mê mệt.
Tiếng răng của Niên Bách Tiêu phát ra ken két.
“Con người tôi ấy à, rất công bằng, trước nay đều tuân theo nguyên tắc và tiêu chuẩn các cụ để lại. Hoặc là lấy đức phục nhân, hoặc là lấy võ trị người, rõ ràng cậu thích cách thứ hai hơn.” Tố Diệp đè chặt cậu ta, sau khi thành công khiến cậu ta tiếp tục kêu lên một tràng, cô cười nói: “Cậu là người Trung Quốc, giờ lại đang sống ở quê nhà. Không biết nói tiếng Hán, thì dù bật từng chữ một cũng phải nói cho tôi, hiểu rõ chưa?”
Cậu ta mím chặt môi.
“Trả lời!” Cô hét lên lạnh lùng.
“Buông tôi ra, tay tôi sắp gãy rồi!” Cậu ta vật lộn một hồi nhưng vẫn không thể thoát khỏi “nanh vuốt ma quỷ” của Tố Diệp.
“Nói câu này bằng tiếng Trung thì tôi sẽ tha cho cậu.” Tố Diệp uể oải đáp lại.
Hơi thở của Niên Bách Tiêu dồn dập, khó khăn mới thốt ra được một câu: “Buông ra, đau tay!”
Tố Diệp phì cười. Thấy thằng bé cũng ngoan ngoãn, dễ dạy bảo, bèn tạm thời tha thứ. Cô đứng dậy, lười biếng ngồi xuống sofa, bắt chéo chân ngồi nhìn cậu ta.
“Shoubi (手臂) là từ dùng trong văn viết, cậu có thể nói là gebo (胳膊) đau.*”
*Đều có nghĩa là cánh tay.
Niên Bách Tiêu căm hận liếc xéo cô. Nếu ánh mắt có thể giết người, sợ rằng Tố Diệp đã bị giết chết mấy lần rồi. Cậu ta đứng dậy, hoạt động lại cánh tay một cách khó nhọc, xem ra tức giận mà không dám bộc phát.
Niên Bách Tiêu đến chết vẫn cắn chặt môi, quen miệng định thốt ra một tràng tiếng Anh. Chữ đầu tiên vừa bật ra ngoài, Tố Diệp đã khẽ nhướng mày, cậu ta vội im bặt. Tố Diệp thấy vậy cười rất thoải mái nhưng đầy uy hiếp: “Nhóc con! Cậu lại muốn ăn đòn phải không?”
“Tôi ăn vịt quay Bắc Kinh, muốn!” Cậu ta siết chặt hai tay, trả lời bằng thứ tiếng Trung lóng ngóng.
Tố Diệp bật cười.
“Không thành vấn đề, tôi đáp ứng!”
Khi Tố Khải hoàn thành xong nhiệm vụ, trở về đại đội chống tội phạm ma túy, có đồng nghiệp bước tới đưa cho anh một đóa hoa trắng nhỏ xíu, bảo anh gài lên ngực. Hỏi ra mới biết là một đồng nghiệp ở đội hai khi truy quét tội phạm đã sống mái với chúng một phen, không may hy sinh, một viên đạn đã bắn xuyên qua trán anh ấy.
Đồng đội chuẩn bị tang lễ của người đồng nghiệp bất hạnh, rồi thông báo thời gian tổ chức lễ truy điệu. Các đồng nghiệp đều có mặt, trong đó có cả Tố Khải.
Trên tang lễ, thân nhân anh ấy khóc chết đi sống lại, nhất là vợ. Hai mắt chị ấy sưng húp, trong lòng còn bế một đứa nhỏ, trông có vẻ mới tầm năm, sáu tuổi.
Mấy năm nay, Tố Khải không còn nhớ mình đã dự bao nhiêu lễ tang của đồng đội, chứng kiến bao nhiêu thi thể của các anh em chết trong tay bọn tội phạm. Dần dần, cùng với nỗi căm hận cùng cực của anh với bọn tội phạm còn có thêm một sự luyến tiếc sâu sắc. Nhưng hôm nay, khi anh nhìn thấy vợ anh ấy ôm con khóc tới ngất đi, ngực anh đau nhói như bị ai đâm một nhát dao.
Bên cạnh anh là đội trưởng đội hai vừa dâng vòng hoa. Một lúc sau anh ấy thở dài: “Làm trong ngành của chúng ta, hoặc là đừng kết hôn, kết hôn rồi thì nên ra khỏi ngành.”
Tố Khải quay đầu nhìn anh ấy.
“Đội trưởng Tố! Tôi nói toàn những lời chân thành cả. Cậu xem cả đội chống ma túy của chúng ta đấy, những người đàn ông ngày ngày phải ra tiền tuyến không phải độc thân thì cũng đã ly hôn, nữ cảnh sát cũng ở vậy.”
Tố Khải thừa nhận đây là sự thật, ngay cả đội trưởng Lưu đang nói chuyện với anh, nghe nói đợt trước cũng đã ly hôn. Mọi người kể rằng vợ anh ấy thực sự không thể chịu nổi cảnh một năm chỉ được gặp chồng có mấy lần, nên đã bế theo con, chủ động rời xa.
Nhìn bức ảnh của đồng đội đã khuất, rồi lại nhìn những người thân khóc như xé ruột xé gan, tâm trạng của Tố Khải càng trở nên nặng nề…
Những tin đồn liên quan tới nhà họ Diệp dần dần cũng lắng lại.
Nhất là vụ án Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc, gần như không còn mấy người nhắc tới nữa. Ngày ngày các tin tức cũ đã bị một loạt những tin tức mới thay thế, nói chi tới một scandal rầm rộ nhưng không có lấy một thông tin xác thực?
Nhưng Nguyễn Tuyết Mạn vẫn không chịu về nhà, sống chết đòi ở lại trong bệnh viện.
Ban đầu Diệp Hạc Phong còn khuyên bảo, sau này có lẽ thấy cũng phiền, cứ để mặc bà ta.
Như vậy chỉ khổ cho Diệp Ngọc và Diệp Uyên. Có đôi lúc, Diệp Lan cũng tới thăm, rồi lại gọi điện cho Tố Diệp, hăm hở, nhiệt tình kể với cô rằng Nguyễn Tuyết Mạn ở bệnh viện cẩn thận, dè dặt thế nào, rồi lại nói cảnh sát gần như đã từ bỏ việc điều tra.
Tố Diệp cảm thấy tỷ lệ điều tra ra được hung thủ quá nhỏ, vì phàm là manh mối đều đã bị người nhà họ Diệp dọn dẹp sạch sẽ hết, đúng là tự gây nghiệt chẳng sống được lâu.
Đương nhiên, cô không hề nhắc tới Niên Bách Tiêu với Diệp Lan. Không nhắc là có chút tư lợi cá nhân. Thật ra cô không muốn Niên Bách Tiêu tiếp xúc với nhà bên đó, không muốn nó thiết lập quan hệ bạn bè thân thiết với người nào, nhất là Diệp Ngọc.
Cô lo tới một ngày nào đó, em trai của Niên Bách Ngạn lại quay súng bắn ngược quân mình, nói đỡ cho chị ta. Vậy thì người khó xử nhất không phải là cô, Tố Diệp mà chính là anh, Niên Bách Ngạn.
Mấy ngày tiếp theo, Tố Diệp sống với Niên Bách Tiêu cũng không tồi. Dĩ nhiên, hai chữ “không tồi” này là cô khoác lác mà ra. Niên Bách Tiêu tuy rằng không còn châm chích, giễu cợt cô như trước, nhưng cũng chưa nhiệt tình tới mức hai bên có chủ đề chung để nói. Cậu ta không thích đoái hoài tới cô, cũng ít giao tiếp. Nhưng nếu Tố Diệp có hỏi han gì, cậu ta vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Thế là thái độ đã tốt hơn nhiều so với ngày trước rồi.
Cho tới một buổi sáng. Tố Diệp đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đang định ra khỏi nhà. Vừa đi xuống thì nghe thấy có người gõ cửa. Cô bước tới, mở cửa lớn ra, đập vào mắt là ba người cảnh sát mặc cảnh phục. Cô hơi ngẩn người giây lát.
Người sếp trong số họ giơ thẻ ngành ra trước mặt cô, giọng nói uy nghiêm: “Cô Tố phải không! Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới vụ án Nguyễn Tuyết Mạn bị trúng độc, mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát phối hợp điều tra!”