Cũng chẳng thể tính được mình đã khóc bao lâu, chỉ biết cuối cùng cô đã tiêu tán sạch chút nước ít ỏi trong cơ thể. Lúc này Tố Diệp mới ngừng lại, đỏ mắt, sụt sịt mũi, lê dép đi vào nhà bếp. Rượu cồn đã vương vãi ra đất, bốc mùi nồng nặc. Nửa gói mỳ tôm bóc dở vứt đó, giờ cũng chẳng buồn ăn nữa.
Dạ dày vẫn còn cồn cào như thiêu như đốt, huyệt thái dương cũng giật liên hồi. Cô tắm qua loa một chút, sau đó cũng chẳng còn tâm trạng xem phim hay đọc sách chuyên ngành giết thời gian như mọi lần. Cô lên tầng hai, nằm vùi vào chăn, cầm điện thoại trong tay loay hoay một hồi, cuối cùng vẫn không gọi cho Niên Bách Ngạn.
Có lẽ muộn một chút nữa cô mới dám gọi cho anh. Quay về Bắc Kinh, cô biết rõ, trong mối quan hệ của hai người, cô chỉ có thể lựa chọn làm người bị động, không được yêu đương công khai, một khi nắm quyền chủ động sợ rằng cuối cùng cả hai đều sẽ gặp rắc rối.
Đang mơ mơ hồ hồ, dưới nhà bỗng vang lên tiếng chuông cửa.
Tố Diệp chợt mở mắt, lúc này mới phát hiện chẳng biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Cô nhìn đồng hồ trên tường, sắp mười giờ đêm rồi. Chuông cửa vẫn kêu từng tiếng nhã nhặn. Giờ này còn ai tới nữa nhỉ?
Cô xuống nhà, đi tới cửa chính.
Khi mở cửa ra, Tố Diệp chết sững.
Đó là Niên Bách Ngạn!
Anh đứng dựa vào cửa, dáng vẻ như lười biếng lại như mệt mỏi. Cái bóng dài che khuất cả một khoảng sáng của hành lang. Thấy cô ra mở cửa, bờ môi gợi cảm hơi cong lên, ánh mắt ngập tràn dịu dàng và ấm áp.
Điều càng khiến Tố Diệp kinh ngạc hơn nữa là anh còn cầm trong tay một bó hoa lớn. Nhìn kỹ thì đây chính là hoa súng đang nở mùa này, nhưng đó là màu tím đậm cực hiếm gặp. Từng bông còn đang chúm chím đợi nở. Được cảnh đêm bao phủ, mỗi bông hoa đều rất đẹp và tinh tế.
Đầu óc của Tố Diệp nhất thời không thể hoạt động được. Cô cứ ngây ngốc nhìn người đàn ông ngoài cửa. Cô không nghĩ rằng muộn rồi anh còn tới đây, càng không ngờ trong tay anh lại ôm một bó hoa súng to đến vậy.
“Tặng em!” Niên Bách Ngạn đứng ngoài cửa đưa bó hoa trong lòng cho Tố Diệp trước.
Tố Diệp chớp chớp mắt, đón lấy. Cô ôm vào lòng một mùi hương thanh nhã, còn thấm cả hương gỗ mộc của riêng anh, kết hợp lại trở thành một mùi thơm ấm nồng và cảm động.
“Anh chỉ đặc biệt tới tặng hoa, sau đó đi sao?” Ôm chặt bó hoa súng trong tay, bên trên còn đọng nguyên hơi ấm của bàn tay người đàn ông, cô ngây ngốc hỏi.
“Vậy em muốn anh đi ngay sao?” Niên Bách Ngạn buồn cười vì dáng vẻ của cô, khóe miệng cong lên rất đẹp.
Lúc này Tố Diệp mới phản ứng lại. Một giây sau cô kéo anh vào: “Không đâu!”
Đợi cánh cửa sau lưng sập lại, Niên Bách Ngạn nhân cơ hội ấy, giơ cánh tay dài ôm cả hoa cả người vào lòng. Tố Diệp cũng buông một tay ra ôm chặt lấy anh, tham lam hít hà mùi hương của anh.
Đêm yên tĩnh.
Hai người không ai nói câu nào, chỉ trao nhau cái ôm tình cảm, để đêm tối có tĩnh mịch thế nào cũng hòa thêm một sự ấm áp.
Tố Diệp nép trong lòng anh. Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy đây là một giấc mơ. Khi cô nhớ anh nhất, anh đã xuất hiện, còn ôm chầm lấy mình. Cô ngẩng đầu, ánh mắt men từ khuôn cằm sạch sẽ lên tới tận đôi mắt anh, thâm trầm sâu sắc.
“Sao anh lại tới đây?” Cô cất giọng hơi khàn. Chính Hứa Đồng nói thời gian gần đây anh rất bận. Cô còn tưởng sẽ không được gặp anh trong một thời gian dài.
Niên Bách Ngạn cúi đầu, cười hỏi: “Anh không được đến sao?”
“Đương nhiên là được!” Khi hơi thở của anh phả vào mặt cô, cảm giác nóng hổi chân thực nhắc nhở cô tất cả đều là hiện thực, không phải nằm mơ. Cõi lòng được đong đầy hạnh phúc, đôi mắt ánh lên niềm vui không thể che giấu: “Chỉ có điều nửa đêm nửa hôm anh xuất hiện, lại còn ôm theo bó hoa, đúng là không giống phong cách của anh chút nào.”
“Có thích hoa này không?” Anh dịu dàng hỏi khẽ.
“Dĩ nhiên, hoa này rất đẹp.” Cô đúng là rất thích, cả màu sắc và loài hoa đều tuyệt vời, khiến trái tim vốn dĩ cô đơn bỗng đập thình thịch. Cô vui sướиɠ thơm lên má anh một cái, rồi quay người đi cắm hoa.
Cô tìm một chiếc bình hoa trong suốt, đế cao, cổ rộng, như vậy có thể chứa vừa bó hoa lớn trong tay. Cô cắm hoa súng xuống nước. Thế là trong vòng một tuần tới sẽ được ngắm sắc tím si mê và lãng mạn này.
Sau lưng, một cánh tay đàn ông ôm cô vào lòng. Cằm anh nhẹ nhàng sượt qua má cô, hơi thở ấm nóng đan cài vào nhau. Anh thấp giọng hỏi: “Có đẹp hơn bó hoa hồng gã họ Kim kia tặng em không?”
Lúc này Tố Diệp mới hiểu ra nguyên nhân anh bất ngờ tặng hoa. Cô không nhịn được cười, lập tức quay người vòng tay qua cổ anh, hơi nghiêng đầu: “Anh ghen à?”
“Có một gã đàn ông không muốn sống, dám tỏ tình với em trước mặt anh, em bảo anh có ghen không?” Hai tay Niên Bách Ngạn giữ lấy eo cô, đầu mày hơi nhíu lại. Cứ như thế, cô nhận ra sự nghiêm túc và không vui ẩn chứa trong đôi mắt anh.
“Em đâu có yêu ông ta.” Cô cười hì hì.
Niên Bách Ngạn nặng nề đáp lại: “Quấy rầy em cũng là một việc khiến người ta chén ghét.”
Cô cong môi cười: “Anh cũng điều tra ra người ta họ Kim rồi, có phải đến cả tổ tông mười tám đời cũng biết cả rồi không?”
Niên Bách Ngạn thoải mái hơn đôi chút. Anh giơ tay vuốt ve gò má chìm trong ánh trăng của cô, nói như đùa như thật: “Dám để ý tới người con gái của anh, anh phải biết ông ta là người thế nào chứ?”
“Được rồi! Anh cũng tìm người dọa ông ta đến mức đó rồi.” Nhớ lại dáng vẻ mềm nhũn của ông chủ Kim, Tố Diệp thấy cũng không nỡ. Dẫu sao ông ta cũng không làm chuyện gì xấu, nɠɵạı từ việc theo đuổi cô không có hồi kết.
Niên Bách Ngạn hôn khẽ lên tóc cô, dịu dàng nói: “Có một số người phải cho họ một số bài học, nếu không họ mãi mãi không biết người phụ nữ của ai không được động vào.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng hệt như gương mặt anh. Nhưng không hiểu sao Tố Diệp lại thấy có một cảm giác âm u len vào tim. Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh vẫn như thường. Chắc tại cô nghĩ nhiều phải không?
“Ông ta nhất định không dám tới nữa đâu.” Tố Diệp kéo anh cùng ngồi xuống sofa. Cô tựa vào ngực anh, giơ tay vuốt khẽ đôi mày cùng nếp nhăn nổi lên giữa trán khiến cô bất an.
Anh kéo tay cô về, đưa lên môi, rồi hỏi một câu tùy ý: “Ai giả mạo bạn trai em vậy?”
“Hử?” Tố Diệp chưa kịp phản ứng lại, một hơi thở nóng hổi phả vào đầu ngón tay cô. Một câu hỏi nghe có phần tùy ý nhưng ẩn chứa một sự ác liệt.
Niên Bách Ngạn không lặp lại câu hỏi, mà đưa mắt nhìn cô không rời, ánh mắt trầm ổn, mạnh mẽ. Tố Diệp chợt hiểu ra, tươi cười: “Là Kỷ Đông Nham làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Thế nên anh mới gặp em ăn cơm cùng cậu ta trong nhà hàng?” Lần này Niên Bách Ngạn chau mày thực sự.
“Yên tâm đi, em không để anh ấy có cơ hội thừa nước đục thả câu.” Nhớ lại cuộc gặp gỡ hôm đó ở nhà hàng, Tố Diệp chỉ muốn cười. Cô giơ tay vuốt lông mày anh ra, lẩm bẩm: “Đừng có nhăn nhó nữa. Em đã bảo anh rồi, anh mà nhăn mặt là rất đáng sợ.”
Niên Bách Ngạn nắm chặt cổ tay cô, khóa chặt cô trong lòng, cúi đầu cắn lên tai cô, lực vừa đủ như có ý trừng phạt: “Diệp Diệp! Em là của anh!”
Cô ngẩng đầu thừa nhận, càng ôm anh chặt hơn. Cô biết mình là của anh, được trở thành một điều gì đó của anh là một niềm hạnh phúc.
Nụ hôn của Niên Bách Ngạn càng lúc càng thấp, kéo từ cổ xuống xương quai xanh. Tố Diệp cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cơ thể vô thức rụt lại phía sau. Anh bèn hướng tới, cuối cùng đè hẳn cô lên sofa. Bàn tay anh thuần thục cởi áo ngủ của cô ra, len vào trong, chiếm giữ được nơi đầy đặn khiến hơi thở của anh thêm nặng nề.
Gương mặt anh vùi giữa ngực cô, để lại những dấu hôn rõ ràng trên làn da trắng.
“Bách Ngạn…” Tố Diệp ôm lấy đầu anh, khẽ gọi.
Niên Bách Ngạn ngước mắt lên.
Cô nhìn anh, thẹn thùng hỏi: “Tối nay… anh còn đi nữa không?”
Bờ môi Niên Bách Ngạn trở nên dịu dàng, từng ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ lên trán cô, đôi mắt như có tia sáng lấp lánh ánh lên. Anh khẽ đáp: “Không! Tối nay anh ở lại.”
“Em đi tìm áo ngủ cho anh.” Cô hôn nhanh lên trán anh rồi trượt xuống như một con cá, vừa cười vừa chạy lên tầng hai.
Trong nhà luôn chuẩn bị sẵn áo ngủ cho anh. Cô thích như thế, vì luôn cảm thấy bất kỳ lúc nào anh cũng có thể trở về vậy.
Niên Bách Ngạn cũng đi theo cô lên tầng hai. Anh đứng tựa bên cửa, nhìn cái bóng nhỏ thoăn thoắt dưới ánh đèn, lồng ngực như được tình yêu lấp đầy. Cảnh này tựa như một cuộc sống gia đình bình thường nhất. Sau một ngày bận rộn trở về nhà, đã vợ bật nước tắm và chuẩn bị quần áo cho anh.
Anh muốn có được thứ hạnh phúc ấy, bình yên và giản đơn.
“Anh ăn tối chưa?” Cô lật ra mấy bộ quần áo ngủ anh mặc lần trước, đã được giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng, xếp chồng lên nhau. Quay đầu thấy anh đang đứng ở cửa nhìn mình, cô bèn hỏi vậy.
Anh có một tật như vậy, cứ bận việc là quên cả ăn uống. Dù có Hứa Đồng ở bên cạnh nhắc nhở, khi nào cần bận anh vẫn bận, còn quên ăn thì vẫn cứ quên.
Quả nhiên, Niên Bách Ngạn đáp: “Chưa!”
Tố Diệp cầm theo áo ngủ đi tới trước, kinh ngạc nhìn anh: “Anh làm bằng sắt à? Không đói sao?”
“Thế nên anh mới về đây tìm đồ ăn.” Niên Bách Ngạn uể oải kéo tay cô, nụ cười xấu xa như con nít: “Ăn tối và “ăn” em.”
“Đáng ghét!” Tố Diệp đỏ mặt, nhét quần áo vào lòng anh: “Anh tự đi bật nước tắm đi, em làm chút gì cho anh ăn.”
Sự thật chứng minh, không bột đố gột nên hồ, hơn nữa lại là người vốn “có tài năng” trong lĩnh vực nấu nướng như Tố Diệp. Khi Niên Bách Ngạn tắm rửa qua, thay quần áo ngủ đi tới nhà bếp, vẫn thấy cô đang đứng nhìn hai gói mỳ tôm. Anh đi tới, cầm lấy một gói lên xem, lại nhíu mày: “Tối em ăn thứ này?”
“Em không ăn!” Tố Diệp chớp mắt.
Thay quần áo ngủ xong, trông Niên Bách Ngạn đã ôn hòa đi nhiều. Mấy lọn tóc ngắn trước trán anh còn đang ướt, hơi cụp xuống, trông vừa lười nhác vừa gợi cảm, mang đầy đủ sức hấp dẫn của phái mạnh. Thế nhưng chỉ cần nhíu mày một cái, anh lại là anh.
“Em không ăn mỳ tôm hay không ăn cơm tối?” Niên Bách Ngạn xác nhận lại.
Tố Diệp liếʍ môi: “Không ăn cơm tối!”
Niên Bách Ngạn nhìn cô không biết nói gì. Anh vứt gói mỳ tôm sang một bên, đi thẳng tới tủ lạnh. Sau khi mở một loạt các tủ kệ ra, nhìn quanh một lượt, anh thở dài: “Anh đưa em ra ngoài ăn.”