Hào Môn Kinh Mộng 2 - Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 160: Hai người đàn ông thông minh

Trước Sau

break
Mạnh Khiếu thấy thái độ của cô thờ ơ, khó hiểu nhíu mày, “Bạn Hạ Lữ à, tôi đắc tội với bạn à?”

“Không, là con người tôi không thích vui thôi.” Hạ Lữ nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, “Cho nên đừng theo tôi nữa, tôi còn có việc, tạm biệt.” Nói xong lời này liền xoay người bỏ đi, không để anh có cơ hội nói thêm gì nữa.

Trời nổi gió, gió lạnh và hanh thổi vào trong quần áo, cô lơ đãng rùng mình một cái, bước chân nhanh hơn.

Mạnh Khiếu nhìn theo bóng lưng cô, có hơi đăm chiêu.

Người trên đường vội vàng qua lại, trời lạnh quá, cũng ít người thích đi bộ trên đường.

Lúc này không phải giờ cao điểm gì, người đi tàu điện ngầm chắc cũng ít. Thời điểm Hạ Lữ sắp đi đến đầu đường tàu điện, cánh tay bị một sức lực từ phía sau níu lại, cô hết hồn hét toáng lên quay đầu lại, thấy vẫn là Mạnh Khiếu.

“Anh làm gì?” Thấy anh lại đi theo một đoạn xa như vậy, Hạ Lữ quả thực sắp điên rồi, trừng mắt khó tin nhìn anh, như là nhìn một hồn ma từ dưới đất chui lên làm người ta sợ hãi.

Người lui tới liên tục nhìn về phía bên này.

Không muốn tò mò cũng khó, Hạ Lữ trông rất bắt mắt, hiện giờ lại có thêm một Mạnh Khiếu, bộ complet tôn lên vẻ điển trai bất phàm của anh, người trên đường ai mà không muốn nhìn một đôi trai xinh gái đẹp thêm vài lần chứ.

Anh không mặc áo khoát, lạnh đến rùng mình mấy cái, lại kéo chặt cô, hai mắt như tia x-quang nhìn chòng chọc vào cô.

Hạ Lữ bị anh nhìn đến nổi da gà, nhíu mày hỏi, “Anh cứ như vậy mà đi theo tới đây à? Cũng không mặc áo khoát?”

Mạnh Khiếu chỉ chỉ về phía không xa, cô ngoái lại nhìn, thì ra xe anh đỗ ở ven đường.

“Rốt cục anh muốn gì đây?” Cô đứng tại chỗ nhìn anh bất đắc dĩ.

Mạnh Khiếu kéo cô lại gần, thấp giọng hỏi, “Rốt cục cô gặp phải chuyện gì vậy?”

Câu hỏi này khiến Hạ Lữ chẳng hiểu ra sao, mày càng nhíu chặt, “Có ý gì?”

Mạnh Khiếu nhìn cô từ trên xuống dưới, “Đi tàu điện ngầm còn chưa tính, ngay cả túi xách hàng hiệu cũng không đeo, cô bị cướp à?”

“Anh mới bị cướp đó.” Hạ Lữ rút tay lại, “Sao tôi lại không thể đi tàu điện? Sao nhất định phải mang túi hiệu? Mạnh Khiếu, anh đừng xen vào chuyện của người khác, quản tốt xe của anh đi kìa, chỗ đó cấm đỗ xe.”

“Theo tôi lên xe tôi sẽ không phiền cô nữa.” Mạnh Khiếu lại níu lấy cô, ra vẻ như là miếng thuốc dán điển hình.

Hạ Lữ hoài nghi nhìn anh, “Anh đối với phụ nữ nào cũng vậy à?”

“Là sao?”

“Mặt dày á.”

Mạnh Khiếu ngớ ra, lập tức cười ha ha.

Người xung quanh đều quay lại nhìn.

“Cười gì mà cười?” Cô cảm thấy khó chịu đựng nổi.

Mạnh Khiếu cố gắng nhịn cười, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ buồn cười, “Hạ Lữ đúng là Hạ Lữ, đây là lần đầu tiên tôi nghe phụ nữ dùng từ ngữ này để hình dung tôi đó.”

Hạ Lữ dứt khoát không nói nữa, trợn mắt nhìn anh, lát sau thở dài nói, “Đi thôi.”

“Đi thôi là sao?” Lúc này đến lượt Mạnh Khiếu ngẩn ra.

Hạ Lữ khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh như cười như không nói, “Tôi có thể tiết kiệm được hai tệ tiền đi tàu điện ngầm, thì ngu gì không tiết kiệm?” Nói xong, đi về hướng xe anh.

Mạnh Khiếu nhíu mày rồi bật cười đi theo cô.

Lên xe, gió mát lấp đầy thùng xe. Ấp áp hệt như gió xuân, trong không khí còn di động mùi hương dễ chịu, ngửi vào như là đặt mình vào trong rừng, mơ hồ còn có mùi hương mát lạnh nam tính trên người anh, xen lẫn cùng nhau chui vào trong buồng phổi, vô cùng thư thái.

Mạnh Khiếu không lập tức khởi động xe, lại kéo lấy tay Hạ Lữ qua.

Hạ Lữ liếc mắt nhìn anh, nhíu mày, “Lên xe của anh không hẳn là cho anh động tay động chân nhé.”

“Đừng trừng mắt lên với tôi hoài, tôi rất sợ đó nha.” Mạnh Khiếu làm bộ hoảng sợ, lại còn đưa tay lên vỗ ngực trấn an.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo vang.

Hạ Lữ làm động tác nôn nửa, rút tay ra, nhận máy.

Tiếng nói đầu bên kia rất nhỏ rất nhẹ, trong khoang xe im lặng cũng nghe không lớn lắm.

Sau khi Hạ Lữ nghe xong thì gật đầu, đáp, “Được, sau khi xem xong mình sẽ gọi lại.”

Hai người đối thoại rất ngắn, một nói một đáp đã kết thúc.

Sau khi cúp máy, Hạ Lữ vừa quay qua lại bị kinh ngạc, Mạnh Khiếu chồm hẳn cả người qua đây làm động tác nghe trộm, cô nhíu mày, nhấc tay đẩy anh ra, “Không phải lúc đi nhà trẻ cô giáo cũng đã dạy chúng ta biết văn minh hiểu lễ phép rồi sao? Sao ngay cả chuyện không được nghe lén cũng không biết?”

“Ha ha, thật ngại quá, giáo viên từ nhỏ của tôi toàn nói tiếng Anh, chưa từng giảng thể văn ngôn.” Mạnh Khiếu cười cợt chớp chớp mắt với cô.

“Đồ củ chuối.” Hạ Lữ nhíu mày.

Mạnh Khiếu ra vẻ nghiêm túc, “Ai nói? Tôi là con cháu Viêm Hoàng chính tông, trên người tôi chảy dòng máu của người Trung Hoa đấy nhé.” Nói xong, trong mắt lại lóe lên vẻ gian tà, kề sát vào cô, “Vóc dáng của tôi đều đúng chuẩn con cháu Viêm Hoàng, có muốn tự mình kiểm chứng hay không?”

Hạ Lữ không cười, quan sát anh cả buổi, đột nhiên bật ra một chữ, “Được.”

“Ớ?” Mạnh Khiến còn tưởng cô sẽ đỏ mặt hoặc thẹn quá hóa giận, không ngờ cô lại đáp như thế, sửng sốt, “Ý của cô là…”

“Ý của tôi là, để xem tình yêu của con cháu Viêm Hoàng là anh đây có bao nhiêu.” Hạ Lữ đưa tay kéo qua cánh tay đeo đồng hồ của anh, xem thời gian, “Lúc này Bắc Nhị Hoàn không kẹt xe, thế nào, hiện giờ từ đây xuất phát, nửa tiếng sau có thể có mặt ở bệnh viện nơi Cố Mặc nằm chứ?”

Mạnh Khiếu sau khi nghe vậy thì nhếch đuôi mày, “Cố Mặc? Cô cùng tên liều mạng cắt cổ tay kia có quan hệ ư?”

“Ờ.” Hạ Lữ lười giải thích, “Vậy anh chở tôi đi hay không chở?”

“Vừa rồi… Là Trang Noãn Thần gọi cho cô?” Mạnh Khiếu hoài nghi nhìn cô, “Hay là, cô cũng yêu thầm tên đó?”

Hạ Lữ dùng ánh mắt bất mãn liếc anh từ trên xuống dưới.

“Không giải thích rõ ràng với tôi, tôi sẽ không lái xe đi đâu.” Mạnh Khiếu cười cười dựa lưng ra sau.

“Không lái thì thôi.” Hạ Lữ cũng chẳng thèm chiều theo ý anh, dứt khoát đưa tay mở cửa chuẩn bị xuống xe.

Mạnh Khiếu thấy thế lập tức cuống cuồng lên, kéo cô lại, “Giận rồi à? Đi đi đi, hiện giờ tôi chở cô đi được chưa? Đi ngay đây.”

Hạ Lữ dường như bị dáng vẻ này của anh chọc cười, khóe miệng cong lên, “Còn không lái xe?”

Mạnh Khiếu nhún vai, đây là lần đầu tiên anh răm rắp nghe lời phụ nữ, khởi động xe, “Thăm Cố Mặc xong thì sao?”

Hạ Lữ nhìn anh một cái, thản nhiên nói, “Tôi biết anh đang muốn gì, thăm Cố Mặc xong, thời gian còn lại tùy anh sắp xếp.”

“Tốt như vậy sao?” Mạnh Khiếu cười cười.

Hạ Lữ cũng chỉ cười lấy lệ, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe…

***

Hiện trường hôn lễ, cuối cùng là Giang Mạc Viễn thu xếp.

Trang Noãn Thần cùng ba mẹ thu xếp ổn thỏa cho người ở Cổ Trấn.

Hội quán Hoa Mậu.

Cửa sổ kính sát đất gần như có thể ngắm toàn cảnh thành phố Bắc Kinh, trong không khí thoang thoảng hương trà, hoàn cảnh yên tĩnh, trên bộ sô pha đen, một người đàn ông nhàn nhã ngồi đó, tay cầm tách trà, lắc nhẹ.

Ánh mắt anh trước sau vẫn chăm chú nhìn ra phong cảnh bên ngoài, từng mảng ráng chiều chiếu vào cửa sổ, đỏ rực một khoảng.

Thật lâu sau, anh lại nhìn thoáng qua cổ tay, tiếp tục chờ đợi.

Ngoài cửa sổ, có gió thổi qua.

Cành khô lay động.

Chỉ tiếc, người ngồi trên cao nên nhìn không thấy.

Lại qua hơn mười phút, một người đàn ông khác đi đến, sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ thì môi mỏng hơi nhích lên, rồi nhanh chóng che đi vẻ u ám trong đáy mắt, bước đến, không nói gì, trực tiếp ngồi xuống đối diện.

“Xem ra, tôi càng ngày càng hiểu anh.” Người đàn ông thấy anh ngồi xuống, cười cười, chủ động rót một tách trà cho anh, “Vì điểm ấy, chúng ta phải lấy trà thay rượu, làm một tách chứ nhỉ?”

“Sao nào, hôm nay trong đám cưới của tôi, anh uống còn chưa đủ nhiều ư?” Giang Mạc Viễn dựa lưng vào sô pha, khi nói chuyện thì giơ tay nới lỏng cà-vạt, thần thái có vẻ như nhàn nhã, nhưng đuôi lông mày lại lặng lẽ xẹt qua tia tà ác.

“Thì do uống hơi nhiều, nên muốn đến đây giải rượu.” Trình Thiếu Tiên nhếch mày, chỉ chỉ vào ấm trà, “Cố ý gọi cho anh, cũng là cố ý pha cho anh đó, nhưng trà nghệ vẫn còn kém xa anh.”

“Dù sao cũng là tôi dạy trà nghệ cho anh mà.” Giang Mạc Viễn hừ nhẹ một tiếng, thò tay cầm lên uống một hớp, đặt xuống, “Quả nhiên trình độ vẫn chưa học được.”

Trình Thiếu Tiên nhún vai, làm ra vẻ không sao cả.

Giang Mạc Viễn lấy tấm ảnh từ trong túi áo vest ra, ném thẳng lên bàn trà, “Nhân lúc hương trà còn chưa tan, tôi vẫn còn có thể nhẫn nại nghe lời giải thích của anh.”

Trên ảnh chụp, là hai cô gái cười tươi như hoa.

Một là Đại Dư, người còn lại là Sa Lâm, cô gái có gương mặt giống hệt Trang Noãn Thần.

Trình Thiếu Tiên cầm tấm ảnh lên, quơ quơ, “Nhiều người như vậy, anh lại cứ khư khư nghĩ đến tôi, Giang Mạc Viễn, anh đúng là nhạy bén khiến người ta sợ hãi nha, đương nhiên, tôi là ám chỉ một khi trở thành kẻ đối địch với anh.”

“Từ sau khi Sa Lâm chết, tôi và anh hình như không còn tình bạn nữa.” Ý cười trong mắt Giang Mạc Viễn thật sâu, vừa tỉnh bơ nói, vừa bắt đầu ngâm trà.

Hương trà, theo đầu ngón tay anh bay ra, lấp đầy không gian hai người.

“Nhưng mà, có Trang Noãn Thần làm cầu nối, tôi nghĩ, quan hệ của hai ta có lẽ còn có khả năng trở lại như trước.” Trình Thiếu Tiên cười ha ha, không cho là đúng.

Giang Mạc Viễn giương mắt liếc anh một cái, “Nếu đây là suy nghĩ thật sự của anh, vậy hôm nay tấm ảnh này sẽ không tới tay Trang Noãn Thần. Trình Thiếu Tiên, anh cũng là người thông minh, không phải anh cũng ngồi ở đây đợi tôi chủ động tìm tới sao?”

“Vậy anh nói xem, giữa hai đối thủ rốt cục là tương tự nhau tốt hay là bổ sung cho nhau tốt nhỉ?” Trình Thiếu Tiên ra vẻ suy ngẫm.

“Vậy phải xem trình độ của đối thủ cái đã.” Giang Mạc Viễn cầm tách trà lên nhấp một chút, dường như khá hài lòng, thản nhiên uống tiếp, “Nhưng mà…” đặt chén xuống lại đột ngột nói, “Anh đã phạm vào điều tối kỵ là cuốn phụ nữ vào đó.”

Trình Thiếu Tiên khoanh tay lại, “Chính là bởi vì tấm ảnh này?”

“Tấm ảnh này đủ để dấy lên một cơn giông bão, không phải anh không rõ tôi đã phải làm thế nào để áp chế cơn giông này.” Đôi mắt Giang Mạc Viễn tối sầm lại, ngữ điệu cũng chuyển lạnh.

Trình Thiếu Tiên cười ha ha, lắc đầu, “Giang Mạc Viễn, Noãn Thần có quyền biết chân tướng.”

“Chỉ là vì một cô gái trông giống hệt cô ấy, đáng để dấy lên một cơn giông hay sao?” Giang Mạc Viễn hơi nheo mắt lại.

“Đừng quên, cô gái có diện mạo hệt cô ấy đã từng là vị hôn thê của anh.” Giọng nói của Trình Thiếu Tiên cũng chuyển lạnh, “Mà nhà họ Nam bây giờ, vẫn cho rằng anh là người hại chết cô ấy!”

break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc