Hạ Lữ nhún vai, "Giới kinh doanh thường hình dung anh ta như vậy đấy. Chuyện Tiêu Duy bổ nhiệm CEO toàn là tin đồn, vì không ai đứng ra lên tiếng. Về sau mới có lan truyền thêm tin rằng người này chuyên tiếp nhận, quản lý những công ty vốn làm ăn chẳng ra ngô ra khoai gì, mỗi một công ty qua tay anh ta đều trở thành sự bất ngờ trong giới. Ngoài ra, anh ta còn am hiểu chiêu trò của giới tư bản. Anh ta cứ sáp nhập, thu mua rồi bán ra, tích ŧıểυ thành đại, từ không thành có, với một số người anh ta là cứu tinh, nhưng với một số người anh ta là tai họa."
Trang Noãn Thần sửng sốt, nói, "Có lợi hại vậy không? Sao cậu nói giống đóng phim quá, mà nếu giỏi giang như vậy, sao người này phải giấu mặt?"
"Thì người tài ba thường thần bí mà, nếu không sao lại gọi như vậy được? Mình nghĩ Trình tổng đang sốt ruột lập công, chắc mình kham không nổi quá." Hạ Lữ thở dài.
Trang Noãn Thần cau mày, cắn mạnh môi.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Ngải Niệm huých cô một cái, "Cậu nghĩ vẩn vơ gì vậy? Điện thoại reng kìa."
Lúc này cô mới sực tỉnh, thoạt nhìn là số điện thoại của công ty, cô vội vàng nghe máy, vừa "A lô" một tiếng, mặt cô liền biến sắc, cả người cứng đờ! Ngải Niệm và Hạ Lữ không chú ý, nhưng sau đó thấy mặt mày Trang Noãn Thần tái mét cúp máy, lật đật hỏi chuyện.
Trang Noãn Thần thừ người, hồi lâu sau cầm ly sữa ấm của Ngải Niệm uống một hớp mới định thần hơn, nhìn ánh mắt quan tâm của hai người, cô hoảng sợ nói, "Ban nãy là điện thoại của Trình tổng... Anh ta, anh ta... bảo mình đến phòng làm việc của anh ta..."
"Hả?"
"Cái gì?"
Ngải Niệm và Hạ Lữ cũng đờ người, vài giây sau Hạ Lữ vỗ vỗ vai Trang Noãn Thần, nói giọng hưng phấn, "Nhất định anh ta nhận ra cậu, nghe Ngải Niệm kể tối hôm đó anh ta rất có cảm tình với cậu mà, đúng không?"
Ngải Niệm gật gù.
Trang Noãn Thần đau khổ, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, "Mình xong, xong thật rồi. Mình sợ anh ta nhận ra mình rồi trả thù. Hôm nay lúc họp, mình xông thẳng ra ngoài, không hề nể mặt anh ta. Anh ta gọi mình lên phòng làm việc, nhất định đuổi cổ mình đây. Anh ta muốn giết gà dọa khỉ..."
Ngải Niệm và Hạ Lữ bốn mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào. Một lúc sau, Ngải Niệm nói, "Vậy cậu cũng nên đi làm 'khỉ'."
***
Châu Niên đứng cạnh hồ bơi, tay cầm một phần văn kiện, ánh nắng in bóng anh lên mặt nước. Trong hồ bơi, từng gợn nước dập dìu lan tỏa, một người đàn ông bơi từ đầu đến cuối hồ.
Ánh nắng mùa thu như rải vàng khắp người anh ta, những giọt nước từ mái tóc đen rậm chảy dọc theo yết hầu gợi cảm, phác họa đường nét cơ thể cao lớn. Anh ta nhận khăn người làm đưa, lau sơ khuôn mặt, cử chỉ và cơ bắp săn chắc toát đầy sức hút đàn ông.
Anh ta lau tóc rồi ngồi xuống, một tay cầm văn kiện Châu Niên đưa, mở ra đọc, một tay cầm ly rượu mạnh đầy đá nhấp một hớp, gương mặt điển trai lộ vẻ thong dong điềm tĩnh.
"Anh Giang, sáng nay Trình Thiếu Tiên vừa nhậm chức." Châu Niên báo cáo.
Giang Mạc Viễn lắc nhẹ ly, ngón tay thanh tú lật đến trang văn kiện cuối cùng, xem xong mọi thứ, đáy mắt thấp thoáng ý cười, "Lão già này nhanh tay thật, không ngờ lần này lại dùng tới Trình Thiếu Tiên. Mới nhiêu đó mà đã dùng đến con bài chủ lực này, dường như không đúng với tác phong cho lắm."
"Sớm muộn gì Trình Thiếu Tiên cũng tới thị trường Trung Quốc, chỉ là vấn đề thời gian." Châu Niên nói, "Đích nhắm lần này của anh ta là quốc tế Tiêu Duy."
Ngón tay lướt qua miệng cốc, ánh nắng chiếu gương mặt Giang Mạc Viễn càng góc cạnh, vài tia sáng rơi vào đôi đồng tử đen láy, hắt ra sự sắc lạnh đằng sau vẻ trầm tĩnh. Anh uống cạn một hơi, cười điềm nhiên, "Đúng là càng lúc càng thú vị."