Lời nói của Lâm Yêu Yêu có tình có lý, thái độ nhẹ nhàng, ôn hòa, ngữ điệu cũng không khiêu khích chế giễu như mọi lần, ngược lại rất nghiêm túc và chân thành. Nghe xong mấy câu nói của cô, Diệp Uyên nhất thời nghẹn lời. Cả một bụng đầy chữ đã chuẩn bị từ trước giờ biến mất hoàn toàn. Anh không biết nên làm sao để giải thích rõ ràng với cô tâm trạng trong lòng mình, đành nói: “Có lẽ em nói đúng, nhưng cho dù là như vậy, em thử hẹn hò với anh thì đã sao?”
Lâm Yêu Yêu hoàn toàn sửng sốt trước câu trả lời của anh. Cô đứng đờ đẫn nhìn anh hồi lâu mới lên tiếng: “Anh coi tình yêu là cái gì?” Thế nào gọi là “thử một chút”?
Diệp Uyên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vừa rời rạc lại vừa chân thật, tận sâu trong đôi đồng tử là một hố sâu không nhìn thấy đáy: “Em nói em không yêu anh, vậy thì trong quá trình tiếp xúc em vốn không cần hy sinh thứ gì. Như vậy, cho dù chỉ là thử em cũng không phải chịu bất kỳ tổn thất nào.”
“Anh… điên rồi à?” Cô bàng hoàng.
Trong quan niệm về tình yêu của cô, điều kiện tiên quyết để hai người ở cùng nhau là đôi bên phải nảy sinh tình cảm, làm gì có cái lý luận vô lý như của anh?
Diệp Uyên đứng dậy, đi tới trước mặt cô: “Anh biết rõ mình đang nói gì. Yêu Yêu! Anh chỉ cần em. Hôm nay em không đồng ý, ngày mai anh lại tới, ngày mai không được, ngày kia tiếp tục, tới khi nào em chấp nhận anh thì thôi.”
Bóng hình cao to đè xuống một cảm giác áp lực không thể nói thành lời, cộng thêm những lời đó của anh, thực sự đã khiến Lâm Yêu Yêu giật mình lùi lại phía sau như một con chim bị hoảng sợ. Nhưng anh không cho phép cô chùn chân, lại tiếp tục tiến lên, ép gần hơn một bước.
Cô cứ lùi, còn anh cứ tiến.
Cô lùi bao nhiêu bước, anh tiến bấy nhiêu bước.
Tới tận khi, lưng cô chạm vào tường, không còn đường thoát, mới phát hiện ra đường phía trước cũng đã bị anh chặn đứng. Cô hoảng hốt, nói năng lộn xộn: “Anh… Anh làm vậy là cưỡng ép sao? Giữ lại một người không yêu mình bên cạnh có ý nghĩa gì chứ?”
“Anh không cưỡng ép em. Yêu Yêu! Anh đang theo đuổi em.” Diệp Uyên cười đau khổ.
Cô mở to hai mắt: “Rõ ràng là anh đang cưỡng ép.”
“Được, được, được! Cứ coi như là cưỡng ép đi.” Sự bướng bỉnh và hoảng loạn của cô mang theo một nét đáng yêu, khiến Diệp Uyên ít nhiều mềm lòng. Anh nhẹ giọng: “Vậy thì ít nhất em cũng cho anh một cơ hội để chủ động từ bỏ chứ?”
Cô không hiểu ý của anh.
Diệp Uyên cúi đầu nhìn cô: “Em nói cái anh yêu chỉ là quá trình chinh phục, vậy chi bằng em cứ để anh chinh phục một cách bình yên, dễ dàng, lâu dần chẳng phải anh sẽ chán ngán sao? Em toàn từ chối anh, cái này gọi là gì? Hình như là “lạt mềm buộc chặt”, làm vậy chẳng phải càng khiến anh muốn chinh phục em sao?”
Lâm Yêu Yêu hơi mở miệng, chớp chớp mắt, hình như… anh nói cũng có lý lắm.
“Con người anh rất ngang bướng, từ nhỏ tới lớn đã vậy rồi, thứ gì không có được sẽ nghĩ mọi cách để có được. Em cũng vậy thôi. Ngày nào em chưa làm bạn gái của anh, anh sẽ vẫn bám riết lấy em, trừ phi em kết hôn.” Diệp Uyên mím môi cười: “Nhưng trên thực tế là em không thể kết hôn đúng không? Đằng nào cũng chọn bừa một người để lấy, chi bằng cứ vớ tạm một người đã yêu đã.”
“Anh… ăn nói hàm hồ!”
“Anh dám khẳng định, chẳng bao lâu nữa bố mẹ cũng sẽ ép em đi xem mắt thôi.” Diệp Uyên mang một khí thế càng khó khăn càng kiên trì, các tế bào trong não bộ xếp thành từng tốp, nhảy nhót không ngừng: “Em và ŧıểυ Diệp thân thiết như vậy chắc cũng biết, bây giờ em ấy đang bị bắt đi xem mắt, khổ sở thế nào.”
Lâm Yêu Yêu nhớ lại lúc Tố Diệp tới thăm cô, đúng là có nhắc tới chuyện xem mắt. Lúc đó cô ấy phiền muốn chết, còn kéo tay nhờ cô nghĩ giúp đủ mọi lý do. Cô thấy Tố Diệp trong lòng phiền muộn, tâm trạng đương nhiên cũng chẳng tốt vào đâu.
Thấy Lâm Yêu Yêu bỗng chốc lặng im, mắt Diệp Uyên sáng lên, dường như nhìn thấy một tia hy vọng chiến thắng, tiếp tục đánh vào tâm lý này: “Nếu chúng ta yêu nhau, bố mẹ em mới không ép em đi làm việc này, kể cả là em chỉ lấy anh ra để ứng phó với bố mẹ.”
“Không được!” Lâm Yêu Yêu cứ cảm thấy làm vậy không đúng. Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Em… Em vốn không yêu anh, làm vậy đối với anh là rất không công bằng. Với lại… em… bây giờ cũng không muốn nói chuyện yêu đương.”
“Anh chỉ hy vọng em có thể cho anh một thân phận danh chính ngôn thuận để hẹn hò cùng em. Dù trong lòng em không thừa nhận cũng không sao.” Diệp Uyên đặt hai tay lên vai cô, lời lẽ tha thiết: “Chỉ như vậy, cũng không được sao?”
Lâm Yêu Yêu ngước lên nhìn vào mắt anh, nó ngập tràn nhiệt tình và thành thật. Có một khoảnh khắc, tim cô như bị thứ gì đó rất nặng đè xuống, bờ môi khẽ mấp máy, nhưng lại chẳng biết nên nói câu gì.
“Làm bạn gái của anh đi!” Anh một lần nữa đưa ra đề nghị.
Lâm Yêu Yêu do dự, rất lâu sau mới khẽ liếʍ môi: “Vậy… anh không được can dự quá nhiều vào chuyện của em.” Cô đơn thuần chỉ không muốn anh tiếp tục bám dai như đỉa nữa. Giống như anh nói, nếu nhất định cần cảm nhận quá trình chinh phục, vậy thì cô sẽ cho anh quá trình này. Có lẽ lâu dần, anh cảm thấy nhạt nhẽo cũng sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô.
Còn Diệp Uyên chỉ cảm thấy trước mặt như có ngàn vạn tia sáng bùng nổ, niềm hân hoan đong đầy đôi mắt. Đôi tay anh bất siết mạnh bả vai cô: “Yêu Yêu! Em… Em đồng ý rồi sao?”
“Anh… phải hứa trước sẽ không can dự vào chuyện của em, em… em mới đồng ý làm bạn gái của anh.” Cô nén đau đớn, khó khăn cất lời.
Thấy cô nhíu mày, Diệp Uyên mới phát hiện mình vui quá, có hơi mạnh tay. Anh vội vàng thu tay về, nhưng rồi lại rất muốn chạm vào cô. Anh bèn nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, cố gắng đè nén sự vui mừng trong lòng, liên tục hứa hẹn: “Em yên tâm! Tất cả những chuyện em không thích anh làm, anh đều sẽ không làm.”
Lâm Yêu Yêu nhìn anh, trong lòng bỗng cảm thấy là lạ.
Bao nhiêu năm nay cô chỉ tiếp xúc với một mình Đinh Tư Thừa, tất cả mọi lôgíc và thói quen yêu đương đều hòa hợp với tính cách của Đinh Tư Thừa. Còn hôm nay, cô phải đối mặt với một người đàn ông khác. Tuy rằng cô không yêu anh, nhưng cũng đã cho phép anh bước vào cuộc sống của mình. Cảm giác này rất kỳ lạ, cô không tổng kết được nó kỳ lạ ở chỗ nào, tóm lại là bất bình thường.
Diệp Uyên và Đinh Tư Thừa hoàn toàn khác nhau, tính cách cũng khác nhau. Những lời vừa rồi anh nói, Đinh Tư Thừa không bao giờ nói ra.
Suy nghĩ một lúc, cố gắng nuốt nước bọt xuống, Lâm Yêu Yêu lại vội vàng giải thích: “Không, không, không! Anh hiểu lầm rồi. Anh… Anh không cần vì em mà thay đổi điều gì cả. Em cũng không muốn can dự vào cuộc sống của anh. Diệp Uyên! Em nói vậy anh hiểu chứ?”
Diệp Uyên chỉ mải vui mừng, nào còn quan tâm cô vừa nói cái gì. Anh gật gật: “Hiểu rồi!”
“Hiểu ư?” Khó hiểu lắm mà! Vì đến cô còn chẳng biết mình đang nói cái gì.
Diệp Uyên không khép miệng lại được, cúi đầu nhìn cô: “Giờ em là bạn gái của anh rồi.”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Khoảnh khắc này cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình cảm thấy kỳ lạ rồi. Có chút giống như việc mặc cả khi ra chợ mua rau. Thật lòng mà nói, cách theo đuổi của Diệp Uyên đã hoàn toàn lật đổ định nghĩa tình yêu trong lòng cô. Cô cảm thấy yêu là phải thuận theo tự nhiên, nước đẩy thuyền trôi, chứ không phải, một hai ba nói xong là xong như bây giờ.
Bờ môi Diệp Uyên cong lên hết cỡ. Một giây sau anh kích động ôm chầm lấy Lâm Yêu Yêu, khiến cô giật nảy mình, không ngờ anh lại có hành động ấy, vội vàng nói: “Diệp Uyên! Em… không thở nổi nữa rồi.”
“Xin lỗi… Xin lỗi em! Anh vui quá!” Lúc này Diệp Uyên mới gấp gáp thả cô ra.
Cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
Bạn trai bỗng chốc đổi từ Đinh Tư Thừa sang Diệp Uyên, quá trình này cô vẫn chưa quen.
“Vậy anh hẹn em đi ăn một bữa cơm tình yêu đầu tiên, được không?” Diệp Uyên dè dặt. Không giống với những người bạn gái trước đây, anh lo làm cô sợ hãi.
Lâm Yêu Yêu hơi chần chừ giây lát, nhưng rồi vẫn gật đầu, nói: “Bữa này để em mời đi. Anh đã cứu em, em còn chưa cảm ơn anh đàng hoàng.”
Diệp Uyên không kìm được lòng mình, lại khoác tay lên vai cô, dịu dàng nói: “Yêu Yêu! Sau này đừng nói như vậy. Em là bạn gái của anh, anh lo cho em là lẽ dĩ nhiên. Còn nữa, anh không có thói quen để phụ nữ bỏ tiền.”
Cô muốn nói gì lại thôi.
“Nếu em thật lòng muốn cảm ơn anh, vậy thì hãy cố gắng quen với việc anh hòa nhập vào thế giới của em, được không?” Anh chân thành nói.
Cõi lòng của Lâm Yêu Yêu như bị ai kéo căng, dường như không còn cách nào để xoay chuyển. Cô nắm chặt tay lại, bất giác nghĩ tới những lời Tố Diệp đã nói với mình có liên quan tới Diệp Uyên. Lúc sau, cô gật đầu. Cô cố gắng tập làm quen vậy.
Tố Diệp xách một giỏ thức ăn chất đầy ô tô tới tứ hợp viện, vừa vào nhà đã nhìn thấy Niên Bách Tiêu uể oải ngồi dưới đất ngoài phòng khách, tay gác lên tay vịn sofa, đang chơi game điên cuồng, vô cùng tập trung.
Có lẽ cậu ta vừa mới dậy khỏi giường chưa lâu, đầu tóc vẫn còn rối như tổ cú, phía trên không mặc áo, phía dưới chỉ vận độc chiếc quần đùi màu trắng. Ban mai rực rỡ len vào nhà qua lớp rèm cửa, rải nắng lên cơ thể trẻ trung của một cậu thanh niên mới có hai mươi tuổi.
Có thể nhận ra cậu ta cũng giữ được thói quen tốt như Niên Bách Ngạn. Bờ vai săn chắc và từng thớ thịt trơn láng khiến người ta lập tức nhận ra cậu ta cũng thích tập thể dục. Nửa trên để trần mang đầy nét nguy hiểm và mê hoặc của đàn ông, lại đi cùng với một nguồn sức mạnh không hợp với độ tuổi hai mươi. Chỉ có màu da của cậu ta là trắng hơn Niên Bách Ngạn một chút.
Tố Diệp không ngờ giờ này còn được nhìn hình ảnh một “mỹ nam tử” ở trần. Cô đứng ngẩn người ở đó mấy giây rồi tiến lên, khi đi qua cậu ta, cô hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Cô nhân tiện liếc mắt nhìn màn hình tivi lớn trên tường. Thằng nhóc này xem ra lúc nào cũng mang máy trò chơi bên người. Niên Bách Ngạn chưa bao giờ có thói quen chơi game. Nhưng Tố Diệp không thể không thừa nhận, trên một màn hình 3D rõ nét, tầm nhìn lại rộng lớn như vậy, thấy những cảnh máu me bê bết, súng ống bay khắp nơi đúng là kinh hồn khiếp vía.
Niên Bách Tiêu đang chơi hăng máu, chỉ liếc nhìn cô một cái, động tác vẫn nhanh như chớp, bên môi phát ra một câu lạnh nhạt: “Tôi tưởng chị không dám tới nữa.”
Người phụ nữ này hôm qua vừa bị cậu làm cho nhục nhã, hôm nay đáng nhẽ không dám lại gần nữa mới phải chứ! Chị ta đúng là kỳ lạ.
“Tại sao lại không dám?” Tố Diệp không thèm đoái hoài tới thái độ thờ ơ, giễu cợt của cậu ta. Cô đi thẳng tới trước mặt, cái dáng nhỏ bé ít nhiều cũng chắn mất tầm nhìn của cậu ta. Cậu ta liếc nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu, tiếp tục chơi game.
Tố Diệp lắc lư cái túi trong tay: “Ăn cơm Tây hay cơm ta?”
Niên Bách Tiêu coi cô như không khí.
“Thế thì ăn cơm ta, nhập gia tùy tục!” Tố Diệp dứt khoát quyết định thay cậu ta, quay người đi thẳng vào bếp: “Nói trước cho cậu biết, cơm ta là mỳ gói.”
Niên Bách Tiêu vẫn không có động tĩnh.
Tới khi cô chuẩn bị thể hiện tài năng nấu nướng của mình, cậu ta bỗng nhiên cao giọng một cách thiếu tế nhị: “Kỷ nói chị không phải nhân tình của anh tôi, thế chị là cái gì? Là “ŧıểυ tam” theo cách gọi thông thường của người Trung Quốc? Hay chỉ là một người phụ nữ để anh tôi giải quyết nhu cầu sinh lý?”