Ngay giữa ban ngày ban mặt, trên hành lang đông người qua lại, Hàn Quang Diệu lại dám nói với nàng những lời như vậy. Chu Anh Anh sợ hắn lại nói thêm những lời không đâu vào đâu, bèn viện cớ choáng váng đầu óc, bảo bốn cô nàng Xuân dìu mình về Văn Phong Trai.
Từ sau trận bệnh nặng, thân thể Chu Anh Anh ngược lại tốt hơn trước rất nhiều, đây là lần đầu tiên nàng kêu chóng mặt. Xuân Thâm không dám lơ là, lập tức muốn đi mời vị đại phu râu mép ngắn đến phủ khám.
Chu Anh Anh biết được liền ngăn lại, nói: "Không cần, ta về nghỉ ngơi một chút là khỏi..."
Xuân Thâm vẫn không yên tâm, nói: "Sắc mặt nãi nãi không được tốt lắm, để đại phu bắt mạch cho yên tâm."
Chu Anh Anh lắc đầu, thầm nghĩ, đây nào phải bệnh, là bị dọa đấy! Đây không phải là thời hiện đại, thấy người khác tốt hơn liền ly hôn. Với thân phận hiện tại của nàng, nếu bị người khác phát hiện nàng và Hàn Quang Diệu có tư tình... bị đuổi khỏi nhà là chuyện nhỏ, e là sẽ bị Hàn tam gia xử theo quân pháp.
"Em đừng đi mời đại phu nữa, ta có việc muốn hỏi em." Nghi án thông dâm là chuyện liên quan đến tính mạng, người biết chuyện càng ít càng tốt. Chu Anh Anh nói xong liền cho ba nàng Xuân lui ra, chỉ giữ lại một mình Xuân Thâm để hỏi chuyện.
"Em biết ta từ sau khi bệnh một trận đã quên rất nhiều chuyện, ta hỏi em, trước đây ta với đại bá... có qua lại gì không?"
Xuân Thâm nghe xong, nhíu mày, đáp: "... Nãi nãi vốn yếu ớt, xưa nay ít khi ra ngoài. Ngay cả thỉnh thoảng đi thăm hỏi người khác cũng có người đi theo, làm sao có thể qua lại gì với đại gia được?"
Nàng ấy nói xong dừng một chút, suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi: "Nhưng mà đại gia vừa rồi đã nói gì với nãi nãi thế ạ?"
Chu Anh Anh suy nghĩ một chút, không trả lời nàng ấy mà chỉ hỏi: "Vậy trước khi ta gả vào hầu phủ thì sao? Có từng gặp mặt không?"
Lúc này Xuân Thâm gật đầu, "Ở Hứa gia đã gặp vài lần."
"Chu Anh Anh" lúc xuất giá mới mười lăm tuổi, cho dù trước đây ở Hứa gia có gặp mặt thì cũng là lúc còn nhỏ hơn... hẳn là cũng không đến mức làm ra chuyện gì quá đáng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại trong lòng Chu Anh Anh vẫn không yên tâm, bèn nói với Xuân Thâm: "Ta nói thẳng với em, vừa rồi chúng ta gặp đại gia, đại gia lại nói với ta rằng trước khi ta bị bệnh đã vay hắn năm mươi lượng bạc!"
Xuân Thâm nghe xong, kêu lên một tiếng, "Sao có thể? Nãi nãi đừng nghe hắn ta nói!"
"Đúng vậy, ta cũng không tin. Ta bình thường tiêu xài không nhiều, hàng tháng lại có tiền tiêu vặt, sao phải đi vay bạc của hắn làm chi? Nếu muốn vay ta cũng nên vay dì mới đúng. Nhưng hắn nói có đầu có đuôi, ta liền phần nào nghi ngờ... Đầu óc rối loạn, liền cảm thấy choáng váng."
Lúc này Xuân Thâm kiên quyết lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào."
"Ta vốn không phải loại người vay tiền không trả... Cho nên ta mới muốn hỏi em, trước đây ta với đại bá có qua lại riêng tư gì không? Có từng viết giấy nợ hoặc để lại hầu bao, đồ trang sức gì đó làm vật thế chấp không?"
Xuân Thâm nghe xong liền suy nghĩ cẩn thận, lại lắc đầu: "Kho riêng của nãi nãi do em quản lý, đồ đạc chắc chắn không thiếu. Nếu có gì đưa ra ngoài cũng đều được ghi chép lại."
Chu Anh Anh nghe những lời này trong lòng liền yên tâm. Bất kể "Chu Anh Anh" và Hàn Quang Diệu có tư tình hay không, chỉ cần không để lại chứng cứ gì, nàng lại một mực phủ nhận, đó chính là chuyện "chết không đối chứng".
"Chuyện này nãi nãi định làm gì?"
Chu Anh Anh lắc đầu, "Không định làm gì... Trừ phi hắn cầm giấy nợ đến cửa. Nếu không chuyện này thật sự khó nói rõ."
Chuyện của Hàn Quang Diệu tạm thời gác lại, Chu Anh Anh lại gọi ba nha hoàn còn lại vào, dặn dò họ về việc nàng sẽ quản lý Vấn Phong Trai sau này. Lúc này Chu Anh Anh mới nắm sơ lược công việc trong viện. Vì Xuân Thâm cẩn thận chu đáo, Chu Anh Anh giao cho nàng ấy quản lý tài sản riêng và công việc trong viện. Xuân Nồng giỏi nữ công, nên chịu trách nhiệm may quần áo bốn mùa cho nàng. Lưu Xuân quản lý nhà bếp nhỏ trong viện, còn Vãn Xuân thì quản lý thư phòng nhỏ.