“Chuyện của bản quân, không cần ngươi xen vào.”
Tình hình trên đài cao, Lục Thanh Dã hoàn toàn không hay biết. Giờ phút này, toàn bộ tâm thần nàng đều đặt vào trận tỷ thí sắp bắt đầu.
Khi nén hương cháy hết, tiếng chuông lại vang lên.
“Trận đầu tiên hỗn chiến. Kim Đan, Trúc Cơ, Luyện Khí chia làm một trăm lôi đài, mỗi người rút thăm quyết định nơi mình sẽ thi đấu... Ai rút trúng lôi đài nào, sẽ lên lôi đài đó tỷ thí.”
Đệ tử phụ trách trên đài cao lớn tiếng tuyên đọc quy tắc cơ bản của đại tỷ thí.
Tuy mỗi lần tông môn tổ chức đại tỷ thí đều có trình tự tương tự nhau, song chi tiết lại thay đổi không ít.
Tỷ như lần này, mở màn chính là thực chiến hỗn chiến, còn lần trước lại là ảo cảnh thử luyện.
So với lần trước, hỗn chiến càng đề cao thực lực, vận khí cùng nhân duyên. Nếu may mắn rút được lôi đài mà đa số đối thủ không mạnh, thì cơ hội vào vòng trong rất lớn. Còn nếu xui xẻo rơi vào lôi đài tụ tập toàn thiên tài cường giả, thì chỉ có thể tự nhận số khổ.
Dĩ nhiên, nếu may mắn gặp người quen, hợp tác cùng nhau ứng địch cũng là lựa chọn khôn ngoan.
Khi người phụ trách đọc xong điều lệ cuối cùng, một vị trưởng lão Kim Đan nhẹ phất tay.
Một luồng lực lượng vô hình kéo thân thể Lục Thanh Dã bay lên giữa không trung. Nàng lập tức vận linh lực muốn giãy khỏi, nhưng không sao thoát được, còn chưa kịp căng thẳng thì đã bị truyền tống lên lôi đài.
Lục Thanh Dã thở phào nhẹ nhõm.
Nàng rút được lôi đài thứ hai mươi sáu, nơi này xem ra không có quá nhiều đệ tử cường hãn, vận khí quả thật không tệ.
Trên đài, hàng ngàn đệ tử đồng loạt xuất hiện, tất cả lập tức đề cao cảnh giác.
“Chúng ta cố gắng đừng lại gần trung tâm, nơi đó chắc chắn là chiến trường tranh giành khốc liệt nhất! Trước tiên bảo toàn thực lực, lấy phòng ngự làm chính! Bày trận Lục Tinh Linh Trận!”
Một thanh âm trầm ổn vang trong đầu Lục Thanh Dã, chính là Dịch Minh Luân đang truyền âm chỉ huy.
Sáu người nhanh chóng đứng đúng vị trí, tạo thành thế trận phòng ngự chặt chẽ, lưng tựa lưng, linh lực tương thông.
Dịch Minh Luân là người tính tình bình tĩnh, cũng là người thường có chủ ý trong nhóm, cho nên tự nhiên được mọi người tôn làm người dẫn đầu.
“Chuẩn bị!”
“Bắt đầu tỷ thí!”
Tiếng chuông vang dội, tiếng trống nổi lên, âm thanh rền rĩ khiến toàn trường im phăng phắc.
Ngay khi giọng nói của tông chủ Nhạc Phong vang vọng khắp không gian, hàng vạn đệ tử lập tức vận khởi linh lực, cảnh giác nhìn nhau.
Lục Thanh Dã đưa mắt nhìn quanh, cảm nhận khí tức mấy đạo linh lực mạnh mẽ đang chậm rãi hội tụ về phía họ.
“Chú ý hướng đông nam, có mười hai người đang đến gần!” Dịch Minh Luân trầm giọng nhắc.
Cả nhóm lập tức siết chặt đội hình, linh lực vận chuyển, trận pháp dưới chân lóe sáng.
“Xem ra đối phương đã để mắt đến chúng ta.”
Dịch Minh Luân vừa dứt lời, ánh mắt Lục Thanh Dã đã chợt sáng lên, bởi nàng nhận ra mấy người phía đối diện khí thế hung mãnh, bước chân ổn định, rõ ràng là có tổ chức.
Một cảm giác nguy hiểm mơ hồ tràn đến, nàng siết chặt chuôi kiếm, khi mấy người kia vừa lao tới, lập tức xoay người nghênh đón.
“Phốc!”
Tiếng kiếm khí xé gió vang lên, linh lực bùng nổ, ánh sáng đan xen khắp lôi đài.
Một tu sĩ không kịp phản ứng, bị kiếm phong quét trúng ngực, bay ngược ra ngoài rìa lôi đài, linh quang hộ thể lập tức sáng rực, hắn bị truyền ra khỏi trận.
“Giỏi lắm!” Một người trong nhóm hô lên.
Dịch Minh Luân thoáng liếc nhìn nàng, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Động tác vừa rồi, tốc độ cùng phản ứng của Lục Thanh Dã, không thua kém gì tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong đã trải qua trăm trận thực chiến.
“Ta cũng thích kiểu khai màn trực chiến thế này hơn là ảo cảnh rườm rà!” Một nam đệ tử khác cười lớn, rồi linh khí trên người bùng phát, cuốn theo đao ảnh chém về phía trước.
Cuộc hỗn chiến chính thức bắt đầu.
Linh lực va chạm tạo thành từng đợt sóng cuộn trào, ánh sáng linh khí phủ kín bầu trời.
Một số tu sĩ vốn muốn “đục nước béo cò” lập tức bị đánh bay khỏi đài.
Lục Thanh Dã nhanh chóng hòa nhập, động tác lưu loát, từng chiêu kiếm đều chính xác, vừa giữ vị trí, vừa bảo vệ đồng đội xung quanh.
Dịch Minh Luân vốn còn lo nàng non tay, nhưng khi liếc sang thấy nàng phối hợp vô cùng tự nhiên, tâm liền thả lỏng, trong lòng âm thầm khen: “Không hổ là người được trưởng lão coi trọng.”
Dưới đài, các trưởng lão cũng dõi theo từng động tĩnh.
Ánh mắt Cửu Nho lóe sáng, khóe miệng nhếch nhẹ. “Tốt, quả nhiên không khiến ta thất vọng.”
Nghiên Thư Chân Quân ở bên cạnh chỉ hừ khẽ: “Ngươi vừa mới nói thế, lát nữa nếu nàng bị đánh bay thì mặt mũi ngươi để đâu?”
Cửu Nho chẳng buồn đáp, chỉ lặng lẽ nhìn theo thiếu nữ đang múa kiếm giữa ánh sáng linh khí rực rỡ.
Mà trên lôi đài, chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.
Từng đạo linh quang va nhau nổ tung, kiếm ảnh, đao ảnh, phù lục, trận pháp, tất cả đan xen thành biển ánh sáng rực rỡ.
Nhưng giữa hỗn chiến, đội sáu người của Dịch Minh Luân vẫn vững vàng như bàn thạch, thế trận phòng ngự ổn định, linh lực luân chuyển không ngừng.
“Đỡ!” Lục Thanh Dã quát nhẹ, tay khẽ vung, từng đạo linh quang tụ lại thành kiếm ảnh, chém xuống ngay trước mặt một kẻ đang vung búa xông tới.
“Ầm!”
Cả hai luồng lực chạm nhau, khí kình cuộn trào. Người kia bị đánh văng ra ngoài ba trượng, trên người máu tươi bắn tung.
Một tiếng reo vang lên trong nhóm.
Trên khán đài, không ít trưởng lão gật gù tán thưởng.
Cuộc hỗn chiến này còn lâu mới kết thúc.