Hàn Quang Tễ nghe Chu Anh Anh nói, nhất thời không trả lời cũng không đứng dậy rời đi. Chu Anh Anh thấy vậy, lặng lẽ nhìn theo ánh nến trong phòng ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn, chỉ thấy dưới ánh sáng đỏ rọi vào khiến gương mặt như ngọc của hắn ửng hồng, lông mày thanh tú, mắt sáng như sao, chắc hẳn trong ŧıểυ thuyết nói nhất kiến chung tình cũng chỉ như vậy mà thôi - mà thiếu niên tuấn tú như thế này, từ xưa đến nay nàng chỉ gặp được một người.
Chu Anh Anh đôi khi nghĩ, nếu có một ngày nàng thật sự xuyên không trở về, Hàn Quang Tễ sẽ thế nào? Nếu "Chu Anh Anh" ban đầu trở lại, có lẽ hắn cũng có thể làm vợ chồng tương kính như tân với nàng ấy. Nếu Chu Anh Anh từ nay biến mất, với tài năng của hắn nhất định cũng sẽ cưới được một người vợ tài đức vẹn toàn.
Chu Anh Anh càng nghĩ trong lòng càng chua xót... trong lòng hơi động liền đưa tay ôm lấy cánh tay Hàn Quang Tễ - chỉ cần một ngày nàng còn ở đây, thiếu niên này chính là của nàng.
Hàn Quang Tễ không biết suy nghĩ trong lòng Chu Anh Anh, đột nhiên bị nàng ôm lấy thì cả người cứng đờ, hỏi: "Nàng... nàng làm sao vậy?"
Cái gì mà làm sao? Chu Anh Anh âm thầm thở dài, thầm nghĩ: Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, đồ ngốc.
Nhưng Chu Anh Anh sợ dọa hắn, nghĩ một hồi, chỉ rướn người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má hắn.
Ài. Quả nhiên là còn trẻ, da mặt cũng mỏng lắm.
Hàn Quang Tễ đột nhiên bị hôn, liền ngẩn người ra, trong nháy mắt những lời Lưu Thước nói lại lộn xộn trong đầu hắn. Cứ nghĩ lung tung một hồi, lồng ngực hắn đập mạnh, vô thức muốn đưa tay đẩy Chu Anh Anh ra, nhưng lại nghĩ nếu đẩy nàng ra, trong lòng nàng không biết sẽ buồn đến mức nào...
"Nàng... đang làm gì vậy?"
"Ta làm gì chứ?" Chu Anh Anh nói, ôm chặt lấy tay hắn hơn, "Ta hôn phu quân của mình thì không được sao?" Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hàn Quang Tễ, thầm nghĩ: Có hoa đẹp thì nên hái ngay! Chuyện xuyên không về hay không, tính sau!
Hàn Quang Tễ nghe vậy, nghiêm mặt trừng mắt nhìn nàng, nhưng vẫn không động đậy.
Chu Anh Anh biết trong lòng hắn luôn có chút băn khoăn về việc mình là người của Hứa di thái, nên mới đối xử với nàng lúc nóng lúc lạnh. Nhưng hắn như vậy chẳng phải là làm khó chính mình sao?
Nghĩ vậy, nàng lại áp sát vào, cọ cọ vào làn da trắng nõn trên mặt hắn.
Hàn Quang Tễ đã sớm biết Chu Anh Anh là người táo bạo, nhưng nào ngờ nàng thật sự không sợ hắn, nào chỉ là không sợ hắn? Thậm chí còn không có điểm dừng.
Chu Anh Anh cọ xong mặt lại bị hắn liếc xéo một cái, liền có chút tủi thân nói: "... Cọ cọ cũng không được sao?"
Hàn Quang Tễ vừa nói ra chữ "Không", cúi đầu lại chạm vào đôi mắt long lanh của Chu Anh Anh, tình ý trong mắt dưới ánh đèn mờ ảo trông thật quyến rũ, lay động lòng người.
Hai người, một người ôm, một người ngẩn ngơ, cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy một lúc lâu. Đúng lúc Chu Anh Anh nghĩ là không còn hy vọng nữa, Hàn Quang Tễ đột nhiên nâng mặt nàng lên, hôn xuống môi nàng.
Haizz, cuối cùng cũng thông suốt rồi sao? Chu Anh Anh thầm thở dài trong lòng, mặc cho Hàn Quang Tễ nâng mặt mình hôn. Đôi môi hắn tuy hơi mỏng, nhưng lại mềm mại, ẩm ướt, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, rất thoải mái.
Nhưng không lâu sau, Chu Anh Anh đã có chút không hài lòng. Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn có chút băn khoăn, nếu làm gì đó quá mức liệu có dọa hắn sợ không?
Hàn Quang Tễ lần đầu nếm trải hương vị tình yêu, chỉ cần đôi môi chạm vào nhau như vậy đã cảm thấy tim đập thình thịch. Nhưng chỉ đơn thuần tiếp xúc da thịt như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy chưa đủ. Đang do dự thì cảm thấy có vật gì mềm mại lướt qua môi mình. Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Chu Anh Anh đưa đầu lưỡi nhỏ nhắn ra liếʍ môi hắn.
Lúc này hắn lại nhớ đến những chiêu trò Lưu Thước nói - nếu Chu Anh Anh liếʍ không phải môi hắn, mà là chỗ khác...
Chỉ cần nghĩ như vậy, Hàn Quang Tễ đã cảm thấy ngực như muốn nổ tung. Tiếp đó, hắn học theo Chu Anh Anh, đưa lưỡi ra vẽ theo hình dáng đôi môi nàng. Chu Anh Anh nhất thời bị hắn hôn đến mức thở không ra hơi, khẽ mở miệng, Hàn Quang Tễ linh cơ khẽ động, lưỡi liền chui vào miệng ấm áp của Chu Anh Anh.
Trong nháy mắt, hai người quấn quýt lấy nhau, trong màn xuân vang lên tiếng nước tí tách, triền miên không dứt.