Hạnh Phúc Ở Cổ Đại

Chương 27

Trước Sau

break

Bà ta giả vờ! Còn giả vờ với ta! E là chuyện tối qua Văn Phong Trai gọi nước mấy lần bà ta cũng biết rồi đấy chứ?

Chu Anh Anh thấy Hứa di thái thái không phối hợp diễn, đành phải giả vờ e lệ, ghé sát tai bà ta nói: "Con và tam gia... đã... đã là vợ chồng thật sự rồi."

Hứa di thái thái mừng rỡ, vội vàng nắm tay nàng nói: "Đây đúng là chuyện vui lớn..." Bà ta nói rồi dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Tam gia có biết thương người không? Con thân thể yếu ớt không thể cứ chiều theo hắn được."

"Vâng." Chu Anh Anh nhẹ nhàng đáp, lại nắm tay Hứa di thái thái nói: "... Dì, hôm nay con đến có việc muốn nhờ dì giúp đỡ."

"Có việc gì cứ nói, cần gì phải khách sáo?"

"Tối qua... tối qua... vốn dĩ vẫn tốt, nhưng sáng nay tam gia lại có vẻ không vui."

Hứa di thái thái nghe vậy, nhướn mày hỏi: "Vì sao vậy?"

"Con... con cũng không hiểu rõ, nghe nói là sáng nay tam gia bắt gặp một nha hoàn làm việc vặt trong nội viện đi ra ngoài. Tam gia về liền hỏi con nha hoàn đó sáng sớm đi đâu? Bình thường làm việc gì..." Chu Anh Anh nói, lại cúi đầu, lần này là vẻ mặt hổ thẹn.

Hứa di thái thái là người tinh ý, vừa nghe đã hiểu ra vấn đề. "Chu Anh Anh" ở nhà vốn được nuông chiều, đến Võ An hầu phủ bà ta cũng chưa từng dạy nàng việc bếp núc. Nói hay là được sống sung sướиɠ, nói khó nghe là nuôi cho vô dụng. Nếu Chu Anh Anh gả vào ŧıểυ môn ŧıểυ hộ thì cũng không sao, nhưng nàng lại gả vào gia đình giàu có, tương lai còn phải gánh vác trách nhiệm của một tông phụ.

Tuy nhiên, bà ta chỉ mỉm cười, an ủi Chu Anh Anh: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tam gia đúng là không chấp nhận được chút sai sót nào... Như vậy đi, ta sẽ cho con thêm một bà vυ", để bà ấy quản lý những người dưới quyền con cho tốt."

Tốt lắm. Đây rõ ràng là không muốn buông quyền phải không? Chu Anh Anh nghĩ, đã vậy thì chỉ có thể dùng thuốc mạnh thôi!

"Dì," Chu Anh Anh nghẹn ngào gọi bà ta, "Vừa rồi con sợ mất mặt nên không nói rõ. Tam gia nói con đã gả làm dâu Hàn gia thì phải sinh con nối dõi, quán xuyến việc nhà... Nếu con lại giao việc trong viện cho bà vυ", không biết tam gia sẽ nghĩ thế nào về con?" Nàng nói rồi ho mạnh mấy tiếng, suýt nữa thì khóc, "... Con và tam gia khó khăn lắm mới được ở bên nhau, nếu thật sự khiến chàng chán ghét con, con biết làm sao bây giờ?"

Hứa di thái thái nghe vậy, chỉ cau mày không nói.

Vì vậy, Chu Anh Anh lại thút thít gọi "dì", kéo tay áo bà ta nói: "Thật ra con cũng sợ mình không quản lý được nhiều việc như vậy. Hay là... dì cứ giao việc trong viện cho con trước, rồi để bà vυ" đó hỗ trợ bên cạnh. Như vậy, dì vừa đỡ lo, lại không làm mất mặt tam gia. Dì thấy sao?"

Lúc này, Hứa di thái thái điểm nhẹ lên trán Chu Anh Anh, trách yêu: "Con bé này, mới có một đêm mà lòng đã hướng về tam gia rồi."

Chu Anh Anh nghe vậy, thầm nghĩ, đúng là ghê gớm, ai cũng muốn nàng bày tỏ lòng trung thành. Nàng đây là làm tam thiếu phu nhân hay làm gián điệp hai mang vậy?...

"Sao lại thế được?" Chu Anh Anh nói, khoác tay Hứa di thái thái , "Con biết dì không muốn con bận tâm việc vặt, đều là vì nghĩ cho thân thể của con."

"Con biết là tốt rồi," Hứa di thái thái nói nhỏ giọng, "A Anh, con phải nhớ kỹ, tuy con là dâu Hàn gia, nhưng người khiến con có thể ngẩng cao đầu trong phủ này ngoài Tam gia ra, còn có hai nhà Chu Hứa nữa."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc