Hạnh Phúc Ở Cổ Đại

Chương 31: Bánh bao

Trước Sau

break

Chu Anh Anh nâng đôi vòng ngọc trắng quý giá trên tay, trong lòng chỉ có hai chữ: Phỏng tay. Vàng bạc chẳng phải tốt hơn sao? Cứ nhất thiết phải đưa cho nàng một đôi vòng, chưa kể năm tháng lương sau này đều nằm gọn trong đó, đeo lên tay còn sợ va đập. Hơn nữa, đôi vòng này có đáng giá một trăm lượng hay không cũng chỉ dựa vào lời Hàn Tam nói. Cho dù thật sự đáng giá một trăm lượng, sau này nếu đem đi cầm cố ít nhất cũng phải bị ép giá hai mươi phần trăm... Tính đi tính lại, người thiệt vẫn là nàng.

Xuân Nồng thấy Chu Anh Anh nhìn vòng ngọc thở dài, liền hỏi: "Nãi nãi, vòng này làm sao vậy? Nô tỳ thấy rất tốt mà."

Chu Anh Anh nghe vậy, lắc đầu đáp: "Vòng rất tốt." Chỉ là bị người ta gài bẫy, tức nghẹn trong lòng thôi.

Mà Xuân Nồng không hiểu chuyện, lại khuyên: "Tam gia cố ý tặng vòng cho nãi nãi, chứng tỏ trong lòng ngài ấy có nãi nãi."

Lúc này Chu Anh Anh nhìn Xuân Nồng bằng ánh mắt ai oán, thầm nghĩ: Con nít thì hiểu cái gì? Nếu ngươi gặp phải Hàn Tam, sợ là bị hắn bán rồi còn giúp hắn đếm tiền...

Ban đầu Chu Anh Anh còn đang nghĩ buổi tối không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với Hàn Tam. Ai ngờ đến giờ dùng bữa tối, Hàn Quang Tễ lại sai người đến nói với Chu Anh Anh rằng, tối nay hắn có việc bận không về dùng cơm. Chu Anh Anh nghe xong trong lòng cảm thấy thoải mái — Vừa hay không muốn gặp mặt hắn.

Vì vậy, sau khi trời tối, nàng cũng không đọc sách mà sớm tắm rửa đi ngủ. Do Hàn Quang Tễ chưa về phòng nên Xuân Thâm và Xuân Nồng đều ở trong phòng hầu hạ. Thế nhưng, khi Chu Anh Anh đang mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người ở bên ngoài. Là Hàn Tam đã về.

Cách một lớp màn lụa mỏng, Chu Anh Anh nghe thấy hai nha hoàn Xuân Thâm, Xuân Nồng hành lễ với Hàn Quang Tễ.

Sau đó là giọng nói của Hàn Quang Tễ hỏi: "Tam nãi nãi đâu?"

Chu Anh Anh vừa nghe, cảm thấy giọng nói của hắn khác thường, nhưng nhất thời không nhận ra điều gì.

Lúc này Xuân Thâm đã đáp: "Nãi nãi đã nghỉ ngơi rồi."

Sau một hồi tiếng sột soạt, lại là giọng nói của Xuân Nồng vang lên: "... Tam gia, có cần nô tỳ hầu hạ thay y phục không?"

"Không cần, các ngươi lui xuống đi."

Trong khoảng thời gian này, Chu Anh Anh vẫn không mở mắt. Không lâu sau, nàng cảm thấy ánh sáng yếu ớt trong phòng tắt hẳn, sau đó là một mùi khói nhàn nhạt sau khi thổi tắt đèn.

Tiếp theo, màn giường được vén lên, Chu Anh Anh tuy vẫn nhắm mắt nhưng cảm thấy có người đang nhìn mình trong bóng tối.

"... Thật sự ngủ rồi sao?" Hàn Quang Tễ hỏi, vừa nói vừa thở ra mùi rượu, khiến trong màn cũng mang theo vài phần men say.

Chu Anh Anh đã giả vờ lâu như vậy, lúc này đương nhiên không đáp lại hắn. Hàn Quang Tễ liền lặng lẽ chui vào chăn, nằm bên cạnh nàng.

"Sao không nói gì? Giận rồi à?" Hàn Quang Tễ nói nhỏ, giọng nói khàn khàn vì hơi men.

Chu Anh Anh nghe thấy trong lòng khẽ run, nghĩ: Người này say rồi sao?

Khoảnh khắc tiếp theo, Hàn Quang Tễ đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của Chu Anh Anh như ban ngày.

Nguy rồi! Hàn Tam sẽ không bắt mạch rồi biết nàng đang giả vờ ngủ chứ? Chu Anh Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

Nhưng Hàn Quang Tễ có lẽ đã uống nhiều, lại trái ngược với tác phong kiệm lời thường ngày, tự lẩm bẩm: "... Nhưng nàng cũng lừa ta mà."

Lừa cái đầu chàng! Hôm nay nàng bị Hàn Quang Diệu dọa sợ, ai cố ý giả bệnh lừa hắn chứ... Cho dù có lừa thì cũng chỉ là tiện thể thôi.

Chu Anh Anh càng nghĩ càng tức, cuối cùng không nhịn được đáp: "Ai cố ý lừa chàng hả? Là sau khi trở về mới khỏe lại thôi!"

Lúc này Hàn Quang Tế nghe vậy, khẽ cười một tiếng, lại bóp nhẹ tay Chu Anh Anh nói: "Nàng giả vờ ngủ... lại lừa ta." Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, mềm mại, tuyệt đối không phải là lời nói của Hàn Tam khi tỉnh táo.

Chu Anh Anh nghĩ một hồi, nói: "Tam gia hôm nay lừa ta, hết giận chưa?"

"... Ừm."

"Nhưng ta vẫn còn tức lắm."

"... Phải làm sao nàng mới hết giận?"

Chính là chờ câu nói này của chàng đấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc