Tô Đàm bất giác lùi lại một bước khi cửa sổ xe hạ xuống, và ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái chiếu thẳng vào cô. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng vẻ bình thản đến đáng sợ của anh ta khiến cô cảm thấy như bị đông cứng trong làn gió lạnh đầu mùa.
Anh ta không nói một lời, ánh mắt sâu lắng như muốn xuyên qua cô, nhưng lại chẳng mang theo bất kỳ tia cảm xúc nào. Đối diện với ánh mắt ấy, Tô Đàm dường như quên cả việc mình vừa thoát khỏi một vụ tai nạn trong gang tấc.
Người phụ nữ ngồi cạnh đột ngột bám lấy tay anh, giọng nức nở đầy van lơn: “Xin anh, đừng bỏ em... Đừng như thế mà...” Tiếng nói yếu ớt, tuyệt vọng của cô ta vang lên, hòa cùng hơi thở yếu ớt, như thể tất cả hy vọng đã tan biến vào màn tuyết đang rơi.
Người đàn ông thờ ơ nhìn người phụ nữ, như thể mọi lời cô nói đều chẳng mảy may tác động đến anh. Ánh mắt anh chỉ thoáng dao động khi nhìn lại Tô Đàm, và trong một thoáng, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nhưng chẳng rõ là đang cười nhạo hay có ý gì khác.
“Cô đứng đó làm gì?” Anh lên tiếng, giọng trầm thấp và sắc lạnh. “Không biết đường đi tiếp sao?”
Tô Đàm giật mình, lúng túng lùi thêm vài bước, cố tránh xa tình huống kỳ lạ trước mắt. Cô gượng gạo mỉm cười, không biết đáp lại thế nào, chỉ biết cúi đầu xin lỗi trước khi quay lưng bước đi thật nhanh.
Nhưng dù đã bước ra xa, bóng dáng và ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông kia vẫn như đọng lại trong tâm trí cô. Đằng sau sự điềm tĩnh đó, Tô Đàm cảm nhận được một sự bất thường, như thể cả hai đều là những người xa lạ nhưng lại đang bị cuốn vào một điều gì đó không thể tránh khỏi.