Hạnh Phúc Ở Cổ Đại

Chương 60: Mặt dày

Trước Sau

break

Vừa nhìn thấy Hàn Quang Diệu, Chu Anh Anh tức giận dậm chân – người này đúng là còn dai hơn cả oan hồn! Gặp phải đã đành, lại còn luôn miệng gọi "biểu muội, biểu muội", cứ như sợ Hàn Quang Tễ không nhận ra hai người có "gian tình" vậy – nghĩ đến đây, nàng càng cảm thấy có gì đó không đúng. Ai làm chuyện mờ ám mà chẳng giấu giếm? Nghĩ kỹ lại, hành động của Hàn Quang Diệu này không giống như muốn ve vãn… mà giống như đang cố tình chia rẽ!

Suýt chút nữa thì mắc bẫy tên ŧıểυ nhân này!

Hàn Quang Diệu thấy sắc mặt Chu Anh Anh thay đổi mấy lần, cũng không biết nàng đang nghĩ gì, liền cười cười tiến lên bắt chuyện: "Vừa rồi ở ngoài chợ phía Tây thấy xe ngựa của tam đệ, ta còn thấy lạ… Tam đệ không thích đến chợ phía Tây chơi, hóa ra là đi cùng biểu muội."

Chu Anh Anh chỉ ừ một tiếng, không muốn nói nhiều với hắn ta.

Nhưng Hàn Quang Diệu lại không sợ nàng lạnh nhạt, nói thẳng: "Tam đệ ít đến chợ phía Tây, chắc cũng không biết có gì hay ho ngon lành… Ta vừa xong việc, hay là để ta dẫn hai người đi nếm thử vài món đặc sản nhé?"

Trong lòng Chu Anh Anh chỉ mong hắn ta thức thời một chút, ai cần hắn ta đi cùng hả?

Nàng liền trừng mắt nhìn hắn ta: "Đại bá đã xong việc thì nên nhanh chóng về nhà với tẩu tẩu và Sâm ca nhi, cần gì phải đến đây góp vui?"

Hàn Quang Diệu nghe vậy lại cười: "Biểu muội nói thế sao nghe có chút đố kị vậy?"

Vô sỉ! Nếu không phải đang ở trên đường lớn, Chu Anh Anh thật sự muốn bảo hắn ta cút càng xa càng tốt!

Chu Anh Anh hừ một tiếng định đáp trả, lại nghe thấy có người gọi "Nãi nãi", thì ra là Xuân Thâm mua bánh Hồ đã về.

Chu Anh Anh đáp lại, rồi đưa tay chỉ về phía tiệm Cam Vị Trai không xa nói: "Tam gia đang ở đó mua đồ ngọt cho ta, nếu ngươi không sợ thì cứ nói những lời này cho chàng nghe!"

Hàn Quang Diệu nghe vậy, nheo mắt nhìn nàng một lượt, nói: "Hôm trước muội muội nói với ta tam đệ rất cưng chiều muội, ta còn có chút không tin. Không ngờ biểu muội lại có thể dỗ được tam đệ cùng đến chợ phía Tây." Nói rồi hắn lại kéo cổ tay Chu Anh Anh: "Đây là vật thánh thượng ban sao? Tam đệ đúng là chịu chơi."

Hai chủ tử đang nói chuyện, Nhị Xuân và gã sai vặt chỉ đứng canh giữ bên cạnh, không để ý đến lời nói của hai người. Chỉ là đột nhiên thấy Hàn Quang Diệu kéo cổ tay Chu Anh Anh, cả ba đều vội vàng. Nhưng chưa kịp tiến lên bảo vệ Chu Anh Anh thì Hàn Quang Diệu đã cảm thấy cánh tay bị ai đó nắm chặt đến đau. Vì đau, Hàn Quang Diệu buông tay Chu Anh Anh ra.

Chu Anh Anh vừa thấy người đến, lập tức gọi: "Tam gia." rồi nấp sau lưng hắn.

Lúc này sắc mặt Hàn Quang Tễ đã rất khó coi, hắn buông tay Hàn Quang Diệu ra hỏi: "Đại ca, đây là chuyện gì?"

Chu Anh Anh thật sự sợ tên mặt dày Hàn Quang Diệu này sẽ nói ra những lời hại người, trong lúc cấp bách, nàng liền ôm lấy tay Hàn Quang Tễ nói: "Tam gia! Chàng đến thật đúng lúc, chàng phải làm chủ cho ta!" Không để Hàn Quang Diệu xen vào, nàng lại vội vàng nói: "Đại bá trước đây đã tìm ta một lần, nói ta trước khi bệnh đã mượn hắn năm mươi lượng bạc! Nhưng ta đã quên chuyện trước kia, đại bá lại không đưa ra được giấy nợ, chuyện này đành bỏ qua… Nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy vòng tay trên tay ta, lại nói muốn lấy nó để trừ nợ!"

Hàn Quang Tễ lần trước nghe Hàn Quang Diệu gọi nàng là biểu muội đã rất không vui. Chu Anh Anh nghĩ, nếu lần này nói với Hàn Quang Tễ rằng Hàn Quang Diệu có ý đồ sàm sỡ nàng, càng khiến Hàn Quang Tễ nghĩ đến chuyện trai gái. Thêm vào đó cái miệng thích gây rối của Hàn Quang Diệu, nàng càng khó mà nói rõ được.

Hàn Quang Diệu ở bên kia đương nhiên không ngờ Chu Anh Anh lại nói như vậy. Hắn ta đã nghe Hàn Mộ Lan nói, Chu Anh Anh sau khi khỏi bệnh tính tình thay đổi rất nhiều, không ngờ lại là thật.

Hàn Quang Tễ nghe vậy, liền quay sang Hàn Quang Diệu nói: "Đại ca, có chuyện này sao?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc