Trong mười hai người, trừ Cố Khanh Thần và nàng ra, đa phần đều là những đệ tử ít kinh nghiệm.
Chỉ có ba người nhìn qua mang theo dáng vẻ từng trải, trong đó người khiến Lục Thanh Dã chú ý nhất chính là vị lão tu tóc đã hoa râm.
Một người như thế, xuất hiện trong hàng ngũ đệ tử nội môn quả thật hiếm thấy, có thể nói là vô cùng hiếm.
Theo như tin tức nàng nghe được, vị sư huynh ấy cũng đến từ vùng địa giới này, vì am hiểu nơi đây nên được cử cùng đoàn phụ trách đợt chiêu sinh lần này.
Khác với những đệ tử trẻ tuổi mang khí thế tràn trề, trên người lão tu kia lại có một luồng khí tức khiến Lục Thanh Dã thấy quen thuộc đó chính là mùi khí lạnh, lặng lẽ mà trầm trọng, giống hệt hơi thở nàng từng cảm nhận trên người Lục Nhị Gia trước lúc ông rời đi.
Giờ phút này, khi hơi thở ấy một lần nữa xuất hiện, trong lòng nàng khẽ run, khó tránh khỏi liếc nhìn thêm mấy lần. Hơn nữa, trong ánh mắt của vị lão sư huynh kia dường như còn giấu rất nhiều điều, những thứ phức tạp, nặng nề, và không thể nói ra.
Tiếng sột soạt của đám đệ tử đang chỉnh đốn lại y phục kéo nàng về thực tại. Cố Khanh Thần đã thu xếp xong hành lý, bước đến bên cạnh nàng, giọng nói ôn hòa:
“Lục sư muội, có chỗ nào không quen chăng?”
Lục Thanh Dã lắc đầu:
“Đa tạ sư huynh quan tâm, ta không sao.”
Cố Khanh Thần gật nhẹ, rồi dặn dò:
“Phía trước chính là Sơn Hà Thành, nơi này người phàm và tu sĩ hỗn tạp. Vì nằm giữa ranh giới hai giới nên linh lực rất loãng, đa phần cư dân là phàm nhân hoặc tán tu cấp thấp. Sau khi vào thành, mọi người phải đi sát nhau, chớ tách đoàn. Dẫu nơi này an toàn hơn những khu vực khác, cũng không thể lơ là.”
“Vâng.” Lục Thanh Dã đáp khẽ.
Nửa ngày sau, cả nhóm nghỉ ngơi xong, ai nấy tinh thần phấn chấn trở lại, liền theo Cố Khanh Thần tiến về Sơn Hà Thành.
Thượng Dao Tông danh tiếng lừng lẫy, là đạo môn đứng đầu đại lục Thanh Huyền. Mỗi khi tông môn hạ lệnh chiêu sinh, các thành trấn đều sớm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cơ duyên tới cửa.
Quả nhiên, khi thành vệ Sơn Hà Thành nhìn thấy linh chu của họ đáp xuống, liền mừng rỡ vội vàng truyền tin cho thành chủ.
Chẳng bao lâu sau, thành chủ Sơn Hà – Dương Quốc Thọ – đã dẫn theo người của phủ thành và một nhóm quan viên cao tầng ra ngoài nghênh đón.
“Thì ra là chư vị tiên trưởng của Thượng Dao Tông! Xin mời, xin mời vào trong!” ông ta vừa nói vừa cúi người, thái độ hết sức cung kính.
Lục Thanh Dã nhìn người đàn ông trung niên thân hình hơi mập, mặt mày tươi cười, y phục giản dị, dáng vẻ hiền hòa. Nhưng dù nụ cười ấy có hòa ái đến đâu, nàng vẫn cảm thấy có chút không thật như thể nụ cười kia là thứ được mài giũa qua năm tháng, dùng để đối phó với mọi tầng lớp người.
Cố Khanh Thần cũng là lần đầu nhận nhiệm vụ kiểu này. Trước đây hắn chủ yếu đảm nhiệm các nhiệm vụ săn diệt yêu thú, chỉ cần có sức mạnh và đầu óc, là đủ. Còn kiểu nhiệm vụ cần vừa đối nhân xử thế, vừa quản lý đệ tử như thế này, quả thật có phần xa lạ.
May thay, trước khi xuất phát hắn đã đọc qua vài ngọc giản ghi chép kinh nghiệm tương tự, ít nhiều cũng có sự chuẩn bị.
Một đoàn người theo Dương Quốc Thọ tiến vào thành.
Vừa đặt chân đến cổng, nhiều đệ tử trẻ tuổi lập tức bị cảnh tượng náo nhiệt trong thành hấp dẫn.
Người qua lại đông nghìn nghịt, tiếng rao hàng, tiếng nói cười, tiếng bánh xe lăn trên đá xanh hòa quyện thành một khúc nhạc ồn ào mà sinh động.
Tuy hàng hóa bày bán chẳng có gì dùng được với tu sĩ, nhưng không khí náo nhiệt cùng phong vị lạ lẫm nơi biên cảnh vẫn khiến đám đệ tử non trẻ tò mò, mắt tròn mắt dẹt.
Dương Quốc Thọ vừa đi vừa trò chuyện, khẽ đi chậm nửa bước so với Cố Khanh Thần, ánh mắt lại lặng lẽ đảo qua từng người đệ tử, nụ cười trên môi càng thêm sâu.
Lục Thanh Dã cũng có chút hứng thú. Thuở nhỏ, nàng từng mơ ước được một lần đặt chân đến những tòa tiên thành như thế này nơi phồn hoa, sáng đèn suốt đêm, người phàm cùng tu sĩ cùng tồn tại.
Chỉ là… mấy năm qua, nàng đã học được cách giấu đi cảm xúc. Dẫu có vui mừng hay cảm khái, gương mặt vẫn bình lặng.
Một vị đệ tử bên cạnh nhìn quanh, cảm thán:
“Quả là không giống trung vực. Bảo sao trong các thoại bản thường nói, có người ẩn cư giữa chốn phàm trần, không hỏi chuyện tiên đạo. Nhìn kìa những người phàm ấy, nụ cười của họ thật vô tư. Đôi khi ta cũng hâm mộ, không cần tranh tài nguyên, không mưu cầu cơ duyên, chỉ sống bình dị mà an nhiên.”
Nghe vậy, bước chân Lục Thanh Dã hơi khựng lại.
Ánh mắt nàng lướt qua đám người trong thành, những khuôn mặt vui vẻ, náo nhiệt, những nụ cười rạng rỡ. Nhưng không hiểu sao, nàng lại thấy nơi đây có gì đó... sai.
Bởi vì nàng từng thấy những cảnh tương tự ở Loạn Thạch Sơn, nơi phàm và tu cùng tồn tại. Nhưng ở đó trong vẻ náo nhiệt ấy, còn có những thứ khác… thứ chân thật hơn, nặng nề hơn.
“Ngươi hâm mộ họ à?” tiếng nói già nua vang lên bên tai nàng.
Là lão sư huynh tóc bạc, người vẫn im lặng suốt đường đi, đột nhiên lên tiếng.
“Phàm nhân muốn thành tiên, khó như lên trời. Còn tu sĩ muốn thành phàm… há chẳng dễ hơn sao?”
Lời ấy khiến tất cả đệ tử đang cảm khái đều khựng lại, vài người lộ vẻ ngượng ngùng.
Phải rồi giữa phàm và tiên, cách biệt vốn đã định. Người phàm hướng tới tu đạo, mà tu sĩ nào lại chịu buông bỏ đạo tâm mà quay về phàm tục?
Thấy mọi người im lặng, lão sư huynh cũng không nói thêm, chỉ khẽ liếc sang Lục Thanh Dã. Thấy nàng vẫn cau mày nhìn cảnh vật xung quanh, ánh mắt ông khẽ mềm lại.
“Đừng nhìn nữa,” một giọng nói truyền âm vang lên trong đầu nàng “những gì ngươi thấy… đều là giả.”
Lục Thanh Dã sững sờ, quay sang nhìn, chỉ thấy trong ánh mắt lão sư huynh kia thoáng qua tia bi thương, mệt mỏi, và… oán khí.
“Ta cũng sinh ra ở vùng này,” ông chậm rãi truyền âm “chẳng giống ngươi, ta chỉ có ngũ linh căn, cố lắm mới vào được tiên môn. Khi ấy ta cũng từng tin rằng ‘nhân định thắng thiên’, tin rằng ‘thiên đạo đãi cần’… Nhưng ba trăm năm qua đủ để thay đổi rất nhiều thứ kể cả con người.”
Ông cười khẽ, giọng nói lẫn chút chua chát:
“Vì tư chất kém, dù dốc hết sức cũng chỉ dừng ở Trúc Cơ. Khi cảm nhận được thọ nguyên chẳng còn bao nhiêu, ta bắt đầu lang bạt khắp nơi tìm kiếm cơ duyên. Đáng tiếc, cơ duyên đâu phải thứ dành cho kẻ tầm thường.”
Lục Thanh Dã im lặng. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào.
“Sau cùng, ta quay lại đây.” giọng ông càng thấp “Ngươi biết không? Cái Sơn Hà Thành mà ta thấy, không hề bình yên như bề ngoài. Là nơi hai giới giao nhau, nơi tu sĩ và phàm nhân chen sống sao có thể yên ổn như vậy được? Trong lòng mỗi người đều có bất mãn, có oán khí, có tham niệm. Kẻ có tu vi thấp, bị ép ở lại đây, tranh giành chút linh thạch ít ỏi, một viên đan dược cũng đủ khiến đầu rơi máu chảy.”
Hơi thở ông dần lạnh lẽo, như gió mùa đông lùa qua xương tủy.
“Còn phàm nhân không có linh căn, muốn sống trong thành này, phải cúi đầu, nịnh bợ, cầu xin lòng thương và sự ‘nhân từ’ của tu sĩ. Ngươi nói xem, đó là chân thực, hay là giả?”
Lục Thanh Dã lặng người, ánh mắt lần nữa nhìn quanh giữa dòng người đông đúc, nàng bỗng thấy những nụ cười kia trở nên vô cùng xa lạ.