Hành Động Của Sư Muội Khiến Toàn Bộ Giới Tu Tiên Rơi Nước Mắt

Chương 22: Thách Đấu

Trước Sau

break

Thấy Lục Thanh Dã mấy lần rơi vào hiểm cảnh, trong lòng Hoa Ngân Trân thậm chí thoáng hiện một ý nghĩ nếu thanh kiếm kia lệch thêm một chút thôi… Chỉ cần Lục Thanh Dã không còn sức chiến đấu nữa, nàng ta liền chẳng cần phải ra tay.

Nghĩ đến vật phòng thân trong tay, Hoa Ngân Trân vẫn cảm thấy sợ hãi ít nhiều.

Nhưng trên lôi đài, Lục Thanh Dã lại như một con cá chạch trơn tuột, khiến người ta không thể nắm bắt.

Hoa Ngân Trân siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau rách da mới kéo thần trí nàng ta trở về. Nhìn thấy Lục Thanh Dã bình yên bước xuống đài, nàng ta không xem nữa, chỉ xoay người rời đi.

Trận đầu tiên kết thúc, mọi người chỉ có hai canh giờ nghỉ ngơi.

Lục Thanh Dã trở về chỗ của mình, toàn tâm khôi phục linh lực.

Trận tỷ thí này, màn thể hiện của nàng đã lọt vào mắt không ít người.

“Tư chất xuất chúng, kinh nghiệm còn non nớt, nhưng khi lâm nguy biết ứng biến, xem ra là một mầm non không tệ.”

Tống Thanh Ngô nghe sư huynh chưởng môn, người vốn rất hiếm khi khen ngợi ai, mở miệng tán thưởng, lập tức phụ họa theo:

“Đúng! Ta cũng thấy vậy!”

Bên cạnh, Cửu Nho khẽ vuốt râu, trong mắt cũng đầy vẻ tán thưởng.

Phu Nhất Thần quay sang nhìn đồ đệ đang đứng phía sau mình.

“Khanh Thần, nếu vi sư thu thêm một sư muội cho con thì sao?”

Cố Khanh Thần nhìn sư phụ, tuy có chút đau đầu về tính khả thi cùng hậu quả của chuyện này, nhưng biết rõ sư phụ thật lòng yêu thích Lục Thanh Dã.

Bao năm bái nhập môn hạ Phu Nhất Thần, với thân phận đại đệ tử, hắn hiểu rất rõ khẩu vị của sư phụ.

Năm đó, sư phụ thu hắn làm đồ đệ không phải vì thiên tư xuất chúng, mà là do ân oán của thế hệ trước.

Ánh mắt Cố Khanh Thần lại một lần nữa rơi về phía Lục Thanh Dã.

“Tự nhiên là rất tốt.”

Phu Nhất Thần không kìm được mà cười ha ha.

Ông hiểu rõ tính tình đồ đệ, nên biết lời hắn nói là thật lòng.

Năm xưa tuy vì Cố gia mà thu Cố Khanh Thần, nhưng những năm qua, ông cũng đã dốc lòng dạy dỗ.

Nhìn hắn trưởng thành thành đại sư huynh của hàng đệ tử Trúc Cơ, Phu Nhất Thần cũng thấy tự hào.

Song từ trên người Lục Thanh Dã, ông lại thấy bóng dáng của chính mình năm xưa.

Lưu Thanh Chân Quân nghe cuộc đối thoại của hai thầy trò, không khỏi khẽ ho một tiếng.

Bên cạnh, Cửu Nho sư huynh đã sầm mặt.

Chưởng môn Nhạc Phong cũng cảm thấy đau đầu.

Tầm mắt ông đảo qua mấy người, rồi dừng lại trên Quán Nam – kẻ vẫn im lặng từ đầu đến giờ.

Ánh mắt Quán Nam cũng rơi lên người Lục Thanh Dã, nhưng trong đó không phải là sự thưởng thức hay tán dương như những người khác. Thần sắc ấy khiến Nhạc Phong không sao đoán được.

Ông liền truyền âm hỏi:

“Quán Nam sư huynh, chẳng lẽ huynh cũng muốn thu đồ đệ?”

Quán Nam thu hồi ánh nhìn, khẽ lắc đầu:

“Ta chỉ đang nghĩ đến một chuyện.”

Nhạc Phong hơi nhíu mày. Quán Nam và Thiên Cơ Phong vốn là sự tồn tại đặc biệt trong toàn bộ Thượng Dao Tông, khiến ông không khỏi suy nghĩ thêm vài phần.

Hai canh giờ trôi qua rất nhanh. Khi linh lực trong đan điền Lục Thanh Dã vừa mới khôi phục kha khá, tiếng chuông liền vang lên.

Nàng thu lại linh lực, mở mắt.

“Trận thứ hai Thách Đấu Chiến! Mỗi người có một điểm tích lũy, được phép ba lần từ chối, ba lần nghỉ ngơi, ba lần phục sinh. Mỗi khi thách đấu một người, kẻ thắng sẽ nhận được toàn bộ điểm tích lũy của đối phương. Điểm càng cao, cơ hội thách đấu càng nhiều. Tuy nhiên, giữa hai người, chênh lệch điểm không được vượt quá mười!”

Chúng đệ tử chăm chú lắng nghe, đến câu cuối thì nhiều người biến sắc.

Ban đầu bọn họ còn tính toán nhân lúc hỗn loạn đi cướp điểm để người khác đánh nhau trước, hao hết linh lực, rồi mình lên hốt bạc.

Nhưng giờ, với quy tắc “chênh lệch không quá mười điểm”, ý định đó xem như sụp đổ.

“Thách đấu vượt cấp sẽ nhận gấp đôi điểm, ngược lại nếu cao cấp khiêu chiến người cấp thấp, chỉ được một nửa điểm. Giờ ta tuyên bố trận thứ hai, Thách Đấu Chiến, chính thức bắt đầu!”

Theo tiếng hô, lôi đài khổng lồ bắt đầu rung chuyển.

Từ dưới nền đá, pháp trận hiện ra, hoa văn như những lưỡi kiếm sắc bén chém ngang, nơi đi qua, thanh thạch vỡ nát, linh quang lóe sáng.

Chỉ trong chốc lát, lôi đài to lớn đã biến thành một vòng xoáy khổng lồ, được tạo thành từ vô số lôi đài nhỏ.

Chúng đệ tử trầm trồ không ngớt, cảm khái trước thủ đoạn của Trận Pháp Đường.

Lục Thanh Dã cũng nhìn đến hai mắt phát sáng, trong lòng nảy sinh hứng thú với tứ nghệ tu tiên.

Tứ nghệ này không chỉ thần kỳ mà còn có thể kiếm được rất nhiều linh thạch.

Nghĩ tới đó, nàng liền thấy tràn đầy động lực.

Nhưng đó là chuyện tương lai, hiện giờ nàng còn việc quan trọng hơn.

Ánh mắt lướt qua đám đông, tìm thấy người quen thuộc, nàng lập tức bước lên lôi đài.

Lục Thanh Dã đặt lệnh bài thân phận vào rãnh lõm trên đài, tức khắc thông tin của nàng được ghi nhận, ba chữ “Lục Thanh Dã” liền hóa đỏ bay lơ lửng giữa không trung.

Đồng thời, giọng nói của nàng vang vọng khắp nơi:

“Đệ tử nội môn Thập Lục Phong Lục Thanh Dã, thách đấu đệ tử nội môn Thập Lục Phong Trương Yên Vũ!”

Dưới đài, trong đám người, mặt Trương Yên Vũ tái nhợt.

Vừa nãy nàng ta còn lo sẽ bị Lục Thanh Dã nhắm tới, giờ đúng thật là họ đối mặt.

Khi lệnh bài trong tay rung lên theo tiếng gọi, sắc mặt nàng ta càng trắng bệch.

Tại sao lại là nàng ta?!

Trương Yên Vũ nghiến răng nhìn về phía lôi đài nơi Lục Thanh Dã đang đứng, thấy tên mình cũng hiện lên nhưng vẫn là màu xanh, chỉ khi nàng ta xác nhận chiến đấu, nó mới chuyển thành màu đỏ.

Động tác nhanh gọn của Lục Thanh Dã lập tức thu hút ánh mắt xung quanh.

“Vừa nghe trọng tài nói xong đã phát lệnh khiêu chiến, xem ra có oán khí rồi.”

“Đệ tử Thập Lục Phong… trông giống tân đệ tử thì phải? Các ngươi nghe qua tên Lục Thanh Dã hay Trương Yên Vũ bao giờ chưa?”

“Chưa, tông môn lớn thế này, không phải ai cũng nổi danh như Cố sư thúc đâu! Dù có thiên tư, muốn để người ta nhớ mặt, cũng phải thật sự vang danh mới được.”

“Các ngươi chưa nghe nói thôi chứ ở Thập Lục Phong, Lục Thanh Dã dạo gần đây khá nổi đấy. Còn Trương Yên Vũ thì thật chưa từng nghe qua…”

Tiếng bàn tán râm ran khiến sắc mặt Trương Yên Vũ lúc xanh lúc trắng.

Nghiến răng, trong khi ánh mắt Hoa Ngân Trân từ xa truyền đến, nàng ta vẫn cắn chặt môi, bước lên đài.

Đã bị Lục Thanh Dã ghi hận, nếu đã đối đầu thì càng phải nhân cơ hội này lấy lòng Hoa Ngân Trân.

Cho dù cuối cùng thua, cũng có thể tiêu hao linh lực của Lục Thanh Dã, chẳng phải sao?

“Đệ tử nội môn Thập Lục Phong Trương Yên Vũ, chấp nhận thách đấu!”

Khi lệnh bài của nàng ta đặt vào rãnh, tên của hai người cùng biến thành đỏ, trận đấu chính thức bắt đầu.

Trương Yên Vũ còn chưa kịp buông lời đe dọa, Lục Thanh Dã đã không hề cho nàng ta cơ hội nói nhảm.

Linh lực bộc phát, vô số dây leo ào ào mọc ra!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc