Hào Môn Kinh Mộng 2 - Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 32: Nổi giận!

Trước Sau

break
Nhan Minh đột nhiên về nhà khiến bầu không khí thay đổi hẳn, Trang Noãn Thần lo nơm nớp trong lòng, cô nhớ tối đó anh họ đã gặp Giang Mạc Viễn.

Dượng thấy Nhan Minh về, ông càng vui vẻ, "Hiếm khi thằng nhóc này về nhà vào cuối tuần." Cô họ đến gần Nhan Minh, cầm cặp xách của anh ta, vội vàng nói, "Con về đúng lúc quá, Noãn Thần dẫn bạn trai đến ra mắt."

"Thế ư? Vậy con phải nhìn cho biết, Noãn Thần..." Nhan Minh hưng phấn, sải bước nhanh vào phòng ăn, nhưng trông thấy Giang Mạc Viễn, anh ta hơi giật mình.

"Anh..." Cô đứng dậy, giọng cô khá bối rối.

Giang Mạc Viễn cũng đứng dậy, vẻ mặt điềm nhiên như không, khác biệt hoàn toàn với Nhan Minh, "Chào anh." Anh lịch sự cất giọng chào hỏi.

"Cậu..." Nhan Minh trông Giang Mạc Viễn có vẻ quen mắt, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

"Cái gì mà anh anh cậu cậu. Nhan Minh, đây là bạn trai của Noãn Thần, ŧıểυ Giang." Mấy ly rượu Mao Đài nằm ngon ơ trong bụng dượng, khiến dượng càng cởi mở và nhiệt tình.

Giang Mạc Viễn cười nhàn nhạt, chủ động chìa tay, "Tôi là Giang Mạc Viễn."

Nhan Minh vô thức bắt tay anh, mắt dán chặt vào Giang Mạc Viễn. Khuôn mặt kiên nghị điềm tĩnh, đôi mắt thong dong trầm ổn này, nhất định anh ta đã gặp qua.

Một luồng khí khác thường phảng phất xung quanh, tựa như lưỡi dao sắc lạnh lắc lư qua lại rạch mở tầng lớp tầng lớp bí ẩn. Trái tim Trang Noãn Thần treo lơ lửng, vẻ bình tĩnh của Giang Mạc Viễn và vẻ ngần ngừ của anh họ tựa hồ đang trình diễn một vở kịch mang tên "Sự bình lặng sắp sụp đổ". Kỳ thực cô không sợ cô họ quở trách, cô chỉ không muốn Giang Mạc Viễn vô duyên vô cớ bị liên lụy theo mình.

"Nhan Minh, con thừ người ra đó làm gì?" Cô họ lấy thêm một cái bát và đôi đũa, huých anh ta một cái.

Nhan Minh thất thần ngồi xuống, Trang Noãn Thần thở dài sườn sượt, nghĩ thầm nên mau chóng trò chuyện vài câu, rồi đứng dậy ra về. Nào ngờ trong lúc cô còn nghĩ ngợi, Nhan Minh hét to một tiếng, vỗ mạnh đầu, đứng phắt dậy, Trang Noãn Thần giật thót tim, kinh ngạc đưa mắt dò xét Nhan Minh.

"A, tôi nhớ ra rồi!" Nhan Minh chỉ vào Giang Mạc Viễn, sẵng giọng, "Chẳng phải cậu làm bồi bàn ở khách sạn của tôi ư?" Anh ta dứt lời, một tay kéo mạnh Trang Noãn Thần về phía mình, cất giọng bực bội, "Em đang giở trò hồ đồ gì vậy? Anh giới thiệu người đàng hoàng, thì em không chịu, lại đi quen một thằng bồi bàn?"

Một câu nói khiến cô dượng ngẩn ngơ.

Chuyện Trang Noãn Thần sợ nhất vẫn xảy ra, muốn giải thích lại sợ càng nói càng hiểu lầm, cô há hốc miệng không nói nên lời. Còn Giang Mạc Viễn từ đầu đến cuối đều ung dung bình thản nhìn mọi thứ.

Cô họ có phản ứng đầu tiên, lôi Nhan Minh đến gần, giọng bà sốt ruột, "Con nói cái gì? ŧıểυ Giang làm bồi bàn?"

"Anh, cô, anh ấy..."

"Dĩ nhiên, cậu ta chỉ là bồi bàn ở khách sạn của con. Hèn chi con cứ thấy quen mắt!" Nhan Minh tức giận đập bàn, chỉ Trang Noãn Thần, "Em cự tuyệt Trình Thiếu Tiên là vì cậu ta phải không? Em bị chập mạch hay não đơ hả? Quyền cao chức trọng không chọn, lại đi chọn một thằng bồi bàn?"

"Em..."

"Thì ra là vậy..." Cô họ bắt đầu làm quá lên, cốc mạnh đầu Trang Noãn Thần, nhìn Giang Mạc Viễn chằm chặp, quát to một cách lỗ mãng, "Cô cứ thắc mắc tại sao ba mươi hai tuổi rồi mà còn nghèo xác nghèo xơ, hai bàn tay trắng, té ra là làm bồi bàn! Noãn Thần ơi Noãn Thần, con mắt cháu ngắm thế nào mà đi ưng một thằng bồi bàn. Đừng nói anh họ cháu giận, đến cô nghe mà còn nổi cáu! Cháu sống đàng hoàng một chút được không hả, đừng để người lớn phải quan tâm bảo ban mãi thế này. Cháu xem cậu ta giống cái gì? Không nhắc đến đối tượng coi mắt mà anh họ cháu giới thiệu, cứ nói Cố Mặc thôi, thì gia cảnh cậu ta thua xa. Con gái nhà người ta càng tìm càng tốt, còn cháu ham ngược, đàn ông có điều kiện tốt không thích, chỉ thích một thằng bồi bàn? Cháu bảo cô ăn nói thế nào với ba mẹ cháu đây?"

Mọi chuyện diễn ra mỗi lúc một hỗn loạn.

Trang Noãn Thần không biết giải thích thế nào, anh họ và cô họ hợp tác thay phiên nhau nã pháo, không chừa cơ hội cho cô chen ngang. Dượng trầm mặc, đợi đến khi vợ con của mình thở hổn hển lấy hơi, ông lên tiếng dàn hòa, "Hai mẹ con bà bình tĩnh được không hả? Bầu không khí đang tốt đẹp tự dưng hai mẹ con quấy phá hết."

"Bình tĩnh? Ông kêu tôi làm sao bình tĩnh?" Giọng cô họ như muốn xốc tung nốc nhà, đôi mắt giận dữ thiêu rụi Trang Noãn Thần, tiếp tục ồn ào, "Nó hai mươi sáu tuổi rồi, còn bao nhiêu chọn lựa, bây giờ còn thích ngược ngạo khác người, đi ưng một thằng bồi bàn? Ba mẹ nó biết chuyện này chắc điên mất, đến lúc đó lại oán trách người làm cô như tôi không biết quan tâm con cháu!"

"Ơ kìa, tôi bảo này bà nói năng cũng phải cho Noãn Thần ý kiến chứ." Dượng xót xa nhìn vẻ mặt vừa ấm ức vừa vô tội của Trang Noãn Thần.

"Ý kiến? Tôi muốn nghe ý kiến của nó!" Miệng cô họ liến thoắng liên tục, giận dữ liếc Trang Noãn Thần, ngang ngược hỏi cô, "Noãn Thần, cháu cho cô một câu trả lời chính xác đi, cháu không bỏ được nó phải không?"

"Cháu..."

"Mẹ, tình huống này mà cho nó chọn lựa gì nữa? Noãn Thần!" Nhan Minh xụ mặt, cất giọng kiên quyết, "Hôm nay coi như chúng ta gặp mặt cho biết, em phải chia tay với cậu ta, làm ngay bây giờ luôn đi!"

“Anh, cô, hai người nói lý lẽ được không?" Trang Noãn Thần bất đắc dĩ. Giang Mạc Viễn vô tội cơ mà.

"Cháu..."

"Cô và anh hình như nói hơi quá." Không đợi bác tiếp tục, Giang Mạc Viễn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng đứng dậy, mặt không biến sắc kéo Trang Noãn Thần ra sau lưng, vóc người cao lớn che khuất gương mặt tái nhợt của cô. Anh trầm tĩnh đối mặt với Nhan Minh và cô họ, đôi mắt anh sâu thẳm nghiêm túc. "Lẽ nào làm bồi bàn thì không có quyền yêu đương? Dựa theo quan điểm của cô và anh, kết hôn chỉ là đặc quyền của người có tiền?”

"Ở đây không đến phiên cậu lên tiếng! Noãn Thần là em của tôi, tôi có tư cách dạy bảo nó, cậu không có quyền giở đa͙σ lý với chúng tôi." Nhan Minh không chút nể nang, nói xong anh ta đi tới kéo Trang Noãn Thần.

Chỉ tiếc anh ta còn chưa đụng tay tới Trang Noãn Thần đã bị ngăn cản, Giang Mạc Viễn vươn tay, cắt đứt ý muốn của anh ta, vẻ mặt anh trầm tĩnh, cười thản nhiên, "Tôi nghĩ anh sai rồi. Với tư cách là người nhà, mọi người quan tâm cô ấy là đúng, nhưng mọi người chỉ có thể nêu ý kiến, không được quyền can thiệp. Còn tôi có quyền này hay không, cái đó phải hỏi Noãn Thần." Anh nói, xoay người nhìn Trang Noãn Thần một cái, nắm chặt bàn tay lạnh giá của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, "Dẫu cô ấy chỉ là người phụ nữ của tôi trong một ngày, tôi nghĩ tôi vẫn có quyền lý luận với mọi người."

Trái tim cô đập rộn trong lồng ngực, vô thức ngước nhìn anh, ánh mắt anh điềm tĩnh, ấm áp và hiền hậu, giọng nói của anh ôn hòa như thường lệ, nhưng ngữ khí kiên định lộ vẻ nghiêm túc, bàn tay cô nằm trong lòng bàn tay anh nóng ran, cô chợt thảng thốt, không biết là vì anh hay nguyên nhân gì khác, nhưng cô cảm thấy anh của hôm nay không giống mọi khi.

Nhan Minh cứng lưỡi, há miệng thở dốc, cáu kỉnh trừng Giang Mạc Viễn, "Cậu còn tự cho mình thanh cao, cậu có bản lĩnh gì? Chẳng phải chỉ là bồi bàn thôi ư?"

"Theo tôi được biết, anh Nhan cũng bắt đầu từ bồi bàn, bây giờ quay ngược coi thường nghề này?" Giang Mạc Viễn cười phản vấn.

Nhan Minh như nghe thấy chuyện cười, nhìn anh đăm đăm, "Cậu đòi so sánh với tôi? Cậu nghĩ bản thân mình tài giỏi đến đâu mà đem ra so với tôi? Khoan nói đến chuyện sau này, cứ nói chuyện hiện tại đi, cậu có thể cho Noãn Thần hạnh phúc không? Có khả năng không?"

"Anh, anh đừng ép anh ấy." Trang Noãn Thần không nhịn nổi, tiến lên một bước, "Thực ra anh ấy là..."

"Tôi có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy." Giang Mạc Viễn cất giọng bình thản, âm điệu không cao nhưng vẫn phát huy đủ khí thế.

Miệng Trang Noãn Thần mở được phân nửa, nuốt hết mọi lời muốn nói vào trong, ngạc nhiên nhìn gương mặt nghiêng điển trai của Giang Mạc Viễn. Bộ dạng cực kỳ chăm chú của anh khiến cô nảy sinh hiểu lầm tức thì. Ông trời ơi, anh diễn nhập vai quá rồi? Chắc chắn anh là một diễn viên tài năng.

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc