“Mồ hôi và máu đổ trên lôi đài là thứ không thể giả được. Bị đánh cho mặt mũi bầm dập, toàn thân đầy máu, bị chê cười, bị phủ nhận chẳng lẽ không phải là mất mặt sao?”
Có những thứ bọn họ không thể thay đổi, nhưng vì thế mà phải chấp nhận số phận ư? Chẳng lẽ chỉ biết oán than thôi sao?
Không làm gì cả mà cứ hô hào thiên hạ bất công, than rằng bản thân bất lực, than rằng mọi thứ không thể lay chuyển đó chẳng qua là tiếng gào của kẻ vô năng, là sự trốn tránh của kẻ yếu hèn.
Thế mà họ vẫn luôn tìm cho mình đủ mọi lý do để biện hộ.
Mấy đệ tử tân nhập môn sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Nhìn bóng lưng những đệ tử kỳ cựu rời đi, tên vừa lên tiếng nghiến răng, bất mãn nói:
“Chẳng phải chỉ vào tông sớm hơn chúng ta mấy năm thôi sao?! Có gì mà ra vẻ! Chừng đó năm rồi, vẫn chỉ là Luyện Khí hậu kỳ thôi còn gì! Còn dám lên mặt dạy đời!”
Giọng hắn không nhỏ, khiến không ít người nghe thấy.
Một nam tu sĩ ở gần đó xoay cổ, lạnh lùng nói:
“Ta nói này, bên kia kia, ngươi ngứa da à? Cũng muốn lên đài luyện xương hả? Đi đi, sư huynh ta đây bồi ngươi một trận!”
Tên tân đệ tử kia lập tức tái mặt.
Nhìn thấy máu tươi trên lôi đài, nhìn những kẻ thua cuộc thân đầy thương tích, hắn chỉ cảm thấy lòng run rẩy, tay chân mềm nhũn.
Chưa đánh đã sợ.
Nhìn kẻ kia hoảng hốt bỏ chạy, nam tu sĩ hừ lạnh, nhổ một ngụm xuống đất:
“Hèn nhát! Chỉ giỏi lắm mồm sau lưng người khác!”
Đột nhiên, một tiếng ồn ào vang lên từ phía dưới lôi đài.
Mọi người lập tức ngoái đầu nhìn.
Chỉ thấy trên lôi đài nơi Lục Thanh Dã đang chiến đấu, cục diện đã bắt đầu đảo ngược.
Nàng vốn bị ép ở thế hạ phong, lúc này lại dần chiếm thế chủ động.
Đối thủ trước mặt liên tục lùi lại. Không khí như đông cứng, ai nấy đều nín thở.
“Bịch!”
Tu sĩ kia bị dây đằng của Lục Thanh Dã quật bay, rơi khỏi lôi đài.
Ngay lập tức, tiếng hoan hô vang dội khắp quảng trường.
Hai tháng qua, Lục Thanh Dã đã trải qua ít nhất cả trăm trận tỷ đấu, mà chưa từng thắng nổi một lần.
Hôm nay nàng thắng rồi!
Đệ tử tân nhập môn Luyện Khí hậu kỳ, đánh bại đệ tử kỳ cựu Luyện Khí viên mãn!
Nếu là trước đây, nhiều người hẳn sẽ không phục, nhưng tận mắt chứng kiến sự nỗ lực điên cuồng của nàng suốt thời gian qua, trong lòng họ lại dâng lên một cảm xúc vừa kích động vừa vui mừng.
Cảm giác như nhìn thấy một tiểu sư muội do chính mình chứng kiến trưởng thành, cuối cùng cũng có ngày vùng dậy thành tài.
Giữa tiếng hoan hô sôi trào, Lục Thanh Dã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Nàng cố gắng giữ thăng bằng, nắm chặt trường kiếm, đứng thẳng trên lôi đài.
Trận này nàng thắng cũng chẳng dễ dàng gì, linh lực trong người đã gần như cạn kiệt, thần thức đau nhói.
Thân hình nàng khẽ lảo đảo, nhưng khi nghe tiếng hò reo phía dưới, lại vô thức siết chặt chuôi kiếm, ngẩng cao đầu.
Nàng làm được rồi!
Ánh nắng rơi trên lôi đài, nhuộm sắc đỏ của máu trên pháp y xanh nhạt. Khuôn mặt lem luốc dính máu kia lại nở nụ cười rạng rỡ chói mắt.
Cửu Nho mím môi, lặng lẽ nhìn nàng trên lôi đài, không nói lời nào.
Phu Nhất Thần cầm hồ lô rượu bên hông, ngửa cổ uống một ngụm lớn, rồi chép miệng, đôi mắt sáng rực như có lửa.
Ánh nhìn ấy khiến Tống Thanh Ngô ở bên cạnh phải quay sang:
“Phu sư đệ, chẳng lẽ đệ cũng muốn thu đồ đệ sao? Đệ đừng có mà cướp đấy. Vài hôm trước ta chỉ mới nói một câu thôi, Cửu Nho sư huynh lập tức đen mặt, tới giờ vẫn còn chẳng thèm nói chuyện với ta! Cái lão đầu hẹp hòi đó, đệ mà chen thêm một người nữa, chắc huynh ấy tuyệt giao luôn mất!”
Phu Nhất Thần dừng lại giữa chừng, khẽ cau mày, dường như cũng có chút băn khoăn.
“Tính cách của tiểu nha đầu đó… không hợp với Cửu Nho sư huynh.”
Tống Thanh Ngô nghe vậy liền sáng mắt, cảm thấy như gặp tri kỷ:
“Ta cũng nói thế mà huynh ấy chẳng chịu nghe! Không biết huynh ấy bắt đầu chú ý tiểu nha đầu đó từ khi nào, đến khi ta nghe tin thì huynh ấy đã theo dõi nàng được một thời gian rồi, gần như là định sẵn rồi. Ta đoán tám phần là vì đệ tử của sư đệ huynh ấy người đó vốn thân với một vị trưởng lão nội môn tên Diệp Trí, mà Lục Thanh Dã lại chính là đồ đệ được Diệp Trí thu nhận…”
Tống Thanh Ngô nói một hồi, rồi bỗng nghe Phu Nhất Thần cất giọng trầm thấp:
“Thế tỷ có định tranh không?”
Tống Thanh Ngô lập tức cứng họng.
Thôi được, thà người khác chết chứ mình không thiệt!
Tình nghĩa sư huynh đệ là một chuyện, nhưng duyên phận thầy trò chính là chữ “duyên” trời định.
Đã động tâm thì sao có thể không giành lấy, nhường người khác được chứ!
Còn kết quả cuối cùng là ai, thì để thiên duyên định đoạt vậy.
Bên dưới lôi đài, có không ít trưởng lão, chân nhân đang theo dõi. Đương nhiên, không phải ai cũng nhìn Lục Thanh Dã bằng con mắt tán thưởng.
Có người thích khí chất cứng cỏi của nàng, lại có người không vừa lòng, cho rằng nàng quá bướng bỉnh.
Dù sao, trong quảng trường diễn võ này, thiên tài đâu chỉ có một mình nàng, ai cũng tìm được vài hạt giống ưng ý của riêng mình.
Thời gian trôi nhanh, chỉ còn lại một tháng cuối cùng trước khi đại tỷ thí tông môn bắt đầu.
Những người trước đó vẫn thờ ơ lúc này cũng bắt đầu cuống cuồng.
Dẫu biết giờ nỗ lực e rằng đã muộn, nhưng ít nhất, “ôm chân Phật” phút cuối vẫn còn đỡ hơn chẳng làm gì.
Lục Thanh Dã càng đánh càng liều, gần như ngày đêm đều ở lôi đài.
Thỉnh thoảng, nàng còn ngủ lại tại quảng trường diễn võ.
Khi Hoa Ngân Trân nghe tin, mặt nàng ta thoáng chốc tái nhợt.
Những đệ tử từng bị Lục Thanh Dã gửi thư khiêu chiến cũng bắt đầu bối rối.
Trong tiểu viện của Hoa Ngân Trân, mấy người tụ lại, bàn bạc cách đối phó.
“Tiện nhân đó… chẳng lẽ thật sự lợi hại như lời đồn sao?”
“Nếu thế thì… chúng ta phải làm sao đây?”
Ngoại trừ Hoa Ngân Trân, những người còn lại đều không còn tâm khí chiến đấu.
Họ khác với nàng ta, không có cái gọi là “thể diện thế gia” để bảo vệ.
Bọn họ bám lấy Hoa Ngân Trân chẳng qua để nịnh bợ mà thôi, chứ nếu có cơ hội, e rằng sớm đã tìm cách hòa giải với Lục Thanh Dã.
Dù sao, nghe đồn giờ có không ít trưởng lão, thậm chí Kim Đan chân nhân và cả Nguyên Anh chân quân đều chú ý tới nàng, muốn thu nàng làm đồ đệ.
Nghe đám người bàn tán, sắc mặt Hoa Ngân Trân càng lúc càng khó coi.
Một nữ đệ tử liếc thấy biểu tình của nàng ta, nghiến răng nói với giọng đầy ghen ghét:
“Biết đâu mấy lời đồn kia đều là giả thôi. Các ngươi cũng biết tiểu tiện nhân Lục Thanh Dã đó giỏi nhất là mua chuộc lòng người. Đám trưởng lão kia thấy nàng có thiên tư, liền tâng bốc vài câu, nàng lại thổi phồng thành công tích của mình! Ai biết mấy trận thắng kia có bao nhiêu phần là người ta cố ý nhường cho nàng?”
Nói là vì sợ, nhưng giọng nói lại đầy đố kỵ.
“Vả lại, Ngân Trân sư tỷ của chúng ta cũng rất lợi hại! Nàng còn là tiểu thư thế gia, mấy thứ như đan, phù, khí, trận đâu phải người thường có được! Dược phù đủ mạnh, pháp khí đủ tốt, cho dù chỉ dùng để ném, cũng có thể mở ra con đường máu!”
Mấy người nghe vậy, ánh mắt bắt đầu dao động.
Ai cũng hiểu ý trong lời nói ấy thế gia mà, tất nhiên có thủ đoạn riêng.
Nếu Hoa Ngân Trân thật sự ra tay… so với việc đầu hàng, chi bằng liều một phen. Thắng là tốt nhất, còn hai bên cùng bị thương cũng chẳng sao.
Hoa Ngân Trân đâu phải kẻ ngu. Nàng ta nghe ra trong lời nói kia có cả sự xúi giục, nhưng điều đó lại đúng với suy nghĩ của chính mình.
Đến nước này rồi, nàng ta không thể chịu nhục thêm!
Hơn nữa, nếu để phụ thân biết nàng ta lập giao ước như thế mà lại thua… sắc mặt Hoa Ngân Trân thoáng trắng bệch.
Hoa gia coi trọng thể diện, nhất là khi đang trong giai đoạn bàn chuyện liên hôn với Trình gia.