Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 45: gặp lại

Trước Sau

break
Tàng Nguyệt cung phía tây có một nhà thuỷ tạ, ở giữa có một hồ nhân tạo to như vậy, liếc mắt nhìn một cái là sương khói chìm dưới ánh mặt trời. Từng giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống hồ nước, nháy mắt liền không tung tích, thanh âm lộp bộp xuyên qua màn mưa truyền vào nhà thuỷ tạ , làm Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới ngày ấy nghe mưa ở Cúc Nguyệt các, dường như cũng vào đêm hè như vậy, dường như cũng là thanh âm như vậy, nhưng Tiểu Nguyệt không khỏi cười chua xót, ngày mai đã là đại hôn, về sau cùng mình nghe mưa sẽ là một người khác .

Tuy trời mưa, Tiểu Nguyệt lại cảm giác hết sức ngột ngạt, không hề thấy mát mẻ, cảm giác không khí đều ẩm ướt không thoải mái. Tiểu Nguyệt giơ tay đẩy cửa sổ lưu ly ra, mưa mang theo gió mùa tinh tế bay vào, lập tức có chút cảm giác mát mẻ. Nơi xa đèn đuốc sáng trưng, cho dù trong mưa, cũng không xua được sự thê lương hiu quạnh, nơi nơi đều tràn đầy không khí vui mừng. Trên hành lang, trên mái hiên đều đã treo đầy đèn cung đình đỏ thẩm, Tàng Nguyệt cung hiện giờ, Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn lại, đập vào mắt có thể thấy được, đều là một màu đỏ thẫm, vui mừng mà tục khí, trang trí cả cung điện, dường như rất náo nhiệt .

Người đời thật khó gặp nhau, Sâm Thương đôi ngả biết đâu mà tìm. Rồi đây cách trở đông đoài, chuyện đời đâu biết đến mai thế nào. Tiểu Nguyệt cúi đầu thở dài, đây hẳn là vận mệnh của nàng cùng Tử Xung, cho tới bây giờ, đến giờ khắc này, Tiểu Nguyệt rốt cục thấy rõ tâm của chính mình. Dù cho lý trí, dù cho lãnh mạc, chính mình vẫn lại tồn tại hy vọng xa vời, Tiểu Nguyệt cũng biết, này thuần túy là chính mình không tưởng, nhưng nói thật, Tiểu Nguyệt hiện tại rất muốn gặp Tử Xung, cho dù biết thấy sẽ càng phiền não, nhưng vẫn muốn gặp.

Vân Tử Liệt đi đến, trên người là mãng bào màu đen, vạt áo dường như dính chút mưa, khiến cho màu đen nơi này càng đen hơn chỗ khác, y nhìn Tiểu Nguyệt với ánh mắt phức tạp khó dò, nhưng nếu nhìn kỹ, thậm chí có một tia sợ hãi trong đấy. Cung nhân đi lên muốn hầu hạ y thay quần áo, Vân Tử Liệt lại vẫy vẫy tay nói: "Đều xuống đi"

Cung nhân hầu hạ tại đại điện mới khom người lui ra, đại điện nhất thời yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa bên ngoài nhỏ giọt, thanh âm rơi xuống hồ nước như là một khúc ca, mờ mịt mà bất lực, trầm mặc nửa ngày, Vân Tử Liệt nói: "Thái tử điện hạ cùng Như Ngọc công tử đã đến , ta vừa rồi thấy bọn họ, không thể không nói cả hai người bọn họ cực kỳ xuất sắc"

Nói tới đây, dừng một phen, Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ, không nhìn Vân Tử Liệt nựa, thanh âm trầm thấp thản nhiên nói: "Cho nên. . . . . ."

Vân Tử Liệt nở nụ cười tiếp tục nói: "Chon nên thật sự rất hiếm gặp, ngươi có nhớ câu đồng dao bên ngoài hay đọc không? Nghiêu Quốc tuấn tài khắp thiên hạ, phương Bắc có Tử Liệt, Kinh thành giấu Hách Liên, Nguyệt thành thuộc Thế tử Xung, ba người tài không tính tuyệt, trên trời vẫn ẩn Nguyệt, một bài thơ hoa đào, thiên hạ ai chẳng biết. Những người trong bài đồng dao đấy hôm nay đã đến đông đủ rồi, mà xem ra, câu nói của Mị Cơ ngày đó cũng rất đúng, Nghiêu Quốc kinh tài tuyệt diễm Tam công tử, dường như ánh mắt cũng rất nhất trí, Tiểu Nguyệt ngươi nói có kỳ quái không"

Tiểu Nguyệt không đáp lời, thanh âm Vân Tử Liệt nhất thời có chút âm trầm: " Thái tử điện hạ nói, hắn và ngươi là thanh mai trúc mã đã có bảy năm cảm tình, muốn trước khi đám cưới gặp ngươi một lần, ý của ngươi thế nào? "

Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn nói: "Gặp mặt là ý gì, vẫn không gặp thì hơn". Nói xong Tiểu Nguyệt xoay người, nhìn thẳng Vân Tử Liệt: "Chẳng lẽ ngươi muốn để ta đi gặp hắn?"

Con ngươi sáng rực không chút né tránh, Vân Tử Liệt trái lại nhẹ nhàng nở nụ cười nói: "Xa hương gặp lại cố nhân, chính là một trong những điều kỳ diệu của cuộc sống, thật ra gặp một lần cũng không sao cả"

Tiểu Nguyệt cũng không từ chối, nhợt nhạt cười nói: "Được, ngươi đi sai người truyền hắn tiến cung đi, ta gặp hắn ngay tại đây"

Vân Tử Liệt ngẩn người, ánh mắt theo bản năng đảo qua cả điện đầy màu đỏ, không khỏi có chút kinh ngạc, y hôm nay nhìn thấy Vân Tử Xung đến, tuyệt đối không phải tới uống rượu mừng hay chúc mừng gì. Trong mắt hắn là một loại cảm tình điên cuồng, có một loại liều chết quyết tuyệt, cho nên Vân Tử Liệt không khỏi có chút sợ hãi. Địa vị của Vân Tử Xung trong lòng Tiểu Nguyệt, y kỳ thật rất rõ ràng, cho dù chính mình bịt tai trộm chuông, nhưng vẫn hiểu rõ như trước, Kỷ Tiểu Nguyệt chỉ sợ cho tới giờ, trong lòng vẫn chỉ có Vân Tử Xung. Cho dù ngày mai cùng y đại hôn, nhưng vừa rồi y tiến vào, nhìn thấy biểu tình của nàng nhìn ra ngoài cửa sổ cùng ánh mắt mê ly kia, Vân Tử Liệt liền biết, nàng nhất định đang nhớ Vân Tử Xung. Con ngươi Vân Tử Liệt chớp lóe nói: "Người tới, đến Dịch quán mời Thái tử điện hạ tới Tàng Nguyệt cung một chuyến"

Phân phó xong, Vân Tử Liệt nhìn lướt qua chung quanh, không khỏi cảm thấy được chính mình có chút mờ mắt. Dưới tình huống như vậy, Vân Tử Xung có lợi hại, chỉ sợ cũng hết cách xoay chuyển thôi, ổn định tâm tình, Vân Tử Liệt chậm rãi đến gần Tiểu Nguyệt, đi tới trước mặt nàng đứng lại, tay trái nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Nguyệt, để cho ánh mắt nàng nhìn mình, cúi đầu gằn giọng: "Ngày mai ngươi phải gả cho ta, ngươi phải nhớ kỹ điểm này, một khắc cũng không thể quên"

Tiểu Nguyệt trong mắt hiện lên một tia châm chọc cùng bất đắc dĩ: "Đúng vậy, ngày mai ta phải gả cho ngươi, nhưng đến giờ, người không xác định dường như không phải ta, mà là ngươi đi"

Vân Tử Liệt cũng không trả lời, buông ra cằm nàng , xoay người đi, đi tới cửa điện, dừng bước nhưng không quay đầu, thanh âm trầm thấp lại có chút yếu đuối: "Cho dù ngày mai ngươi gả cho ta, nhưng ta biết, người của ngươi ở nơi này, tâm lại không biết đang nơi nào"

Nói xong rốt cuộc không dừng lại, đi nhanh, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút sợ run. Tâm, tâm mình đang ở đâu, đưa tay sờ lên vị trí trái tim , cảm giác trống trãi. Đúng vậy, chính mình nào còn tâm, chỉ sợ tâm của mình đã sớm mất rồi, không biết đã bay về nơi nào. Vân Tử Liệt đi rồi, Tàng Nguyệt cung to như vậy càng thêm trống rỗng, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút mờ mịt.

Bỗng dưng nhớ tới chính mình lúc sống ở hiện đại, khi đó thoải mái khoái hoạt biết bao, dù ngẫu nhiên có chút phiền não, cũng do bày đặt học đòi làm thơ. Khi nào thì chính mình đã quên mất một Kỷ Tiểu Nguyệt tiêu sái tự tại, mà biến thành oán phụ chỉ biết khuất phục trước tình thế mà chịu nhục, xem ra hoàn cảnh thật sự có thể tạo nên tính cách một con người. Hiện giờ chính mình giống như đã đến tình cảnh muốn nói mà không được, Tiểu Nguyệt lại thở dài.

Một cung nhân tiến vào nói: "Bẩm Vương Phi, Nghiêu Quốc Thái tử ở bên ngoài"

Tiểu Nguyệt nói: "Mời người vào"

Cung nhân đáp ứng một tiếng đi ra ngoài, Tiểu Nguyệt không khỏi quay lưng lại nhìn ngoài cửa sổ, mưa không biết khi nào thì ngừng, một làn sương mù bao phủ ở trên hồ, giống như Quảng Hàn cung trên trời, có một loại cảm giác trong veo mà lạnh lùng tịch mịch. Vân Tử Xung một đường đi tới, vào từng tầng cửa cung, đến chỗ Tàng Nguyệt cung, không khỏi ngẩng đầu đánh giá cung điện huy hoàng. Tàng Nguyệt cung, Cúc Nguyệt các, thật sự cực kỳ tương tự, ít nhất Vân Tử Xung có thể đoán được tâm tư Vân Tử Liệt giống như mình lúc trước, dọc theo đường đi đều là sắc đỏ tiên diễm, đến chỗ Tàng Nguyệt cung lại càng đỏ đến chói mắt, cung điện bố trí cực kỳ tinh xảo xa hoa, có thể thấy được đã hao phí một phen tâm tư.

Cung nhân để cho hắn chờ ở ngoài điện, Vân Tử Xung không khỏi cười khổ, khi nào thì bắt đầu, chính mình gặp Tiểu Nguyệt còn cần người thông báo a, thật sự là vật đổi sao dời, không thể so sánh nữa. Rất nhanh cung nhân trở ra, Vân Tử Xung lúc này mới cất bước tiến vào, từng bước một đi cực kỳ chậm, lọt vào trong tầm mắt đều là màn lụa màu đỏ, từng thứ như đâm vào ngực Vân Tử Xung, rốt cuộc vẫn không tưởng được, chính mình sẽ cùng Tiểu Nguyệt gặp lại trong hoàn cảnh như vậy.

Đi qua tấm màn liền thấy thông ra đại điện là một nhà thuỷ tạ, bên cạnh cửa sổ một bóng dáng đang đứng, đưa lưng về phía Vân Tử Xung mà đứng, vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ, giống như chưa từng phát hiện phía sau đã có người từ từ tiếp cận. Vân Tử Xung dừng bước, cơ hồ tham lam nhìn bóng dáng này, thời gian chỉ hơn một tháng , Vân Tử Xung lại cảm thấy như đã qua mấy đời.

Nàng nhìn có chút gầy, lưng thẳng, eo nhỏ nhắn, dường như cảm giác được Vân Tử Xung nhìn mình, Tiểu Nguyệt xoay người lại, sắc mặt lạnh nhạt, không buồn không vui, tựa như Vân Tử Xung chỉ là một cố nhân bình thường mà thôi. Bị ánh mắt nàng nhìn như vậy, Vân Tử Xung nhất thời cảm giác trong lồng ngực khí huyết đều dâng lên, vội vàng lui về phía sau một bước, cực lực đè ép, Tiểu Nguyệt chậm rãi khoát tay nói: "Đã lâu không gặp, mời ngồi"

Thuỷ tạ có hai cái ghế cùng một cái bàn nhỏ, bàn nhỏ có một bộ trà cụ tinh xảo, hiện giờ nước pha trà đã lăn tăn, toát ra hơi nước trắng xóa cùng thanh âm ùng ục . Vân Tử Liệt chậm rãi ngồi xuống, Tiểu Nguyệt cũng vui vẻ ngồi đối diện hắn, lấy nước pha trà, động tác thong thả mà tao nhã, tựa như vào vô số ban đêm ở Nguyệt Thành Cúc Nguyệt các, bọn họ an tĩnh ngồi đối diện nhau, cùng pha trà phẩm trà, nhưng giờ đây lại ở Tàng Nguyệt cung, thuộc về Chiêu vương cung.

Hai người trầm mặc không nói, ai cũng không mở miệng, thuỷ tạ một mảnh yên tĩnh, hơn nửa ngày, Tiểu Nguyệt đem trà ngon đưa đến cho Vân Tử Xung nói: "Ngươi uống đi, nghe nói đây là nước từ đỉnh Tuyết Sơn, pha trà rất có hương vị"

Vân Tử Xung cúi đầu khẽ nhấp miệng, nước trà nóng bỏng lướt qua đầu lưỡi tiến vào yết hầu, lại cảm giác cực kỳ chua sót, tựa như chua sót đến tận trong lòng. Vân Tử Xung nhất thời cảm thấy, vốn muốn nói thiên ngôn vạn ngữ, lại bị thái độ trầm tĩnh của Tiểu Nguyệt gắt gao chặn ở miệng, một chữ cũng nói không ra. Dường như toàn bộ những thứ này đều là lẽ thường phải làm, Vân Tử Xung luôn biết, Tiểu Nguyệt có bản lĩnh này, đem chuyện nghiêm trọng trở thành những chuyện mây trôi gió thoảng, nhưng mọi việc mình đều có thể theo nàng, còn chuyện này nếu mình thối lui một bước, chính là không thể quay đầu, hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận kết quả này.

Vì thế mạnh mẽ ngẩng đầu, đồng loạt bắt lấy tay Tiểu Nguyệt đang nâng cốc trà , khí lực quá lớn, khiến nước trong cốc trà nóng bỏng trong phút chốc đều rơi trên tay hai người. Tiểu Nguyệt không tự giác run lên, nghĩ muốn rút tay ra, lại bị Vân Tử Xung gắt gao cầm, Tiểu Nguyệt không thể không ngẩng đầu cùng hắn đối diện, trong mắt hắn nháy mắt bốc cháy lên nhiều loại cảm xúc mãnh liệt phức tạp, hối hận, nén giận, kích động cùng đau đớn kịch liệt, hội tụ thành một loại điên cuống và liều lĩnh , làm Tiểu Nguyệt không dám nhìn tiếp. Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, né tránh tầm mắt hắn, cúi đầu nói: "Ngươi làm việc vô bổ vậy làm gì, toàn bộ do ngươi chính mình chọn, nhớ chứ"

Vân Tử Xung dùng lực cầm tay nàng, một chút cũng không dám thả lỏng, tựa như chính mình một khi buông tay, sẽ không bao giờ cầm được nữa, nghe được Tiểu Nguyệt nói, trên mặt Vân Tử Xung hiện lên một tia hờn giận nói: "Đúng, ngay từ đầu quyết định sai lầm là ta, nhưng ngươi cũng không nên ngay cả cơ hội sửa sai hay giải thích đều không cho ta nói, cứ bỏ đi cho xong việc. Mặc cho ta sau này nổi điên một mình chạy tới Nghiệp thành, ngươi cũng chẳng biết đã đi đâu, ta có thể đi đâu tìm ngươi chứ. Chỉ bằng một sự kiện, ngươi đã muốn gả cho Vân Tử Liệt, ngươi không biết ngươi như vậy rất độc ác sao"

Tiểu Nguyệt khẽ cười, ánh mắt không có tránh đi, trực tiếp nhìn hắn: "Một sự kiện ư, chuyện Hổ Tử ngươi đã quên rồi sao ? Ta không tin lấy thông minh của ngươi nhìn không ra hung thủ là Tư Mã Tranh. Giữa ta và Tư Mã tộc, hay nói, giữa ta và giang sơn của ngươi, ngươi lại một lần vứt bỏ ta, nếu không phải Vân Tử Liệt, Hổ Tử cho tới hôm nay vẫn là một phế nhân"

Vân Tử Xung sửng sốt nói: "Ngươi nói Hổ Tử không chết"

Tiểu Nguyệt đứng lên, xoay người không nhìn hắn, mà đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ở trước hành lang ánh đèn chiếu vào trong hồ tạo nên một cái bóng rõ ràng có thể thấy được, một trận gió thổi qua, mặt hồ gợn sóng, nháy mắt đem ánh đèn trở nên tan nát, cuối cùng không thể trở về như lúc ban đầu. Vân Tử Xung trầm mặc nửa ngày nói: “Tình huống lúc ấy ở Nghiệp thành, ngươi không biết, Tư Mã Tranh an bài nghiêm mật không chút sơ hở, một bước lại một bước, không cho ta cơ hội rửa sạch oan khuất cho Hổ Tử, hắn đã rơi xuống sông Tinh Nguyệt, chẳng biết đi đâu, ngươi để cho ta. . . . . ."

Vân Tử Xung nói chưa nói xong, đã bị Tiểu Nguyệt phất tay ngắt lời: "Hiện tại nói những điều này cũng không còn ý nghĩa gì, nếu người còn xem trọng tình cảm bảy năm giữa hai ta mà tới uống rượu mừng, ta hoan nghênh. . . . . ."

Tiểu Nguyệt vừa nói được một nửa, Vân Tử Xung chợt cười to lên, tiếng cười thê lương mà cực kỳ bi ai, khiến người nghe xong không rét mà run, cười xong, Vân Tử Xung lớn tiếng nói: "Uống rượu mừng? Tiểu Nguyệt, Kỷ Tiểu Nguyệt ngươi thực sự nói ra miệng rồi. Tình cảm bảy năm, hoá ra ngươi vẫn nhớ rõ giữa chúng ta còn có tình cảm bảy năm, cho dù là ta sai, ngươi cũng không nên quyết tuyệt như vậy, cứ thế chặt đứt tất cả đường lui của chúng ta. Nếu ngươi gả cho Vân Tử Liệt, ta! Ta! Ta. . . . . ."

Gằn giọng từng chữ “ta”, Vân Tử Xung chỉ cảm thấy trong lòng một trận quặn đau đến trời đất quay cuồng, cưỡng chế hồi lâu rốt cuộc áp chế không nổi.

Khụ, mới mở miệng, một búng máu liền phun ra, Tiểu Nguyệt quay đầu, không khỏi hoảng sợ, vội vàng đến hai bước, muốn đỡ lấy thân thể bất ổn của hắn, Vân Tử Xung lại bị chọc giận đẩy nàng ra. Tử Xung dùng khí lực rất lớn, Tiểu Nguyệt không khỏi lảo đảo một bước suýt nữa té ngã, Vân Tử Xung sửng sốt, định tiến lên đỡ nàng, nhưng nghĩ đến nàng vừa rồi tuyệt tình, bất giác lại dừng bước.

Hai người yên lặng nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào, thời gian trôi qua tựa như dài đằng đẵng, không biết qua bao lâu, Vân Tử Xung cúi đầu thở dài: "Nha đầu, nhìn tình cảm của chúng ta, ngươi có thể cho ta một cơ hội không, cũng là cho chúng ta một cái cơ hội. Ta ở Nghiệp thành đã nói chuyện với ông ngoại, lần này xong ta liền cùng ngươi ẩn cư ở Nghiêu sơn, không hỏi đến chuyện triều đình nữa, không quan tâm đến binh quyền giang sơn gì. Dân chúng thế tộc ta đều vứt bỏ, chỉ cùng ngươi hái thuốc hành nghề y, cùng mộng tưởng của ngươi sống qua ngày, tựa như ngươi từng bảo: Vườn rau xanh mát ngoài hiên, dâu tằm chuyện gẫu say bên bạn hiền. Trùng dương hẹn lại chốn ngày, ngắm hoa cúc nở vui thay cảnh đời”

*Bài thơ Tặng vệ bát sử sỉ của Đỗ Phủ贈衛八處士

Trần Nhất Lang dịch.

Người đời thật khó gặp nhau

Sâm, Thương đôi ngả biết đâu mà tìm.

Đêm nay ngày mấy hỏi xem

Mà ta trò chuyện dưới đèn cùng nhau.

Tuổi xuân vun vút bóng câu

Mới đây nay đã mái đầu bạc phơ.

Hỏi thăm bạn hữu ngày xưa

Về trời một nửa, thẫn thờ lòng đau.

Hai muơi năm chẵn qua mau

Nhà xưa quân tử gặp nhau chốn này.

Độc thân buổi ấy chia tay

Hôm nay con cháu đã đầy bên sân.

Vòng tay thưa bác ân cần

Hỏi han bác ở đâu, gần hay xa.

Vấn an tíu tít trẻ, già

Chủ nhân hối dọn cơm nhà, rượu ngon.

Mưa xuân hái hẹ vừa xong

Hột kê vàng nấu nếp ròng bưng lên.

Mấy khi gặp lại bạn hiền

Chén thù chén tạc rượu liền trao tay.

Mười ly uống cạn chưa say

Tấm lòng bạn thiết bao ngày không phai.

Rồi đây cách trở đông, đoài

Chuyện đời đâu biết đến mai thế nào.

** Quá cố nhân trang của Mạnh Hạo Nhiên

Qua Trại Của Bạn Cũ

Cơm gà bạn cũ mời ta

Thong dong vườn ruộng quê nhà ghé chơi

Quanh làng cây cỏ xanh tươi

Thành xưa bóng núi biếc ngời soi nghiêng

Vườn rau xanh mát ngoài hiên

Dâu tằm chuyện gẫu, bạn hiền cùng say

Trùng dương hẹn lại chốn ngày

Ngắm hoa cúc nở vui thay cảnh đời

Hải Đà phỏng dịch
break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc