Lại được thổ lộ? Mục Khả kinh ngạc nhìn mặc cho anh vuốt tóc cô, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được chỗ nào khiến anh thích. Ở trong trí nhớ của cô, giữa bọn họ cho tới bây giờ cha từng hòa hợp.
Thời gian lơ đãng bị kéo về bn năm trưc, Mục Khả cho rằng mi gặp gỡ.
Ngày tn sinh báo danh, khi đ Mục Khải Minh còn chưa đi bộ đội, trước tin ông an bi muốn tự mnh lái xe đa Mục Khả đi đại học C. Nhưng bị con gi từ chối.
Mục Khả xch theo hành lý đơn giản đứng ở trong phòng khch, tóc ngn gọn gàng hoạt bt, nhưng trn mặt cũng rất c đơn, cô nhẹ ni: "Không mun phiền toi ba, con tự đ Mục Khải Minh trầm mặc nghe Mục Khả nói, cuối cùng cô vẫn chưa nói sẽ thường về thăm nhà. Cho đến khi Mục Thần mười một tuổi kéo tay Mục Khả nói: "Chị, chủ nhật em đến trường học đón chị, chị về dạy thêm tiếng Anh cho em, có được không?" Khi ông nhìn thấy Mục Khả vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủn của em trai, cam đoan: "Vậy chúng ta gọi điện thoại trước, chị có thời gian mới về bổ túc cho em, được không?"
"Được." Mục Thần kéo tay Mục Khả cười, tiến tới bên tai cô nhỏ giọng nói: "Chị, đừng quên mua đồ ăn ngon cho em."
"Sớm muộn gì cũng ăn thành béo ú." Mục Khả cũng cười, xách lỗ tai Mục Thần: "Quá béo, sẽ không tìm được bạn gái đâu."
Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé, nhắc tới bạn gái Mục Thần đỏ mặt, vung cánh tay gầy còm xách túi hành lý của chị, thúc giục: "Nên đi thôi, tới trễ sẽ bị phạt đứng." Ở trong tâm lý non trẻ của cậu, phạt đứng là cách trừng phạt tới trễ tốt nhất.
Bà Mục cũng tiến lên giúp đỡ mang đồ, lấy giọng thương lượng nói: "Nếu không để Nghĩa Thành đưa con đi."
Mục Khả lặng lẽ nhận lấy túi, không nói gì.
Đứng ở trước cửa sổ, nhìn xe Hách Nghĩa Thành chở Mục Khả rời đi, ánh mắt Mục Khải Minh chợt đỏ lên, như nói mê: "Xảo Mai à, anh thật xin lỗi con gái." Sau đó xoay người vào phòng sách.
Ở nhà bốn người, Mục Khả chỉ thân với Mục Thần, về phần Mục Khải Minh cùng bà Mục, bọn họ chỉ là cha mẹ, trưởng bối trên danh nghĩa của cô. Trong lòng cô, mình đã là người ngoài. Cho nên, sau khi vào đại học cô rất ít về nhà, thời gian sau khi học xong hầu như cũng dùng để dạy kèm tại nhà.
Vậy mà, cô gái trẻ tuổi không bởi vì cuộc sống sinh hoạt đặc biệt trong gia đình mà trở nên yếu đuối, cô thích cười, lạc quan kiên cường, cô thích hưởng thụ như mọi người, muốn tự an bài cuộc sống của mình. Tóm lại, mượn lời Hướng Vi mà nói, so sánh với những ưu điểm rất động lòng người, khuyết điểm không biết nhã nhặn của Mục Khả căn bản không đáng nhắc tới.
Nghe khích lệ như vậy, Mục Khả nhe răng vui vẻ, ôm Hướng Vi nói vô cùng buồn nôn: "Bạn học Hướng Vi yêu dấu, bạn thật là người tốt, nhất định có thể gả cho Đại Tá."
Hướng Vi đẩy cô ra, nhìn dấu móng tay nho nhỏ trên vai áo sơ mi trắng của mình, thưởng cho Mục Khả một cái run rẩy kịch liệt.
Huấn luyện quân sự tân sinh bắt đầu vào ngày thứ hai sau khi báo danh.
Sáng sớm hôm đó, đám sương còn chưa hoàn toàn tản đi, giọt sương trong suốt làm dịu đi màu xanh của hoa cỏ, trong không khí tràn ngập một mùi hương thoang thoảng như có như không, từ từ nhắm hai mắt hít vào thật sâu, làm người ta cảm giác cả người rất thoải mái.
Vóc người cao lớn, mặt mũi tuấn tú, sĩ quan trẻ tuổi - Hạ Hoằng Huân từ trong luồng sương mù đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị, tư thế lỗi lạc. Mục Khả nhớ rõ anh là sĩ quan duy nhất trong mười huấn luyện viên huấn luyện quân sự lần này đạt cấp Thượng úy, sau đó từ trong miệng Hướng Vi yêu quân nhân cuồng nhiệt biết được anh là Liên trưởng đội Trinh Sát.
Sau khi đứng lại, Hạ Hoằng Huân làm động tác quân lễ tiêu chuẩn, lúc mở miệng giọng nói vang vang: "Xin chào mọi người, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Hạ Hoằng Huân . . . . . ."
Lúc này, giọng nữ trong veo cắt đứt lời anh, đứng ở trong đội ngũ Mục Khả theo bản năng phun ra một câu tiếng Anh, anh nghe thấy cô nói: "Could you stop it?"
Các bạn học cũng ngây ngẩn cả người, tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn sang. Hướng Vi biết đại sự không ổn, cô lặng lẽ kéo tay áo Mục Khả một cái.
Sắc mặt Hạ Hoằng Huân có chút trầm xuống, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Mục Khả, anh trầm giọng hỏi: "Cô vừa mới nói cái gì? Nhắc lại một lần nữa!"
Ngước mắt nhìn Hạ Hoằng Huân, Mục Khả vẫn đứng ở trong đội ngũ, không nhúc nhích.
Nhìn khuôn mặt trái xoan ngây thơ của cô, Hạ Hoằng Huân lên giọng, lấy giọng điệu ra lệnh không cho phép cãi lời nói: "Bảo cô nhắc lại một lần nữa!"
Trong mắt lộ ra quật cường, Mục Khả cao giọng trả lời: "Could you stop it?"
Anh phát huy sự nghiêm khắc vô cùng nhuần nhuyễn, Hạ Hoằng Huân lạnh lùng nói: "Cô, bước ra khỏi hàng! Đứng qua một bên!"
Mục Khả trầm mặc bước ra khỏi hàng, đứng ở bên cạnh sân huấn luyện, vừa đứng là đứng liền ba giờ.
Sau đó Hạ Hoằng Huân từ miệng Hướng Vi mới biết được câu "Could you stop it?" cô nói không phải nói với anh, mà bởi vì Mục Khả không chịu nổi Hướng Vi hận không thể đem toàn bộ những từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế giới đến ca ngợi quân nhân, thậm chí sau khi tập hợp vẫn liến thoắng không ngừng nhỏ giọng ca ngợi huấn luyện viên đẹp trai, thì cô mới đột nhiên bộc phát.
Nhưng chính sự hiểu lầm lần này, khiến một tháng huấn luyện quân sự tràn đầy mùi thuốc súng.
Lúc Hạ Hoằng Huân kiểm tra phòng thì chăn của cô chưa gấp còn bừa bộn ở trên giường, anh đen mặt ra lệnh: "Cho cô năm phút đồng hồ sửa sang lại."
Nghe vậy, Mục Khả từ từ đến bên giường, kéo chăn qua, dùng sức giũ giũ hai phát trước mặt anh, sau đó lại chậm rãi trải bằng, động tác chậm chạp, đợi đến khi sửa sang xong, đã qua 25 phút.
Sắc mặt Hạ Hoằng Huân trầm xuống, anh chỉ vào chăn của cô lạnh lùng nói: "Tám năm kháng chiến cũng kết thúc, cô chỉ gấp được thành như vậy! Từng thấy phòng không đạt tiêu chuẩn, chưa từng thấy qua chất lượng kém như thế này!"
Từ nhỏ chưa từng bị ai mắng, cơn tức của Mục Khả lập tức dâng lên tận đỉnh đầu, cô tức giận ném chăn xuống đất, lông mày dựng lên cãi lại: "Dọn phòng tốt thì rất giỏi sao?" Hung hăng đạp lên chăn hai phát, cô nói: "Có bản lãnh anh dùng miếng đậu phụ đánh gục kẻ địch, coi như anh lợi hại."
Hít một hơi thật sâu, Hạ Hoằng Huân cưỡng chế mình tỉnh táo, đối mặt với cô gái cố ý đối nghịch cùng anh, anh không thể luống cuống.
"Quân đội trước nay vẫn coi trọng quản lý nội vụ, cũng giống như rèn luyện quân nhân phục tùng kỷ luật cùng đoàn kết. Đừng tưởng rằng đây là chuyện nhỏ không đáng kể. Ở trên chiến trường, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng có thể quyết định sinh mệnh các chiến sĩ có thuộc về bản thân hay không!"
"Đồng chí sĩ quan." Mục Khả không chút nào yếu thế, cô nói năng hùng hồn: "Xã hội tiến bộ, thời đại đang phát triển, xin anh thay đổi một chút mấy cái quan niệm cũ kỹ đó, không nên đem miếng đậu phụ đó làm tiêu chuẩn bình xét nội vụ. Ở trên chiến trường, sẽ không có ai khiêng chăn đánh giặc."
"Trên chiến trường, chúng ta coi trọng chiến thuật; trong bộ đội, chúng ta tuân theo điều lệnh nội vụ. Thân là học viên, cô phải theo như yêu cầu của tôi mà làm, phục tùng quản lý."
Nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời của anh, Mục Khả phản bác: "Anh cũng biết tôi là học viên không phải lính! Tại sao lấy tiêu chuẩn bộ đội yêu cầu tôi? Anh thích dọn phòng sạch sẽ là chuyện của anh, tôi mạn phép thích bừa bộn hóa phòng ốc!"
"Học viên ở trụ sở huấn luyện cũng giống với lính bộ đội. Đây là thép kỷ luật, không cho bất cứ ai thay đổi."
Uy nghiêm bị khiêu khích, sự trầm ổn của Hạ Hoằng Huân cuối cùng cũng dùng hết, anh lạnh lùng nói: "Nhặt chăn lên, tập!"
Bị sự cứng nhắc của anh chọc giận, Mục Khả dưới ánh mắt kinh ngạc của các bạn học nhảy đến trên chăn đạp vô số phát, nhìn thẳng vào mắt Hạ Hoằng Huân năm giây, sau đó cô đột nhiên hô: "Tôi muốn đổi chăn với anh!"
Bạn học ở đây cũng sửng sốt, thậm chí ngay cả Hạ Hoằng Huân cũng không theo được kịp lối suy nghĩ của cô, thật lâu không nói ra được gì.
Sau này anh hiểu được, chăn của mình đã bị gấp thành nếp, so với chăn của các cô quả thực dễ gấp hơn nhiều. Hôm bình xét nội vụ trước ngày chấm dứt huấn luyện quân sự, lúc nhìn thấy chăn được gấp rối tinh rối mù anh mới hiểu, cô căn bản chưa từng mở chăn này ra, mà để nó ở đó cho anh kiểm tra.
Cho nên, đối với việc dọn dẹp phòng của cô mà nói, anh tuyệt vọng. Nếu không ngày chia tay đó sẽ không cảm khái mà nói với Mục Khả: "Nội vụ hùng mạnh của quân tôi, coi như hoàn toàn hủy trên tay cô."
Hồi tưởng lại những ngày "Tuổi trẻ khinh cuồng" kia, Mục Khả thật đúng là không hiểu Hạ Hoằng Huân nói "Khiến người ta yêu thích" đến tột cùng là nghĩa tốt hay nghĩa xấu. Hơn nữa buổi chiều cô mới "Ngất" ở trong ngực người đàn ông khác, làm sao anh lại dám khẳng định cô không có bạn trai? Tuy nói bộ dáng của cô giống như thiếu nữ vị thành niên, nhưng giá cả thị trường của cô không đến nỗi không tiêu thụ được chứ? Hơn nữa lấy thói quen cô luôn đối nghịch với anh, anh dựa vào cái gì mà cho rằng cô không ghét anh? Cô thậm chí hoài nghi anh cố ý chỉnh cô, mục đích là ở trả thù cô gieo "Cây nông nghiệp" trên cổ anh. Nếu không thì là huấn luyện đến điên rồi, coi "Quân địch" như cô thành đồng đội.
Suy nghĩ bay thật xa lúc Mục Khả hồi hồn thì mới phát hiện Hạ Hoằng Huân vẫn chưa đi, cô cảm thấy đôi bàn tay kia vuốt ve đỉnh đầu, động tác vô cùng mềm nhẹ, giống như đang an ủi đứa bé bị thương, cùng lạnh lùng nghiêm túc bình thường hoàn toàn không phù hợp.
Cảm thấy không khí càng ngày càng kỳ quái, ngay cả hiện tượng choáng váng vừa đỡ nay hình như lại có triệu chứng nghiêm trọng trở lại, Mục Khả bị đè nén đến không được. Cô trở mình bò dậy, hất tay của anh ra, chất vấn: "Anh sờ đủ chưa?"
Thu tay lại nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, đáy mắt thoáng qua ánh sáng, Hạ Hoằng Huân hỏi cô: "Em ghét tôi sao?"
Hỏi sắc bén thế này, muốn cô trả lời thế nào đây. Gãi gãi mái tóc rối bời, cô có chút không giải thích được nói: "Doanh trưởng Hạ, anh nhìn cho rõ, tôi là Mục Khả."
Hạ Hoằng Huân cau mày: "Không cần hoài nghi thị lực của tôi."
Tôi đang hoài nghi trí lực của anh! Mục Khả ở trong lòng bổ sung thêm một câu, còn nói: "Anh là huấn luyện viên, tôi là học viên, thân phận của chúng ta đối lập, không thích hợp."
Hạ Hoằng Huân cong khóe môi: "Em là chỉ đạo viên, cùng học viên bình thường có bản chất khác biệt." Sau đó lại sửa lại: "Không phải quan hệ đối lập, có thể miễn cưỡng coi như là quan hệ đồng chí."
Suy nghĩ một chút, Mục Khả quyết nhất định lấy ra lý do hết sức thuyết phục, cô nói: "Cái đó, tôi có. . . . . ."
Hạ Hoằng Huân bình tĩnh cắt đứt lời cô: "Cái này không thể trở thành lý do cự tuyệt."
"Tôi còn chưa nói."
"Tôi biết."
"Anh biết cái gì?"
"Biết em cho rằng tôi không biết."
"Cái gì mà tôi cho rằng anh không biết."
"Em dám nói em không biết tôi đang nói cái gì?"
". . . . . ."
Trầm mặc mấy phút, ngay khi đồng chí Hạ Hoằng Huân chuẩn bị tổng kết cuộc nói chuyện không được thân thiện lắm này, Mục Khả cau mày có chút buồn rầu nói: "Hậu quả có chút nghiêm trọng, tôi không chịu trách nhiệm được."