“John…anh ấy không chết, nhất định John không chết…”-sau khi vụ nổ kết thúc các cô gái tức tốc lao đến đống gạch vụn trước mặt để đào bới, mặc cho những cánh tay ấy bị chảy máu thể nào, mặc cho các vết thương trước đó đang liên tục chảy máu họ vẫn giữ niềm tin John còn sống và tiếp tục đào bới.
“mau giúp các cô ấy”-Taric và Ezreal cũng tức tốc chạy theo sau, bọn họ đối với John như một người anh em trong gia đình họ không muốn hắn chết, nhất định là thế.
“mau lên, mau tìm ra John,”-những người khác cũng nhanh chóng lao vào đào bới.
“John…anh đang ở đâu, làm ơn hãy xuất hiện đi…hức hức”-Irelia liên tục lấy các tảng đá ra đào bới liên tục trong đống vụn nát của lâu đài.
“John…cậu ở đâu…cậu ở đâu…chúng tôi không tin cậu lại bỏ chúng tôi như vậy”-Ezreal đỏ ửng hai mắt tiếp tục đào bới.
“John…cậu phải sống, nếu không sống thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu, chúng ta còn nhiều trò chơi cùng chơi chung mà…John…hu hu”-Kennen khóc lóc quỳ trên mặt đất.
“Vút”-Một tia sáng hiện lên trong mắt Nami, trong thoáng chốc cô như nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc tím cô ấy đang chỉ tay xuống dưới chân mình. Nami chớp mắt cô gái ấy đã biến mất. Cô tức tốc tiến lại chỗ ấy, dùng quyền trượng đại thiên sứ trên tay phá toàn bộ đá vụn ở bên trên.
“John…tôi tìm thấy anh ấy rồi”-Nami kinh hô, cô lập tức dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân phá đi lớp đất đá đang đè lên cơ thể của John.
“mau..cứu cậu ấy lên”-Darius lao đến dùng đôi tay chắc khỏe của mình bưng những tảng đá to lớn ra một bên.
Rất nhanh cơ thể John đã thoát khỏi đám đất đá ấy, Soraka lập tức tiến lại cạnh hắn, lấy từ trong túi ra một bao thuốc viên cho vào miệng hắn, sức mạnh của những vì tinh tú trên cao liên tục được đẩy vào cơ thể John, bằng mọi cách Soraka phải giúp John tỉnh lại.
“hự”-John rên lên một tiếng, ý thức dần trở lại.
“Ha…ha…cậu ấy tỉnh rồi…thật tuyệt”-mọi người vui mừng reo hò.
“John…anh thật biết làm người khác phải lo lắng…”-Sona lao đến ôm lấy hắn mà khóc lóc.
John mở mắt cười nhẹ nhưng đang định nói thì đột nhiên cảm thấy cơ thể như bị ngàn mũi kim đâm phải. “phụt”-một búng máu phun ra từ miệng của John, chỉ có điều máu của hắn không phải mà đỏ thông thường mà trở thành màu đen.
“John…anh sao vậy?”-Kayle và những người khác lo lắng.
Malzahar tức tốc lao đến kiểm tra trên cơ thể của John, phía trước, không có gì, nhưng khi ông quay ra sau lưng hai mắt mở tròn kinh hãi, ở đó một trái tim màu đen đam bám rễ vào người của hắn, những cái rễ kia đâm xuyên qua da của John và đang liên tục dài ra.
“á..thứ này là gì?”-Miss phát hiện ra thứ đó kinh hãi thét lên.
“Là Ác Tâm của chúa tể”-Kassadin đứng bên ngoài nheo mắt nói.
“nó là gì?”-Mọi người lo lắng nhìn Kassadin hỏi.
“là ác tâm bên trong cơ thể của Chúa tể trước khi chết đã kịp bám vào người John, nếu như cứ để nó tiếp tục phát triển thì e rằng không bao lâu nữa John sẽ biến thành Chúa tể thứ 2.”-Kassadin liền đáp.
“không thể nào, tại sao lại có chuyện này kia chứ”-Leblanc che miệng hốt hoảng.
“mau lấy nó ra, không được để nó tiếp tục phát triển trên người của cậu ấy nữa”-Shen lập tức nói.
Malzahar thất thần một lúc rồi ngồi bịch xuống đất nói: “ không được đâu, ác tâm này một khi bám vào thì không thể nào lấy ra được, nó phát triển thông qua việc hút lấy sức mạnh phép thuật có trong không khí, sẽ chẳng có gì có thể ngăn cản được nó phát triển.”
“giết…giết ta đi…”-John nói một cách yếu đuối.
“John…anh đang nói cái gì thế?”-Diana liền nói.
John nắm lấy tay cô cố gắng nói: “ Diana, dùng kiếm của em, giết anh đi, anh không muốn trở thành Chúa tể thứ 2 đâu…”
“không em không làm được”-Diana khóc lóc từ chối.
“Janna, hay em làm đi…giết anh đi”
“Caitlyn, em là cô gái mạnh mẽ, hãy giết anh đi…nếu em còn yêu anh thì hãy tự tay giết chết anh trước khi anh biến thành một tên chúa tể ác độc…”
“Không, bọn em không thể, John….bọn em không thể làm điều đó…”-Janna và những cô gái khác khóc lóc từ chối.
“anh xin lỗi, nhưng…”-John đau khổ, giờ đây hắn không hề muốn biến thành một chúa tể thứ 2, hắn sợ rằng một khi trở thành chúa tể, hắn sẽ làm hại rất nhiều người có thể có vợ hắn và những người hắn yêu quí.
“không phải ác tâm phát triển nhờ hấp thụ sức mạnh phép thuật trong không khí sao? Vậy chỉ cần đưa cậu ấy đến một nơi không có sức mạnh phép thuật là được”-Te emo đứng bên ngoài nói.
“làm gì có nơi đó chứ…ở khắp nơi trên Valoran này nơi nào mà không có các nguyên tố phép thuật trong không khí.”-Lissandra lắc đầu ngao ngán.
“thực ra có một nơi đấy, là thế giới trước kia của nó…ở đấy không hề có một chút sức mạnh phép thuật gì trong không khí cả.”-Malzahar nói.
Lời vừa nói ra vừa khiến mọi người có một tia hi vọng nhưng cũng khiến mọi người có cảm giác mất mác. Nếu làm như thế không phải để John rời xa mọi người hay sao.
“thình thịch…thình thịch…”-tiếng trái tim ác tâm phía sau đập.
“Ọc…”-John phun ra thêm một búng máu nữa ngã trên mặt đất, khuôn mặt tái xanh…
Elise và các cô gái cực kì hốt hoảng vội đỡ hắn dậy, rồi nhìn nhau như thầm quyết định điều gì đó. Elise xoay sang nhìn Malzahar nói: “ hãy đưa John về thế giới trước kia của mình…chỉ có làm điều này mới có thể cứu lấy mạng sống của John mà thôi.”
“không…ta không thể bỏ lại mọi người được”-John giữ chặt tay Elise lắc đầu nói.
“John…anh phải sống, bọn em không muốn mất anh đâu…”-Miss nói.
“đúng đấy John, nếu cha anh đã đưa anh đến đây 1 lần thì có thể đưa anh đến lần thứ 2 mà…”-Elise nói.
“ọc…”-John liên tục ói máu đen ra, những cái rễ đằng sau lưng hắn ngày một dài hơn, trái tim kia đang phát triển một cách nhanh chóng.
“Malzahar, mau đưa cậu ấy đi đi, nếu để lâu e rằng…”-Jarvan lo lắng nói.
Malzahar thở dài nói: “ mọi người nghĩ ta không muốn làm ngay hay sao? nhưng hiện tại sức mạnh trong người của ta đã suy giảm rất nhiều, không đủ sức để mở nó được.”
“vậy phải làm sao đây? Không lẽ để John trở thành chúa tể thứ 2 sao?”- Lux đau khổ ôm chặt lấy Ezreal mà khóc lóc.
“Giết ta đi…giết ta…á”-John đột nhiên hét lớn, đôi mắt của hắn bắt đầu biến đổi, hai con người hóa thành một màu tím quỷ dị…mái tóc đen nay cũng bắt đầu dần hóa thành một màu tím đậm…
“thình thịch…thình thịch…”- tiếng trái tim ác tâm ở sau lưng John liên tục đập một lúc một nhanh…
“để ta giúp”-Kassadin tiến lại nói, Malzahar kinh ngạc nhìn ông ta hiển nhiên hai người vốn có chút bất hòa từ trước đến nay nhưng lần này Kassadin chịu giúp đỡ khiến Malzahar cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Kassadin nói tiếp: “ Muốn mở cánh cổng ấy buộc lòng ngươi phải sử dụng toàn bộ sức mạnh hư không trong cơ thể của mình, nhưng giờ sức mạnh của ngươi không còn bao nhiêu cho nên ta sẽ cho ngươi mượn.”- nói xong từ lòng bàn tay của Kassadin một luồng năng lượng hư không tinh thuần lập tức chảy vào người Malzahar.
Malzahar cảm thấy lúc này cơ thể cực kì mạnh mẽ, ông ấy đứng thẳng dậy nhìn Kassadin nói: “ cảm ơn đã giúp”
“ta không giúp ngươi, nên nhớ ta với ngươi còn mối thù phải giải quyết, nhưng ta không phải trẻ con, ta biết lúc nào nên làm gì lúc nào không nên làm. John con trai ngươi là chồng của con gái ta, để nó chết như vậy con gái nhất định không vui.”-Kassadin lạnh lùng nói.
Malzahar không đáp lại chỉ gật nhẹ đầu, ông tiến về phía trước chừng 5 bước, hai tay bắt đầu vẻ lên không khí những chú pháp kì bí, một trận đồ quái dị lập tức xuất hiện, vô hạn nguyên tố trong không khí nhanh chóng bị trận đồ kia hấp thụ một cách điên cuồng, cùng với đó sức mạnh hư không trong người Malzahar liên tục trào ra như sóng biển để có thể giữ vững được trận đồ kia.
“vù vù vù”-Gió điên cuồng thổi, bầu trời lại một lần nữa biến sắc.
“ầm ầm ầm”-một cánh cổng bắt đầu xuất hiện, cánh cổng kia được điêu khắc đầy các hoa văn tinh xảo, hai cánh cổng mở rộng xuất hiện trước mọi người.
“đấy là cánh cổng đã đưa cậu ấy đến đây, bây giờ cũng đưa cậu ấy quay trở lại, có lẽ số phận của cậu ta đã định là không thể ở lại đây”- Yorick nghĩ lại, lần đầu tiên John đến với thế giới này ông ta là người đầu tiên gặp hắn.
“Phụp”-Malahar phun ra một búng máu nói lớn: “ mau đưa nó vào bên trong…”
Garen và Darius tiến lại đỡ lấy John tiến đến cạnh cánh cổng.
“John…hu hu…”-Sona và những cô gái khác bắt đầu khóc, họ hoàn toàn không nghĩ rằng sau cuộc chiến này bọn họ lại phải xa cách nhau như vậy.
“chờ đã!”-Khi Garen và Darius đưa John đi ngang qua Malzahar thì ông vội bảo dừng lại, lấy cây dao mà ông hay mang bên mình ra đặt vào người của John rồi nói: “ con trai, có lẽ số phận của con không thuộc thế giới này, ta sẽ cố gắng thay con bảo vệ những người bạn và những người con yêu quý…”
Garen và Darius đưa John đặt vào bên trong cánh cổng ngay lập tức hai cánh cửa to lớn kia từ từ đóng lại.
Garen và cả Darius quỳ trước cánh cửa, toàn bộ binh lính Liên minh cùng các tướng khác cũng quỳ xuống. Garen và Darius hô lớn: “ John, chúng tôi thay mặt cho toàn thể mọi người dân của Valoran và những thế giới khác cảm ơn những gì cậu đã hi sinh cho chúng tôi. Những gì cậu đã làm nhất định chúng tôi không bao giờ quên, tất cả đều nằm trong trái tim này. Chúng tôi xin thề sẽ giữ vững tâm nguyện của cậu, xây dựng một Liên Minh Huyền Thoại gắn kết như anh em. John hãy nhận của chúng tôi một lạy.”
“vĩnh biệt Chỉ Huy”
“vĩnh biệt Chỉ Huy”
“vĩnh biệt Chỉ Huy”
……………………..
“đây là đâu? Nơi này là nơi nào?”-giọng nói đầy yếu ớt của John vang lên, hắn chợt mở bừng mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Một căn phòng với những ánh điện sáng trưng, trên người thì khoắc một bộ đồ bệnh nhân mà đã lâu lâu lắm rồi hắn chưa được thấy lại.
“cậu ta tỉnh lại rồi sao?”-Một người đàn ông mặc chiếc áo khoắc trắng mỉm cười tiến lại.
“Bác sĩ?”-John kinh ngạc trợn mắt, hắn thầm nghĩ: “ không lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao?”
“Cậu tỉnh lại rồi sao? ở bên ngoài có mấy anh công an đang đợi để vào hỏi chuyện cậu đấy.”-Vị bác sĩ kia nói.
“công an sao?”-John kinh ngạc, lần này thì đúng thật rồi, hóa ra là hắn nằm mơ từ trước đến nay.
Người bác sĩ kia đáp: “ đúng vậy, họ phát hiện cậu bất tỉnh bên trong công viên 29/3, cả người quần áo rách rưới, trên người còn cầm theo một con dao nữa, cho nên họ muốn điều tra làm rõ chuyện này.”-Nói xong người bác sĩ kia đưa tấm hình chụp con dao mà họ đã nói kia cho John thấy.
“gì…gì…thế này…con dao này”-John kinh hãi nhận, ra con dao kia đấy không phải là con dao mà cha hắn hay đeo bên người sao? vậy mọi chuyện xảy ra trước đây đều là sự thật, không phải mơ….
“ác tâm…ác tâm…”-John loay hoay kiểm tra sau lưng, hoàn toàn không có gì cả, ác tâm đã biến mất.
“chào cậu, chúng tôi có thể nói chuyện với cậu một chút chứ?”-Hai anh công an từ bên ngoài đi vào nói.
Cuộc hành trình huyền thoại đầy màu sắc và mùi vị của John đến đây đã chấm dứt.
Đây là dành cho những ai thích có một kết cục đẹp và không muốn có kết cục bi thương.
Hơn ba năm sau khi John đưa quay trở về bằng cánh cổng kia, mọi người lúc này mới biết được chuyện Malzahar sẽ không thể nào một lần nữa gọi lại được cánh cổng thông đến thế giới của John một lần nào nữa, bởi vì cánh cổng ấy được gọi ra bằng một loại phép thuật cấm kị của thế giới hư không và nó chỉ có thể sử dụng trong 2 lần mà thôi. Khi mọi người biết việc này tất cả đều cảm thấy rất thất vọng, nhưng không ai dám trách móc gì cả, bởi với họ việc John còn sống là điều tốt nhất rồi.
Cũng trong một năm này, cuộc sống của mọi người dân trên Valoran trở nên vô cùng yên bình, Jarvan IV trở thành vua của Demacia và lấy Quinn làm vợ, Darius trở thành người đứng đầu của Noxus. Hai đế quốc này mặc dù vẫn có vài xung đột linh tinh nhưng thủy chung vẫn giữ tâm nguyện của John cố gắng đoàn kết cùng với nhau, và tất nhiên tình cảm của Garen và cô nàng Katarina ngày một phát triển cũng được xem là một trong số những nguyên do này.
……………….
Tại một thung lũng hoang vu đầy hoa thơm cỏ lạ và chim chóc thú muôn, một căn nhà gỗ mộc mạc đơn sơ những không kém phần trang nhã được dựng tại nơi này, bên trong đó có một đám trẻ đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, ở chiếc bàn đá gần đó, có thể nhận thấy khuôn mặt xinh đẹp của Sona đang nhìn lũ trẻ chơi đùa cùng với nhau.
“Isla…em không thoát khỏi anh đâu”-Một cậu bé kháu khỉnh nhảy từ trên mái nhà xuống, từ cổ tay bắn ra một sợi tơ trói cô bé xinh xắn vừa chạy vừa cười kia lại.
“anh Peter ăn gian…không chơi…không chơi”-Cô bé kia bị bắt lại nũng nịu lắc đầu.
“Isla để anh giải cứu cho em”-Một cậu bé khác lập tức lao đến, cậu ta nhanh như gió, tốc độ lao đi không khác gì một con hồ ly uốn éo. Hai tay lập tức xé toạt sợi tơ đang giữ chặt Isla lại.
“nào các con, có trái cây đây…mau đến ăn đi”-Từ trong nhà, Miss và Nami cùng các cô gái khác đen ra rất nhiều hoa quả nhìn lũ trẻ cười nói.
“mẹ Sona, papa khi nào quay về”-một cô bé xinh xắn nhìn khá giống Sona ngồi trên đùi của cô nói.
Sona xoa đầu cô bé đáp: “ Anna, papa của con sẽ sớm quay trở lại thôi, nhất định…”
“có thật vậy không mẹ Nami”-Con gái của Nami ngồi trên ghế nói.
Nami mỉm cười gật đầu.
“ừm…papa là một anh hùng, nhất định papa sẽ quay trở về thăm bọn con”-Cô bé Anna gặm trái táo cười nói.
“tiếc thật, sau khi John đi anh ấy không thể biết được tin chúng ta đã có thai cùng với anh ấy, không biết khuôn mặt của anh ấy sẽ như thế nào nhỉ”- Miss ôm một cậu bé tóc nâu đẹp trai cười nói.
“chắc sẽ rất ngộ đấy”-Syndra cười hì hì nói.
“Mọi người”-Kayle từ trên trời bay đến, bên cạnh cô là một cậu bé thiên sứ trông vô cùng kháu khỉnh.
“là Kayle, cô ấy đến rồi.”-Irelia cười nói.
“a, anh Max kìa….mau xuống đây chơi cùng với bọn em đi nào”-bọn trẻ thấy cậu bé thiên sứ kia xuất hiện tỏ ra vô cùng hứng khỏi.
“các mama mau ra đây chơi cùng tụi con”-Một con cậu bé bay lơ lửng trên không kéo lấy tay Syndra cười nói.
Mười một cô gái cùng với 11 đứa trẻ bắt đầu chơi đùa cùng nhau…tất cả họ đều tin rằng sẽ có một ngày John quay trở về đoàn tụ cùng với họ…nhất định sẽ có ngày đó.
(thích có kết thúc mở chứ gì, quất luôn, hóng cho chết )
Ở một hồ nước rộng mênh mông, mặt nước phẳng lặng và trong suốt như mặt gương. Ai biết được ở sâu bên trong hồ nước ấy có một cỗ quan tài thủy tinh trong xuốt, bên trong quan tài kia là thân xác của một cô gái xinh đẹp với mái tóc tím. Đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ một giấc ngủ dài…bỗng đột nhiên đôi mắt ấy mở bừng ra…