Thảm nỉ đỏ thẫm theo thành thủ kéo dài đến bờ sông Tinh Nguyệt, trên thảm đỏ từng bước một chậm rãi đi tới, là bóng dáng yếu điệu của Tư Mã Minh Tuệ , dưới ánh mặt trời, thiếu nữ toàn thân giá y đỏ thẫm trông thật xinh đẹp. Vân Tử Liệt hơi hơi nheo mắt lại, thâm sâu đánh giá bóng dáng dần dần đến gần kia, ánh sáng ngọc trên mũ phượng phía trước là trân châu tương khảm, bên cạnh là chiếc khăn che mặt màu đỏ , thoáng ẩn thoáng hiện, có thể mơ hồ thấy khuôn mặt xinh đẹp phía sau khăn che mặt, tuy cực kỳ xuất sắc, nhưng tuyệt đối không phải nàng.
Vân Tử Liệt biết rõ, cô gái này không phải người mình muốn, không chỉ có dung mạo, nhất là sự khác biệt về hương vị, cô gái này không có hương vị như nàn, một mùi hương thanh nhã như ánh trăng. Cô gái đang chậm rãi bước về phía y, có vẻ kiều diễm tươi đẹp như Chu Nhược, nhưng không phải loại mà y ái mộ, loại trong sáng tao nhã từ tận trong xương tuỷ. Ý cười bên môi Vân Tử Liệt dần dần ngưng kết, đôi mắt xuất hiện vẻ tàn nhẫn cùng lãnh khốc làm Hổ Tử và Tư Mã Tuấn đều sửng sốt.
Cho dù không rõ nguyên nhân, cũng nhìn ra được Chiêu vương đang tức giận, cái loại nổi giận này khiến người ta có chút không tự chủ được mà hoảng sợ. Theo tiếng nhạc leng keng của buổi lễ, Tư Mã Minh Tuệ đi tới gần, ngẩng đầu nhìn, chống lại ánh mắt đầy tức giận của Vân Tử Liệt, không khỏi lui về phía sau hai bước, suýt nữa đứng không vững. Cho dù nam nhân tuấn mỹ như vậy, Tư Mã Minh Tuệ vẫn không tự chủ được, sinh ra một cảm giác sợ hãi mà chính mình không thể lý giải. Giống cái gì, giống một con sư tử đang nóng lòng muốn xé nát con mồi của mình, ánh mắt đang nhìn nàng, tàn bạo và lãnh khốc như vậy.
Tư Mã Minh Tuệ kích động hướng nhìn về phía bên cạnh, chống lại ánh mắt lo lắng cùng quan tâm của Hổ Tử, trong lòng mới thoáng ổn định lại, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, Chiêu vương Vân Tử Liệt của phương Bắc kia, ánh mắt thật sự khiến người ta sợ hãi, tuyệt đối không thể xem như thân mật. Thân thể Minh Tuệ rét run, nàng thậm chí có thể tưởng tượng được sau khi mình gả đi, kết cục không thể biết trước kia.
Vân Tử Liệt bỗng dưng rút ra bảo kiếm bên hông, hướng về phía Tư Mã Minh Tuệ đâm tới, mọi người kinh hãi, như sét giáng giữa trời. Hổ Tử lắc mình một cái chắn trước Minh Tuệ, chiếc khăn che mặt của Tư Mã Minh Tuệ đã bị mũi kiếm đẩy ra, khẽ phiêu phiêu rơi trên mặt đất. Sắc mặt Tư Mã Minh Tuệ trở nên trắng bệch, thân thể không ngừng run nhè nhẹ, cước bộ lảo đảo, tay trái dùng hết sức lực gắt gao bắt lấy tay Hổ Tử, Hổ Tử không khỏi đau lòng, lại giận dữ, vừa muốn mở miệng, con ngươi Vân Tử Liệt liếc qua khuôn mặt Tư Mã Minh Tuệ lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
Giọng điệu âm lãnh lộ ra hàn ý, Tư Mã Minh Tuệ hiển nhiên bị hù sợ, nhất thời không hiểu ý của y, bờ sông lập tức lặng ngắt như tờ. Sắc mặt Tư Mã Tuấn thay đổi mấy lần, sau cùng cố gắng trấn định đáp: "Không phải Chiêu vương có ý muốn kết hôn với tiểu nữ sao, như vậy chỉ sợ cực kỳ thất lễ"
Vân Tử Liệt ha ha cười, tiếng cười ngạo mạn mà bá đạo: "Thất lễ, ta Vân Tử Liệt khi nào thì để ý cái gì lễ". Mũi kiếm vẫn chỉ vào Tư Mã Minh Tuệ, tiếp tục nói: "Nàng không phải cô gái ta muốn cưới, người đêm đó nhìn thấy rõ ràng không phải nàng"
Mọi người cả kinh, Tư Mã Tuấn nghi hoặc nhìn Hổ Tử, Hổ Tử mở miệng: "Chu Tấn nói ngươi muốn kết hôn với Minh Tuệ, nói nàng giỏi văn lẫn võ thiên hạ vô song, bây giờ lại như vậy, là đạo lý gì. Ngươi nói đêm đó, ngươi thấy Minh Tuệ lúc nào?"
Vân Tử Liệt nói: "Là đêm hôm bổn vương lui binh, ta từng dò xét Uyển thành, ở hoa viên phía sau thành nhìn thấy một cô gái đang múa kiếm, bên cạnh còn có Như Ngọc công tử Hách Liên Chi"
Hổ Tử cùng Tư Mã Minh Tuệ đều thất kinh, hai người liếc nhau, đột nhiên hiểu được, Vân Tử Liệt nhìn thấy không phải là Minh Tuệ, rõ ràng là Tiểu Nguyệt. Nhưng chuyện này sao có thể nói rõ ra, huống hồ Tiểu Nguyệt sáng nay đã biến mất, chỉ để lại Hổ Tử một phong thư bảo muốn đi chu du thiên hạ, chuyện lúc này thật sự khó giải quyết cực kỳ. Nơi này đang ở giữa sông, trên đường bên bờ sông truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, theo tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ ràng, một con ngựa rất nhanh chạy tới, vừa đến gần, một người xoay người xuống ngựa, dễ nhận thấy là không còn sức lực, lảo đảo vài cái ngã trên mặt đất.
Hổ Tử cùng Tư Mã Minh Tuệ nhìn kỹ, không khỏi kinh hãi, người tới lại là Vân Tử Xung tiều tụy không chịu nổi, búi tóc có chút rời rạc, trên đầu kim quan đã nghiêng sang một bên, vài sợi tóc mai dính vào trên mặt, mà sắc mặt trắng bệch tựa như người chết. Có thể thấy người này đã cưỡi ngựa chạy không ngừng, cẩm bào và khuôn mặt đều dính bẩn, cực kì khác hẳn sự sạch sẽ và cao quý của hắn thường ngày. Hiện giờ, Vân Tử Xung trông rất chật vật và lôi thôi, ánh sáng trong mắt là vội vàng mà kích động, Hổ Tử cùng Tư Mã Minh Tuệ vội tiến lên, đỡ lấy hắn hỏi: "Sao ngươi lại tới đây"
Vân Tử Xung há miệng mấy lần, cảm giác yết hầu khô khốc , đem hết sức lực toàn thân cũng phát không ra bất kỳ âm thanh nào, Minh Tuệ vội vàng để hạ nhân cầm nước đưa cho hắn, Vân Tử Xung vội vàng uống vài ngụm, mới nói: "Tiểu Nguyệt. . . . . . Tiểu Nguyệt ở đâu?"
Thanh âm vô cùng mỏng manh và khàn khàn, Minh Tuệ nghiêng đầu nhìn Hổ Tử một cái nói: "Đúng rồi! Từ sáng sớm đã không thấy nàng, chẳng lẽ còn đang ở phủ trong thành"
Hổ Tử lại buông lỏng cánh tay Vân Tử Xung, từ trong lồng ngực lấy ra một phong thư nói: "Tiểu Nguyệt đi rồi. Nàng nói nàng muốn đi chu du thiên hạ, trừ bỏ để lại cho ta bức thư, đây là thư nàng để trong phòng mình"
Vân Tử Xung vội vàng tiếp nhận nhìn kỹ, chữ của Tiểu Nguyệt phóng khoáng xinh đẹp nổi trên giấy, không có gì lạ, chỉ có hai câu nói: “Thuyền con đi tít hút, sóng biển gửi đời thừa.”
Vân Tử Xung không khỏi mất hết sức lực toàn thân, hợp với hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ chạy đến đây, huống hồ còn không ăn uống, đến lúc này rốt cuộc chống đỡ không nối, chỉ còn một cảm giác, đó chính là mất hết hy vọng. Trước mặt bỗng tối sầm, hắn ngã quỵ trên đất, giấy trong tay theo gió bay đi, Vân Tử Liệt chìa tay bắt được, cầm trong tay nhìn thoáng qua, đôi mắt đảo qua mọi người. Nhìn Hổ Tử cùng Tư Mã Tuấn đang bận rộn sai người nâng Vân Tử Xung về phủ, tìm đại phu khám và chữa bệnh, Vân Tử Liệt thầm suy nghĩ , mở miệng hỏi: “Ngày mười lăm tháng giêng tết Nguyên Tiêu, cô gái lên đài hát Ngu Cơ là ai"
Hổ Tử cùng Tư Mã Minh Tuệ nhìn nhau một cái, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, Chiêu vương này tàn khốc lại lạnh lùng, rõ ràng để ý Kỷ Tiểu Nguyệt, sao thì bọn họ cũng không muốn để Tiểu Nguyệt có quan hệ với nam nhân này. Tư Mã Tuấn lại không hiểu chuyện trước mặt có hậu quả gì, hoàn toàn không biết, Chiêu vương này thật khó nắm bắt, sao có thể hỏi một vấn đề không liên quan đến như vậy, thế nhưng cái này tại Nguyệt Thành cơ hồ ai nấy đều biết, đoạn khúc kia là do Kỷ Tiểu Nguyệt phát minh, vội mở miệng nói: "Đương nhiên là Kỷ Tiểu Nguyệt. . . . . ."
Hổ Tử cùng Tư Mã Minh Tuệ cơ hồ đồng thời la lên: "Phụ thân không thể… không thể nói…”
Nhưng vẫn chậm một bước, Vân Tử Liệt thấp giọng nỉ non: "Kỷ Tiểu Nguyệt, Kỷ Tiểu Nguyệt, hoá ra là nàng, một bài thơ hoa đào, thiên hạ ai chẳng biết. Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh, tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành, sa trường thu điểm binh.” Lại nhìn xem tờ giấy trong tay: Thuyền con đi tít hút, sóng biển gửi đời thừa.
Thì ra là thế, hoá ra người mình yêu quý, là thiên hạ đệ nhất tài nữ Kỷ Tiểu Nguyệt. Trách không được nàng thuận miệng có thể ngâm ra câu thơ khí thế như vậy, trách không được đêm tết Nguyên Tiêu mình lại thấy nàng đứng cạnh Vân Tử Xung, trong lòng lại không thoải mái, trách không được gặp nhau trên Nghiêu sơn, nàng nghe không hiểu ám chỉ của mình. Hoá ra chính mình đa tình, nhưng nếu không phải nàng, mình cưới có tác dụng gì, một thân xác xinh đẹp , ở Chiêu vương cung không hề thiếu.
Nghĩ đến bộ dáng chật vật vừa rồi của Vân Tử Xung, mày đẹp Vân Tử Liệt hơi nhíu lại, liếc Hổ Tử một cái, cái tên mày rậm mắt to này là ca ca của nha đầu kia, trong mắt hắn là sự phòng bị với y và bộ dáng che chở Tư Mã Minh Tuệ, làm Vân Tử Liệt không khỏi gợi ý cười, tiện tay chỉ Tư Mã Minh Tuệ nói: "Ngươi thích nàng, ta thích muội muội Kỷ Tiểu Nguyệt của ngươi. Một khi đã như vậy, nàng tặng cho ngươi, ta cưới muội muội ngươi chẳng phải vẹn toàn đôi bên"
Vài người ở đây không tự giác mà cùng hít một ngụm khí, Tư Mã Tuấn giật mình nhìn Vân Tử Liệt: Hòa thân đâu phải trò đùa, nào có đạo lý như vậy. Thế nhưng nhìn thái độ của y đối với Minh Tuệ, quả thực có thể thấy rõ, vẫn đem Minh Tuệ gả cho hắn thì chắc chắn là không được, nhưng Kỷ Tiểu Nguyệt là… Tư Mã Tuấn yên lặng nhìn lướt qua Hổ Tử, mọi người đều biết, Kỷ Tiểu Nguyệt sẽ là chánh phi của Thái tử Nghiêu Quốc, thân phận như vậy, làm sao có thể hòa thân, huống hồ nhìn tình huống vừa rồi của Tử Xung, đoán chừng đã có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện diễn ra bây giờ, tất cả đều vì một người tên Kỷ Tiểu Nguyệt.
Mặc kệ là ngừng chiến hay hòa thân đều vì một cô gái, xem ra Chiêu vương Vân Tử Liệt cũng không phải vô tình như trong truyền thuyết a, ít nhất trước mặt Kỷ Tiểu Nguyệt , y vẫn không vượt qua được, tục ngữ có câu anh hùng khó qua cửa mỹ nhân, người không qua được cửa ải của nha đầu kia, sợ không phải chỉ một anh hùng như Vân Tử Liệt.
Oanh oanh liệt liệt hòa thân, sau cùng biến thành một trò cười khó thể chỉnh đốn, Vân Tử Liệt cố ý không cưới Minh Tuệ, mà kiên quyết muốn đem người hòa thân đổi thành Kỷ Tiểu Nguyệt, nếu không hiệp nghị ngừng chiến tiếp theo sẽ xoá bỏ, trong giọng nói là uy hiếp rõ ràng. Thế cục nam bắc lại một lần nữa tràn ngập nguy hiểm, mà người trong họa có phúc có lẽ chỉ có Tư Mã Minh Tuệ cùng Hổ Tử, chuyện này đối với hai người yêu nhau là hết sức may mắn, tuy nhiên giữa hai người vẫn còn cửa ải khó khăn, ít nhất trước mắt Minh Tuệ không cần lấy chồng xa, hai người còn có một đường hi vọng. Thế nhưng Vân Tử Xung, đang nằm ở thành phủ Thái tử lại thật sự không ổn.
Từ bờ sông trở về, hắn luôn mê mang vì sốt cao, miệng không ngừng gọi tên Tiểu Nguyệt, cùng một vài câu lộn xộn đứt quãng. Tư Mã Tuấn ở trong phòng đi qua đi lại, sự việc phát triển thật sự khó thể dự liệu, hiện giờ nếu tìm không được Tiểu Nguyệt, hoặc cho dù tìm được Tiểu Nguyệt thì làm thế nào để đem Thái Tử Phi đi hòa thân chứ. Nói tóm lại, nha đầu Tiểu Nguyệt kia nếu sáng nay ngay cả Thái Tử Phi cũng không làm, sao lại nguyện ý đi hòa thân, nhưng Vân Tử Liệt rõ là bá đạo đến khó tin, hắn cố ý muốn kết hôn cùng Kỷ Tiểu Nguyệt, sao có thể từ chối, không xong thì nam bắc lại phải khai chiến, trái lo phải nghĩ, tâm trạng của Tư Mã Tuấn hết sức rối loạn.
Hiện giờ trọng yếu nhất là nha đầu kia rốt cuộc đi đâu rồi, ngẩng đầu nhìn Hổ Tử nói: "Tiểu Nguyệt sẽ đi đâu, ngươi là thân ca ca chẳng lẽ một tí manh mối cũng không biết"
Hổ Tử gãi gãi đầu nói: "Từ lúc Tiểu Nguyệt sáu tuổi, ta đã không biết nàng nghĩ gì, nhưng nàng luôn nói với ta, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, bảo rằng một ngày kia nàng nhất định dùng hai chân đi tìm tòi khắp Nghiêu Quốc của chúng ta. Đi xem phong cảnh các nơi, hơn nữa nàng còn muốn làm nghề y hái thuốc ở các nơi đã đi qua, hoặc tìm nơi non xanh nước biếc dựng nhà mà ở, trồng đủ loại dược thảo, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, cuộc sống bình thường như vậy mới là mộng tưởng của nàng. Thế nhưng thân bất do kỷ mới rơi vào hoàn cảnh hiện giờ, nói thật, lần này nàng đi, ta rất mừng thay nàng, nàng rốt cục có thể đạt được cuộc sống mà nàng muốn, ta làm ca ca cực kỳ vui mừng"
Dứt lời trong phòng dị thường an tĩnh, một lúc sau, một thanh âm khàn khàn yếu ớt vang lên: “Hoá ra nàng không phải không thích kinh thành, mà căn bản là chán ghét quyền lợi cùng tranh đấu, ta quả thật sai lầm rồi, nhưng nàng cũng phải cho ta cơ hội sửa lại chứ. Hiện giờ nàng đi cho xong việc, không hề ngẫm lại tình cảm bày năm của chúng ta"
Hổ Tử cùng Tư Mã Tuấn đồng thời nhìn về phía giường, Vân Tử Xung không biết tỉnh lại từ khi nào, tựa vào giường, tuy sắc mặt vẫn trắng xanh khó coi, nhưng tinh thần lại tốt lên rất nhiều, ánh mắt Hổ Tử chợt loé, cúi sát vào hắn nói: "Tình cảm, ngươi đã cùng người khác đại hôn, Thái tử điện hạ như ngươi còn mong đợi tình cảm gì. Ngươi buông tha cho Tiểu Nguyệt đi, ta cảm giác nàng hai năm gần đây không vui vẻ gì, nhưng lần này thấy nàng ở Nghiệp thành, ta cảm thấy nàng thoải mái hơn nhiều, tựa như bỏ được gánh nặng trên vai, vứt bỏ do dự, đây là chuyện ta rất vui khi thấy"
Sắc mặt Vân Tử Xung nháy mắt trở nên khó coi hơn: "Không, ta không thể buông tay, cũng không bỏ xuống được. Từ lúc sáu tuổi, ngay khắc nàng duỗi tay cho ta, ta liền biết nàng là của ta"
Hổ Tử chợt nhíu mày, âm thầm đánh giá Vân Tử Xung, huyết thống thật sự tuyệt không thể tả, cho dù Vân Tử Xung cùng Vân Tử Liệt nhìn có vẻ không giống, nhưng sự bá đạo trong lòng, nhất là loại bá đạo đối với Tiểu Nguyệt, thật sự rất giống nhau, không biết đây là phúc hay là họa đối với Tiểu Nguyệt nữa. Ánh mắt Tư Mã Tuấn sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Tử Xung nói: "Tử Xung, con không biết hiện giờ Vân Tử Liệt cũng có ý muốn kết hôn Tiểu Nguyệt sao, nếu không có thể sẽ khai chiến một lần nữa, chẳng lẽ vì một nha đầu mà muốn chiến tranh ư"
Vân Tử Xung gắt gao chau mày: "Y không phải muốn kết hôn với Minh Tuệ ư, sao lại chuyển thành Tiểu Nguyệt ?"
Hổ Tử nói: "Lần trước Vân Tử Liệt đi dò xét Uyển thành, nhìn thấy thật ra Tiểu Nguyệt lại tưởng rằng Minh Tuệ, vì vậy mới có chuyện nhầm lẫn thế này"
Vân Tử Xung âm thầm hít vào nói: "Sao y có thể nhìn thấy Tiểu Nguyệt, dù nhìn thấy Tiểu Nguyệt, dựa vào tính cách của y cũng không thể mới một lần liền thích Tiểu Nguyệt, chuyện này không đúng"
Hổ Tử cười cợt đáp: "Chẳng phải ngươi cũng ngay từ lần gặp đầu tiên đã thích Tiểu Nguyệt ư, trong mắt ta, lần đầu tiên ngươi gặp Tiểu Nguyệt, tựa như cũng đã thích nàng "
Vân Tử Xung khóe miệng gợi lên ý cười nói khẽ: "Bây giờ nghĩ lại, đúng vậy, trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền cảm thấy nàng không giống người thường, im lặng đứng nơi đó, trong mắt đầy thông tuệ cùng hào quang, so với sao trong trời đêm còn lóe sáng hơn, làm cho người ta muốn tiếp cận, muốn che chở trong lòng"
Tư Mã Tuấn hổn hển la to: "Các ngươi còn có tâm trạng nghĩ đến nhi nữ tình trường hả, hiện giờ nên nghĩ phải làm thế nào để giải quyết cục diện bế tắc này đi"
Hổ Tử cúi đầu nghĩ nghĩ nói: "Hiện giờ có một người, có thể thử một lần”
"Ai?"
(*)
臨江仙-夜歸臨皋
夜飲東坡醒復醉,
歸來彷彿三更,
家童鼻息已雷鳴。
敲門都不應,
倚杖聽江聲。
長恨此身非我有,
何時忘卻營營?
夜闌風靜縠紋平。
小舟從此逝,
江海寄餘生。
Lâm giang tiên – Đêm về Lâm Cao (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)