Tối hôm đó Niên Bách Ngạn cứ ngỡ Tố Diệp sẽ gọi điện thoại tới. Cả đêm anh ngồi cầm điện thoại trong tay, gần như bóp nát nó. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, chỉ cần cô gọi tới, dù không nói gì cả, chỉ cần người đó là cô, anh sẽ lập tức đi tìm cô. Nhưng anh đã chờ cả tối, trọn vẹn một buổi tối!
Cho tới tận buổi họp hôm đó, cuối cùng anh cũng nhận được điện thoại của cô. Khi màn hình nhấp nháy tên liên lạc của cô, một sự kích động không thể diễn tả thành lời đã dâng lên trong lòng anh. Anh quên mất mình đang họp, quên mất đáng nhẽ phải đi ra khỏi phòng rồi mới nhận máy. Anh cứ thế sốt sắng bắt máy, chỉ sợ tiếng chuông ấy đứt giữa chừng.
Nhưng người con gái chết tiệt này, trong điện thoại lại chỉ cảm ơn anh?
Cô không nhớ anh sao? Một chút cũng không?
Thì ra trong lòng cô, anh không những thua chiếc bình phong chết dẫm đó, mà ngay cả Lâm Yêu Yêu cũng không bằng. Nếu anh không buông lỏng chuyện của Lâm Yêu Yêu có phải cô định sẽ không bao giờ gọi cho anh nữa?
Khoảnh khắc ấy, Niên Bách Ngạn bắt đầu nghi hoặc, không biết người con gái này có cần mình hay không? Trong lòng cô rốt cuộc anh chiếm bao nhiêu phần?
Tết Trung thu anh hiếm khi cho mình được nghỉ ngơi. Mặc dù mọi việc vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng anh rất muốn đưa cô về tứ hợp viện, cùng cô đón Trung thu tại đây. Trước một ngày anh còn đặc biệt sai người chuẩn bị các món ăn, rồi trang hoàng nhà cửa một lượt. Anh tưởng chí ít thì cô cũng sẽ nhắn cho anh một dòng tin chúc mừng gì đó. Cả một ngày chờ đợi đã khiến anh hoàn toàn sụp đổ.
Hôm nay, Tố Diệp đẹp đến điên đảo, nhưng sự tổn thương trong đôi mắt cô lại như rút ruột rút gan anh. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, hoặc đứng thẳng dậy kéo cô đi, nhưng thực tế không cho phép.
Anh không còn là một cậu nhóc nữa. Có những chuyện không thể bừa bãi, nếu không người tổn thương nhất vẫn sẽ là Tố Diệp.
Cho tới khi Tố Diệp một lần nữa quay người bỏ đi.
Lúc đó Niên Bách Ngạn thậm chí muốn lật bàn!
Anh tưởng cô tới đây là vì anh, thế nên dù có bỏ đi cũng sẽ đợi anh đi cùng.
Lúc đó Niên Bách Ngạn mới cảm thấy mình thật nực cười. Thì ra thời gian qua chỉ có mình anh tưởng rằng, nghĩ rằng!
Những lời Đinh Tư Thừa nói như một mũi kim châm vào tim anh. Mặc dù ngoài mặt anh cố làm ra vẻ bình thản, dù rõ ràng biết không nên tin những gì hắn ta nói, nhưng hành động mấy ngày nay của Tố Diệp thực sự khiến anh lo lắng. Trên đường đi tìm cô, anh luôn nghĩ, trong mối quan hệ này có phải chỉ mình anh luôn ảo tưởng? Tình yêu đối với anh mà nói rất đáng quý, một khi có được anh tuyệt đối không buông tay. Còn Tố Diệp thì sao? Liệu cô có bỏ cuộc giữa đường hay không?
Tất cả các tài liệu đều rất rõ ràng, Tưởng Bân chỉ mất tích. Đến cả Tố Diệp cũng không thể chắc chắn anh ta đã chết hay chưa. Nếu Tưởng Bân chưa chết, nếu một ngày kia anh ta bất ngờ xuất hiện trước mặt Tố Diệp, cô liệu có xóa sạch mọi quan hệ, bỏ rơi anh rồi ngã vào lòng Tưởng Bân hay không?
Vì chính anh đã từng nghe thấy cô gọi tên anh ta rất rõ ràng, ngay trong lòng anh, ngay trên giường của anh!
Chứng tỏ Tưởng Bân đã mọc rễ trong lòng cô. Chí ít thì tới giờ cô vẫn giữ anh ta trong tim.
Trước nay anh vẫn quen kiểm soát.
Tình cảm cũng vậy. Nhưng anh lo sẽ làm Tố Diệp sợ hãi, nên trước giờ luôn đối xử rất nhẹ nhàng với cô, chỉ kiên nhẫn đợi cô toàn tâm toàn ý yêu anh, kiên nhẫn cùng cô đi hết cuộc đời này. Ai cũng có quá khứ, nhưng không thể không thừa nhận, anh lại quan tâm quá nhiều đến mọi thứ của Tố Diệp, thậm chí còn bắt đầu tham lam, muốn có được tất cả lần đầu tiên của cô.
Nụ hôn đầu tiên của cô, lần đầu tiên của cô. Thậm chí là khoảnh khắc đầu tiên cảm thấy hạnh phúc ngập tràn và trong lòng nở hoa, anh đều hy vọng mình là người mang tới cho cô.
Cái tên Tưởng Bân này còn khiến anh căm ghét, oán hận hơn cả cái tên Đinh Tư Thừa.
Nhưng anh không thể so đo cao thấp với một người đã chết.
Tố Diệp thật sự là người con gái anh rất muốn dốc lòng yêu thương.
Từ sofa cho tới chiếc giường lớn xa hoa, dưới đêm trăng tĩnh mịch, thời gian đằng đẵng, Niên Bách Ngạn đã mang tới cho Tố Diệp một sự hưởng thụ ái tình đặc biệt rất nhiều so với bao lần trước đây. Anh chưa bao giờ đối xử với cô như thế, để cô cảm nhận được sâu sắc anh có thể dùng một cách thức dịu dàng mà tàn nhẫn nhất để mang lại cảm giác nóng lạnh chết người khiến cô khó chịu.
Anh cúi xuống hôn lên môi cô. Cô đích thực là một báu vật khiến đàn ông phát điên phát rồ.
Niên Bách Ngạn không hổ là cao thủ tình trường. Đối mặt với cơ thể hoàn hảo đang run lên từng hồi của Tố Diệp, sau khi sóng gió qua đi, nếu là người đàn ông khác có lẽ chỉ biết chiếm hữu bất chấp tất cả, tham lam thỏa mãn niềm sung sướиɠ của bản thân mình, nhưng anh hưởng thụ từ từ, vì đối với anh mà nói, đây chỉ là mở màn của đêm nay…
Khi Lâm Yêu Yêu đã vào trong phòng tắm hơn mười phút, bà Lâm lại bắt đầu gõ cửa dồn dập. Cô chỉ đáp lại một câu: Con vẫn đang tắm. Lúc đó bà Lâm mới yên tâm quay về phòng khách tiếp tục xem tivi.
Ra khỏi bồn tắm, Lâm Yêu Yêu đứng trước gương, cúi đầu nhìn vết thương rất sâu trên cổ tay. Ánh mắt cô lạnh lẽo, im ắng như vầng trăng. Khoảng thời gian này Đinh Tư Thừa đối xử với cô tốt đến mức không thể tốt hơn. Sự dịu dàng của anh, sự nhẫn nại của anh là trước nay chưa từng có. Cô nên thỏa mãn mới phải, nhưng tại sao tận đáy lòng cô vẫn có một cảm giác hụt hẫng và cô đơn khó nói?
Thật ra cô hiểu, Đinh Tư Thừa đối xử với cô như vậy phải chăng vì sợ cô tự sát lần nữa?
Khẽ thở dài, Lâm Yêu Yêu giơ tay gạt đi lớp sương mù trên gương. Vết đỏ trên ngực vẫn còn rất rõ nét. Là vết tích của một cuộc giằng co mà Diệp Uyên đã để lại cho cô. Tim cô lại bất giác đập nhanh. Cô chợt nhớ tới dáng vẻ tiều tụy của Diệp Uyên khi nằm bò lên vô lăng. Anh không ngừng chất vấn cô, anh có điểm nào không bằng Đinh Tư Thừa?
Đầu cô cũng giật lên từng cơn đau đớn.
Thật ra cô cũng chẳng thể nói được rốt cuộc Diệp Uyên kém Đinh Tư Thừa ở điểm nào. Bất luận là về nɠɵạı hình hay gia cảnh, Diệp Uyên đều không thua Đinh Tư Thừa. Có lẽ vì cô đã từng nhìn thấy Diệp Uyên triền miên bên người con gái khác, có lẽ vì những oán hận cô từng dành cho anh quá nhiều, hay cũng có lẽ vì anh là người nhà họ Diệp… Quá nhiều thứ có lẽ đã khiến cô chưa một lần coi anh là một người phù hợp để lựa chọn.
Đúng vậy, Diệp Uyên không phải một người bạn trai tốt. Anh chỉ là một kẻ phong lưu giữa trò chơi cuộc đời. Kẻ phong lưu… sao có được chân tình?
Lâm Yêu Yêu nhất thời lại cảm thấy hoảng hốt bất an, cô luống cuống mặc quần áo ngủ rồi ra khỏi phòng tắm.
Một cuộc hoan ái đã rút cạn toàn bộ sức lực của Tố Diệp.
Cô như một con búp bê bị một đứa bé bẻ gãy thành nhiều mảnh. Thân thể này dường như không còn là của cô nữa, cảm quan duy nhất chính là hơi thở. Trong hô hấp có mùi mồ hôi, mùi cơ thể khi hai người dính lấy nhau và mùi hooc môn của nam giới.
Niên Bách Ngạn sau khi đã thỏa mãn không quên xoa dịu cơ thể cô. Anh ôm chặt cô từ phía sau. Anh biết rõ sự yếu ớt của cô lúc này, nên không vội bỏ đi ngay hay sốt sắng hút một điếu thuốc sảng khoái như những người khác. Anh ngược lại càng say mê dáng vẻ bất lực, mệt mỏi của cô sau khi tình cảm, như vậy anh mới cảm nhận được sự dựa dẫm của cô.
Tố Diệp để mặc cho cánh tay rắn chắc của anh vòng quanh người mình. Hai tai cô giờ đang ong ong, cổ họng cũng đã gào khản đặc. Cô không biết vừa rồi rốt cuộc mình đã sung sướиɠ bao nhiêu lần. Cô chỉ biết niềm hạnh phúc cực điểm hết lần này tới lần khác nhấn chìm cô. Cuối cùng sức mạnh của anh quả quyết như một dã thú, khiến cô phải khổ sở cầu xin, đừng để lại…
Sự nóng bỏng của anh rơi xuống eo cô, khoảnh khắc đó cô gần như cháy rụi.
Trên giường là khung cảnh hỗn loạn sau màn cuồng loạn.
Cô mệt mỏi dựa vào người anh, cảm nhận nhịp tim của anh. Ngón tay anh khẽ luồn vào mái tóc cô, động tác dịu dàng đến nỗi cô bắt đầu mơ màng thiếp đi, mí mắt không thể chịu được sức nặng, lim dim chực sụp xuống. Cô há miệng nhưng cổ họng khô cong khiến cô không nói được câu nào. Trước mắt là cánh tay cơ bắp của anh. Anh đưa cốc nước cho cô, khẽ cười: “Uống chút nước đi!”
Tố Diệp lười lên tiếng. Uống mấy ngụm cô mới tìm lại được giọng nói của mình. Thanh âm nhỏ xíu, đáng thương như một con chim họa mi sợ hãi: “Bách Ngạn! Sau này đừng giày vò em như thế nữa, em sẽ chết mất…”
Niên Bách Ngạn uống nốt chỗ nước còn lại trong cốc. Sau khi đặt chiếc cốc không lên đầu giường, anh quay người Tố Diệp lại, trên gương mặt có một nụ cười quỷ quyệt mờ nhạt: “Vậy phải xem em có chịu ngoan ngoãn nghe lời hay không. Hôm nay chỉ là cảnh cáo thôi.”
Cô đã không còn sức giơ tay đánh anh nữa, chỉ biết kháng nghị một cách yếu ớt: “Anh xấu quá đi…”
Niên Bách Ngạn cười, đáy mắt chỉ còn sự ấm áp.
Có tiếng chuông điện thoại văng vẳng bên tai.
Là một kiểu nhạc chuông lạ lẫm.
Tố Diệp nghe kỹ rồi nói: “Là điện thoại của anh hay của em vậy?”
“Của em!” Niên Bách Ngạn hôn lên trán cô, rồi đi xuống giường: “Sao em gọi được vào máy của anh?” Dứt lời anh đi ra khỏi phòng ngủ lấy điện thoại cho cô.
Lúc đó Tố Diệp mới nhớ ra trong chiếc di động cá nhân của anh chỉ có mỗi số của cô.
Chẳng mấy chốc Niên Bách Ngạn đã mang điện thoại vào. Tố Diệp nhìn thấy cơ thể trần trụi của người đàn ông. Anh cứ thế đi về phía cô, không chút che đậy, làm mặt mũi cô đỏ bừng. Tuy rằng hai người không chỉ một lần phát sinh quan hệ, nhưng cô vẫn chưa quen nhìn trực diện cơ thể anh. Đây có lẽ là sức hấp dẫn của những anh chàng đẹp trai, đúng như cô cảm thấy: đàn ông mà quá ưa nhìn, phụ nữ ngủ cùng cũng cảm thấy xấu hổ.
Cô đón lấy điện thoại rồi nhanh chóng quay lưng lại, không thèm nhìn đã vội vã nhận máy. Ngay sau đó, anh cũng trèo lên giường. Chiếc giường mềm mại hơi lún xuống. Cô lại được anh ôm vào lòng, lưng cô dựa sát vào ngực anh, an toàn và vững chãi.
Nhưng giọng nói tức giận trong điện thoại đã khiến tóc tai Tố Diệp dựng đứng cả lên. Là mợ!
“Chẳng phải con nói con và cái thằng Niên Bách Ngạn đó không có một chút quan hệ nào sao? Nếu đã vậy, cớ làm sao nó vẫn còn tới nhà tìm con?”