Hành Động Của Sư Muội Khiến Toàn Bộ Giới Tu Tiên Rơi Nước Mắt

Chương 6: Ác Đảm

Trước Sau

break

Ở thôn Đại Mộc, ai ai cũng biết Lục Thanh Dã là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Cũng chính vì thế mà lúc này, khi nàng “bướng bỉnh” đôi chút, lại càng khiến người ta thấy thương tiếc, chẳng nỡ trách.

Lục Nhị gia – người đã làm cha, làm ông – trong lòng lại càng đau xót. Ông luôn nghĩ, một đứa trẻ quá hiểu chuyện, phải gánh những ưu phiền không thuộc về mình, ấy là do người lớn bất tài, vô dụng.

“Thanh Dã, ngoan nào. Thân thể của ta, ta hiểu rõ. Trước kia vì lo cháu bơ vơ, nên mới gắng gượng mãi. Giờ thì khác rồi, cháu đã được tiên nhân thu nhận, từ nay có người che chở, ông cũng an lòng rồi.”

Nắm tay siết chặt, trong mắt Lục Thanh Dã vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng.

“Nếu là tiên nhân… vậy còn tiên đan thì sao ạ?”

Từ đầu, nàng muốn đi thử linh căn cũng là vì nghe nói đến viên tiên đan thần diệu kia.

Lúc ấy, Diệp Trí đưa hai ông cháu rời khỏi nơi kiểm tra linh căn.

Dù sao vẫn còn nhiều người đang chờ, mà chuyện này, nói riêng thì thích hợp hơn.

Ông vận linh lực ôn hòa truyền vào cơ thể Lục Nhị gia.

Chỉ chốc lát, Lục Nhị gia cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn, thân thể vốn yếu ớt dường như cũng tràn đầy sức sống.

Lục Thanh Dã tràn ngập hi vọng, ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn Diệp Trí.

Nhưng ông chỉ nhẹ nhàng để Lục Nhị gia ngủ yên, rồi cùng nàng đứng ngoài căn nhà gỗ.

“Tiên nhân…”

“Ông nội con, bệnh không phải do tật cũ. Người tuổi cao, thân thể suy yếu vốn là lẽ thường. Viên tiên đan kia, với phàm nhân chỉ có thể kiện thể, tẩy tủy, chứ không thể kéo dài thọ mệnh.
Tu sĩ cũng có lúc tận thọ, đó là quy luật luân hồi của trời đất. Nếu cưỡng ép nghịch thiên, ắt sẽ chịu báo ứng. Với một phàm nhân như ông nội con, chỉ riêng linh đan sơ cấp đã là cực hạn rồi, huống hồ là đan dược kéo dài sinh mệnh. Cưỡng cầu sẽ khiến hồn phách không ổn, thậm chí tan biến.”

Lục Thanh Dã không hiểu hết, nhưng nghe giọng tiên nhân, cũng đoán được hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

“Ông nội con đã sống hơn chín mươi tuổi, phúc thọ đã tròn. Thanh Dã, bản chân nhân biết con không nỡ, nhưng buông tay lúc này, với ông ấy mà nói, mới là điều tốt nhất.”

Lục Thanh Dã rốt cuộc không kìm được, nước mắt tuôn rơi.

Nàng hiểu, nếu cưỡng cầu, chỉ là thỏa mãn ích kỷ của mình, còn ông nội sẽ phải gánh chịu hậu quả đáng sợ.

Nhìn người đang ngủ say, lòng nàng đau như dao cắt.

“Ông nội con chỉ còn sống được nửa tháng nữa thôi. Ta không thể nghịch thiên cứu người, nhưng có thể dùng linh lực ôn dưỡng, để ông ấy ra đi trong bình yên. Đây cũng là cực hạn của thân thể ông.”

Nửa tháng ấy, Lục Thanh Dã chẳng rời nửa bước.

Hai ông cháu lại sống như xưa, chỉ khác là nàng không còn chạy ngược chạy xuôi kiếm sống nữa.

Nàng muốn ở cạnh ông từng khắc, từng giây.

Thấy cháu gái bám dính không rời, Lục Nhị gia chỉ biết bật cười ha hả.

Tiếng cười ấy khiến Trương Thúy người đi ngang qua, mặt mũi méo mó vì ghen tức.

Tại sao?

Tại sao con trai bà ta không được tiên duyên, mà con bé ấy lại được?

Hơn nữa hôm đó động tĩnh lớn như thế, rõ ràng các tiên nhân đều quý trọng con bé!

Đồ tiện nhân!

Trong lòng, Trương Thúy nghiến răng, hận không thể cắn Lục Thanh Dã một miếng.

Nhưng ngoài mặt, bà ta vẫn ra vẻ “dì hiền”, đi đâu cũng rêu rao hối hận, nói sẽ “bù đắp cho con bé”.

Song, dân làng đâu ngu ngốc. Cái kiểu trở mặt nhanh như chớp ấy chỉ khiến họ khinh bỉ thêm.

Diệp Trí tuy không lộ diện, nhưng vẫn âm thầm quan sát.

Giữ nàng lại nửa tháng không phải quyết định khôn ngoan vì thiên phú của nàng đã làm kinh động cả trời đất.
Nếu có kẻ tu đạo nghe được, e là rước họa vào thân.

Nhưng người tu tiên, tối kỵ nhất là sinh tâm ma.

Cô bé này, còn chưa nhập môn đã quá chấp niệm vào tiên đan và thọ mệnh. Nếu không gỡ bỏ, mai sau dễ sinh ma chướng khi ấy mới thật sự nguy hiểm.

Diệp Trí không muốn tông môn mất đi một thiên tư hiếm có như nàng.

Với tu sĩ, nửa tháng chỉ là cái chớp mắt.

Ngày qua ngày, nụ cười trên môi Lục Thanh Dã càng trở nên gượng gạo.

Đến khi ngày cuối cùng đến thật, ánh tà dương hắt qua khung cửa sổ, phủ lên thân hình gầy gò của Lục Nhị gia.

Buổi sáng ông còn khỏe mạnh nói cười, giờ đã trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mỏng manh.

“Ông ơi…”

Lục Nhị gia khẽ nâng tay, nàng lập tức nắm lấy.

“Thanh Dã…”

“Cháu đây, ông nội.”

Giọng nàng nghẹn ngào, cố nén nhưng vẫn run rẩy.

“Đừng… đừng khóc. Ông vui lắm… Cháu gái của ông… thật giỏi giang… Sau này vào tiên môn, phải nghe lời tiên trưởng, ngoan ngoãn mà lớn lên nhé…”

Khi bóng tối phủ kín căn phòng, hơi thở cuối cùng cũng tan biến.

Diệp Trí đứng ngoài cửa, khẽ mím môi.

Cô bé gục bên giường, khóc đến nức nở.

Dù ông từng chứng kiến bao cảnh sinh tử trong giới tu tiên, vẫn không khỏi cảm thán: sinh mệnh con người thật mong manh.

Sau khi an táng ông nội, Lục Thanh Dã theo Diệp Trí rời khỏi thôn Đại Mộc.

Dân làng muốn tiễn, nhưng Diệp Trí lo gây chú ý nên từ chối.

Khi tin đến tai trấn trưởng – vốn đã được mấy đệ tử Thượng Dao Tông dặn dò, ông liền đặc biệt quan tâm tới ngôi làng này.

Hiếm hoi lắm mới có người được tiên nhân thu nhận, tất nhiên phải giữ thể diện.

Biết chuyện nhà Lục Đại gia từng ức hiếp ông cháu họ Lục, ông chỉ định nhắc nhở đôi lời, miễn sau này họ sống yên phận là được.

Dù sao, cũng là huyết mạch cùng nhà.

Nhưng không ngờ, cả nhà ấy lại to gan lớn mật, nửa đêm mò ra mộ phần mà chửi rủa.

Khi trấn trưởng nhận tin chạy đến, vừa bước tới đã nghe giọng Trương Thúy the thé vang lên:

“Lão già chết tiệt! Ông năm xưa sao lại rước cái thứ sao chổi ấy về nhà? Nếu ông không nhặt con nhỏ đó, thì tiên duyên chẳng phải là của con trai ta rồi sao? Người ta nói rồi thứ chẳng cùng huyết thống thì nuôi kiểu gì cũng phản! Giờ thì hay rồi, con nhỏ ấy được tiên nhân đón đi hưởng phúc, còn ông thì chết già ở đây, chẳng ai đốt vàng cầu phúc cho ông! Đáng đời lắm!”

Trương Thúy từ lâu đã tin con trai mình “thiên phú dị bẩm”. Nay mộng tan, bà ta liền cho rằng tất cả là lỗi của Lục Thanh Dã – rằng con bé cướp đi tiên duyên của con bà.

Nếu không có nó, vận may của nhà họ Lục hẳn thuộc về con trai bà rồi!

Giờ con bé đi khỏi thôn, bà ta lại sinh lòng ác độc, dám làm chuyện xúc phạm người đã khuất.

Trấn trưởng đứng cạnh, giận đến mặt mày tái xanh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc