Dù sao Chu Anh Anh cũng là chủ tử, đã lên tiếng thì Nguyệt Quế cũng không thể cứng cổ không đáp. Thế là Chu Anh Anh tiếp tục cho Song Nguyệt lui ra, rồi cùng Nhị Xuân vào gian trong. Chu Anh Anh vừa ngồi xuống, Nhị Xuân liền mang thêm trà nước và đồ ăn vặt cho nàng. Đồ ăn vặt là mứt đào mà lần trước Hàn Quang Tễ mua cho nàng ở Cam Vị Trai.
Đợi Chu Anh Anh thấm giọng, Xuân Thâm mới thăm dò hỏi: "Chuyện của Nguyệt Quế... Nãi nãi có dự tính gì chưa ạ?"
"Phải hỏi Tam gia đã, dù sao cũng là người của chàng." Ngày kia Hàn Quang Tễ sẽ bắt đầu vào cung làm việc, mấy ngày nay việc xã giao cũng nhiều lên, sau này không biết còn bận rộn đến mức nào nữa?
Chu Anh Anh nói xong, thấy Xuân Thâm vẫn nhíu mày, bèn cười nói: "Em đừng suốt ngày lo lắng vớ vẩn. Sắp xếp cho các nàng gả chồng vốn là ý của Tam gia." nàng nói xong, ngừng một chút rồi nói tiếp: "...Nói ra thì, các em cũng lớn tuổi rồi, nếu có nhà nào vừa ý thì cứ nói cho ta biết. Ta đảm bảo sẽ gả các em đi thật vẻ vang."
Xuân Thâm nghe xong, mỉm cười, "Vội gì chứ? Đợi Tam nãi nãi có con rồi hẵng hay. Nô tỳ còn có thể ở lại thêm hai, ba năm nữa."
Chu Anh Anh vừa nghe đến chuyện con cái là thấy đau đầu. Chẳng lẽ nàng thật sự không thể quay về thế kỷ hai mươi mốt, phải ở lại đây làm Tam nãi nãi của phủ Võ An Hầu mãi sao? Gần đây nàng càng ngày càng ít nhớ đến cuộc sống trước kia, gần như cảm thấy nửa đời trước ở tương lai giống như một giấc mơ hoang đường của mình. Mà Chu Anh Anh sống cùng Hàn Quang Tễ ở phủ Võ An Hầu mới là thật. Mỗi khi nghĩ như vậy, nàng bất giác lại bóp nhẹ túi thơm đeo bên hông, mảnh giấy mỏng bên trong nhắc nhở nàng mình từ đâu đến, là người như thế nào.
"Cứ nói chuyện con cái, ta thấy Tam gia còn không sốt ruột bằng em đâu!" Chu Anh Anh nói, thấy Xuân Nồng đang cụp mắt, không nói lời nào, bèn hỏi nàng ta, "Còn em thì sao? Em cũng muốn đợi ta có con rồi mới lấy chồng à?"
Xuân Nồng nghe xong, cắn môi nói: "Nô tỳ cũng nghĩ giống Xuân Thâm ạ!"
Chu Anh Anh thấy cả hai đều nói như vậy, thầm nghĩ: Sau này không thể chỉ ru rú trong viện tự lo cho mình như trước nữa. Ra ngoài gặp gỡ nhiều người hơn, có lẽ sẽ tìm được nhà nào phù hợp cho Nhị Xuân. Bốn cô nàng Xuân là chỗ dựa của nàng khi mới đến thời cổ đại, Chu Anh Anh hy vọng các nàng đều có một bến đỗ tốt đẹp.
Một lúc sau, Chu Anh Anh nhận được tin Hàn Quang Tễ đã về phủ, bèn đến thư phòng nhỏ tìm người. Đến trước cửa thư phòng, gã sai vặt gác cửa nói với nàng rằng trong thư phòng có người đang nói chuyện với Tam gia.
Chu Anh Anh nghe vậy, hỏi: "Là ai?" Nếu có khách lạ, nàng sẽ về phòng chính đợi hắn.
ŧıểυ đồng lại nói: "Là Nguyệt Quế ạ."
Ồ? Không ngờ Nguyệt Quế này trông có vẻ trầm ổn hơn Nguyệt Thiền, lại cũng biết cách xoay xở nhỉ.
Chu Anh Anh suy nghĩ một lát, rồi lại hỏi: "Là Tam gia có chuyện muốn hỏi nàng ta sao?"
ŧıểυ đồng nghe xong, lắc đầu nói: "Là Nguyệt Quế đến xin gặp Tam gia ạ."
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, một tràng tiếng bước chân ngày càng gần, hai người ngừng nói, nhìn thấy người từ trong phòng đi ra chính là Nguyệt Quế. Nguyệt Quế kia thấy Chu Anh Anh cũng không có vẻ gì là chột dạ, lễ phép hành lễ rồi lui xuống. Chu Anh Anh cũng lười gõ đầu nàng ta, có gõ thì cũng nên gõ đầu Hàn Quang Tễ mới phải!
Vì hôm nay phải ra ngoài gặp khách nên Hàn Quang Tễ ăn mặc vô cùng chỉnh tề. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo choàng dài cổ lật màu xanh ngọc trông vô cùng tuấn tú phóng khoáng... trừ chiếc khăn đội đầu, trông như đôi tai cụp xuống của một con thỏ béo.
Chu Anh Anh nghĩ vậy thì che miệng cười, rồi hành lễ với Hàn Quang Tễ. Hắn gật đầu đáp lại, Chu Anh Anh liền cùng hắn ngồi trên chiếc giường La Hán trong thư phòng. Vì hai người Chu Hàn ở chung đã lâu, tỳ nữ người hầu đã biết thói quen của họ. Cho nên thấy Chu Anh Anh đến, dâng trà nước xong liền lần lượt lui ra. Hàn Quang Tễ thấy vậy, lại ra lệnh cho một người trong số đó đốt chậu than trước rồi mới đi.
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Chu Anh Anh liền dựa vào người hắn hỏi: "Lạnh không? Giờ này còn đốt chậu than?"
Hàn Quang Tễ lắc đầu, không trả lời, nhưng lại nắm lấy tay Chu Anh Anh.
Tay hắn nóng hổi. Chu Anh Anh biết hắn thấy mình sợ lạnh nên mới đốt lò than, trong lòng bất giác ấm áp, ý định muốn "chỉnh đốn" hắn ban nãy cũng tan đi quá nửa.
“Lúc vào cửa ta gặp Nguyệt Quế, ta biết nàng ta tìm chàng vì chuyện gì rồi!” Chu Anh Anh vừa nói, vừa lén chạm vào khăn vấn đầu của hắn… Đúng là một con thỏ dễ thu hút người khác. Nàng phải trông chừng cẩn thận mới được.
Hàn Quang Tễ cảm thấy tay nàng đang lén lút làm loạn, bèn nắm cả hai tay nàng, coi như sưởi ấm tay cho nàng. Rồi hắn nhíu mày nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, không được động tay động chân!”