"Nè, Noãn Thần, nghe nói thứ bảy vừa rồi cậu đi xem mắt phải không?" Hạ Lữ cười mờ ám, huých cô một cái.
Trang Noãn Thần ho sặc sụa.
"Mình nói có gì đâu, mà cậu kích động dữ vậy." Hạ Lữ vội đứng dậy, vỗ lưng Trang Noãn Thần, lại rót một ly nước cho cô. Trang Noãn Thần vừa hết sặc, dợm mở miệng nói, Ngải Niệm đã đẩy cửa bước vào, ngồi xuống ghế.
"Sao mặt mày cậu lại thế này?" Trang Noãn Thần thấy Ngải Niệm có vẻ buồn bực.
Ngải Niệm là người tốt tính, nhưng hôm nay lại căm giận trào dâng, "Thật là quá đáng! Hôm nay tàu điện ngầm đông như kiến cỏ, chen chen lấn lấn làm mình suýt chết ngộp, đã vậy còn làm đứt giỏ xách của mình nữa chứ. Mà đây là giỏ xách mình mới mua."
"Tàu điện ngầm càng ngày càng đông, cậu vẫn chưa đi quen sao? Mình nói mấy cậu nên dọn đến ở gần công ty, tuy tiền thuê nhà đắt đỏ nhưng ít ra cũng tiết kiệm được tiền xe và thời gian đi lại, vậy cũng coi như huề." Hạ Lữ ngồi xuống, lải nhải, "Ngải Niệm, cậu còn chưa là gì đâu. Tề Vân bên bộ phận quảng cáo mới xui kìa. Giỏ xách LV cô ta vừa mua, đi xe buýt bị người ta rạch một lỗ lớn. Mình thấy cô ta cũng đáng đời, tiền lương không được bao nhiêu mà bày đặt xài hàng hiệu, dùng tiền trong thẻ tín dụng để mua giỏ xách thật. Cậu nói coi xách LV chen lấn xe buýt hay tàu điện ngầm, có nói mình xài đồ hiệu thật cũng chẳng ai tin."
"Thôi đi mấy cô, người ta cũng có làm gì mình đâu. Ngải Niệm, cậu có bị mất đồ không?" Trang Noãn Thần không thích dèm pha sau lưng người khác, hơn nữa mọi nhân viên trong công ty đều thích ganh đua nhau hàng hiệu. Chắc chắn Tề Vân cũng bị dồn ép tới mức như vậy.
Ngải Niệm lắc đầu, "Cũng may giỏ xách của mình không phải hàng hiệu." Nói xong, lại nhớ chuyện gì đó, vội nói, "Mà lạ lắm nha, bên hành chính đang thu xếp phòng họp lớn, hình như chuẩn bị mở cuộc họp chung cho ba nhóm của chúng ta đó."
Nói đúng ra cả ba người đều là nhân viên của tập đoàn Đức Mã. Trong đó công ty truyền thông Đức Mã mới được thành lập sau này. Trụ sở chính của tập đoàn đặt tại Mỹ, công ty truyền thông nằm ở Bắc Kinh. Ba người hoạt động ở ba nhóm khác nhau. Trang Noãn Thần ở nhóm một, Ngải Niệm ở nhóm hai, Hạ Lữ ở nhóm ba. Ba nhóm chịu trách nhiệm chuẩn bị và triển khai hoạt động cho các thương hiệu riêng, gọi chung là "Bộ phận tổ chức sự kiện quảng cáo". Ngoài ra, công ty truyền thông Đức Mã còn " Bộ phận xây dựng thương hiệu", " Bộ phận kế hoạch kinh doanh", " Bộ phận tư vấn đầu tư tiếp thị",... chịu trách nhiệm ở mỗi giai đoạn khác nhau cho từng thương hiệu.
Trang Noãn Thần sửng sốt.
Hạ Lữ không đồng tình, nhún vai, "Đừng nói mấy cậu chưa đọc thư thông báo nha. Chín giờ rưỡi ở phòng họp lớn, họp chung ba nhóm."
"Dữ vậy hả?" Trang Noãn Thần đúng là chưa kiểm tra thư nội bộ. "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Tách bộ phận." Hạ Lữ luôn nắm bắt tin tức nhanh chóng, nói nhỏ với hai người, "Mình cũng vừa nghe nói. Chẳng phải Vương tổng bị điều đi à? Nghe nói trụ sở chính vừa phái thêm một tổng giám đốc qua đây."
"Phỏng tay trên sao? Vậy chị Mai và Angel có dịp náo loạn rồi, nhóm của mấy cậu chết chắc." Ngải Niệm cười cười.
Bên nhóm một của Trang Noãn Thần có một sếp tên Mục Mai, mọi người thường gọi là chị Mai. Chị Mai và Angel - sếp của Hạ Lữ nhóm ba như nước với lửa. Hai người đối chọi gay gắt giành nhau thăng tiến, bây giờ lại điều thêm một tổng giám đốc đến đây, không biết hai người sẽ còn ghen ghét nhau đến mức nào.
Hạ Lữ lắc đầu, "Bọn mình là binh tôm tướng cua, làm sao quản được nhiều việc? Chừng nào chọn thành viên thì tính sau. Thôi đừng nói nữa, gần đến giờ rồi kìa, mau thu xếp đồ rồi còn vào họp nữa chứ."
Trang Noãn Thần cũng nhận thấy bầu không khí công ty hôm nay khác thường. Cô vứt nhanh túi đồ ăn sáng vào thùng rác, đi theo hai người họ.