Hạnh Phúc Ở Cổ Đại

Chương 37

Trước Sau

break

Tuổi còn nhỏ rất nghịch ngợm? Nếu Chu Anh Anh không nghe được câu chuyện trước sau, còn tưởng hắn đang nói con gái chứ không phải vợ! Hơn nữa, sao lại lôi nàng vào chuyện này? Nói về eo của hắn đi! Eo hắn rốt cuộc bị làm sao?

Chu Anh Anh sốt ruột, liền đến gần cửa sổ hơn. Nàng áp tai vào cửa sổ, đang nghe say sưa thì bỗng nhiên có tiếng kẽo kẹt, cửa sổ gian trong bị đẩy ra.

Người đẩy cửa sổ ra dĩ nhiên là Hàn Quang Tễ.

Hắn  lạnh mặt nhìn nàng, hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"

Lưu Thước trong phòng không ngờ có người ngoài cửa sổ, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một thiếu nữ, thò đầu ra xem, chỉ thấy một nữ tử búi tóc phụ nhân đứng ngoài cửa sổ. Cô gái này tuy ăn mặc như phụ nhân, nhưng lại rất trẻ. Làn da nàng trắng như tuyết, cằm nhọn, trông có vẻ ốm yếu, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, toát lên vẻ lanh lợi, tinh quái. Lưu Thước thấy nàng dung mạo như hoa rọi nước, dáng người như liễu yếu trước gió, có vài phần vẻ đẹp của Tây Thi nên đoán đây hẳn là người vợ ốm yếu của Hàn Tam. Nhưng hắn còn muốn nhìn thêm vài lần nữa, Hàn Quang Tễ đã bước đến, che hắn lại phía sau.

Lưu Thước không nhìn thấy người, nhưng nghe thấy nữ tử nói: "Dĩ nhiên là đến thăm chàng rồi."

Lúc này Hàn Quang Tễ nhíu mày nói: "Nàng đến thăm ta thì cứ vào cửa chính là được."

Lưu Thước thấy nữ tử kia trông yếu ớt, Hàn Quang Tễ lại lạnh lùng, trong lòng còn tưởng người đẹp ốm yếu này chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Ai ngờ nữ tử kia còn cãi lại: "Tùy Phongkhông cho vào! Hơn nữa ta cũng muốn xem bệnh, chàng có đồng ý không?"

Lưu Thước biết Hàn Quang Tễ rất coi trọng quy củ, nghĩ hắn nhất định sẽ từ chối. Ai ngờ trong chốc lát, hắn tuy không đồng ý nhưng cũng không từ chối.

Lúc này, người đẹp ốm yếu bên ngoài bỗng ho dữ dội vài tiếng, nghe mà xót xa, "Tam gia...ở đây lạnh quá, chàng cho ta vào trong rồi nói."

Lưu Thước là người thương hoa tiếc ngọc, sao có thể nhẫn tâm nhìn mỹ nhân chịu lạnh? Đang định khuyên vài câu thì thấy Hàn Quang Tễ vội vàng nói một câu xin lỗi, rồi đi ra khỏi gian trong. Lưu Thước còn tưởng hắn đi đuổi người ta đi! Ai ngờ đợi trong phòng một lúc, liền thấy Hàn Quang Tễ cùng người đẹp ốm yếu vừa nãy ở ngoài cửa sổ cùng nhau bước vào phòng.

Lưu Thước đang đợi ở gian trong, thấy Chu Hàn hai người chậm rãi bước đến, phía sau còn đi theo bốn nha hoàn. Hai nha hoàn đi trước có vẻ lớn tuổi hơn, một người mặt trái xoan, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, một người mặt trái xoan nhọn, xinh đẹp, đáng yêu. Tuy không xinh đẹp bằng thê tử của Hàn Quang Tễ, nhưng cũng đều có phong thái riêng, rất ưa nhìn. Như vậy, Lưu Thước càng nhìn càng thấy kỳ lạ, ở Võ An hầu phủ này không chỉ có cuộc sống nhung lụa mà còn có vợ đẹp, tỳ nữ xinh, không biết vì sao Hàn Tam này lại không thích ở trong phủ nhỉ?

Hàn Quang Tễ dẫn Chu Anh Anh vào cửa, liền nói với Lưu Thước nói: "Đây là nội nhân Chu thị, vừa rồi đã thất lễ."

Ba người ngồi xuống, Lưu Thước cười nói trước: "Ta lớn hơn Tam lang vài tuổi, gọi một tiếng huynh trưởng, mong đệ muội đừng chê cười."

Thực ra Chu Anh Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy người này từ xa, vị Lưu gia này dáng người phong lưu, cao gầy, khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt xếch dài như mắt cáo, nhìn có vẻ là người khéo léo, nhanh trí. Ban đầu, vì chuyện bệnh dạ dày của Hàn Quang Tễ, Chu Anh Anh có chút thành kiến với hắn. Nhưng thấy hắn cử chỉ đúng mực, nói năng hòa nhã, sự không thích trong lòng cũng giảm bớt.

"Vừa rồi nghe Tuỳ Phong nói đệ muội trước đây từng bị bệnh nặng, có chuyện này sao?"

Chu Anh Anh đến đây đâu phải để khám bệnh? Vì vậy, nàng lập tức chuyển chủ đề: "Bệnh của ta là bệnh cũ năm xưa rồi, không vội được. Chỉ là vừa rồi..." Nàng nói, dừng lại một chút, trước tiên cho lui người hầu rồi mới nói, "Vừa rồi ở ngoài cửa sổ ta nghe nói Tam gia có bệnh cũ ở eo, không biết..."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc