Hành Động Của Sư Muội Khiến Toàn Bộ Giới Tu Tiên Rơi Nước Mắt

Chương 1: Tiên Nhân Thu Đồ Đệ

Trước Sau

break

“Thanh Dã, ông cháu gọi cháu về ăn cơm rồi đó!”

Tiếng gọi từ xa vọng lại. Cô bé bên bờ sông đang rửa mấy bó thảo dược ngẩng đầu lên, đáp khẽ một tiếng.

Trong làn nước trong veo phản chiếu bóng của một tiểu cô nương chừng bảy, tám tuổi. Thân hình gầy gò, gương mặt non nớt nhưng đã lộ rõ vẻ thanh tú, chỉ là làn da trắng đến hơi tái nhợt, như đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời.

Lục Thanh Dã xách giỏ thuốc lên, nhanh chân đi về nhà.

Trên đường, gặp mấy bác mấy thím trong thôn, nàng đều lễ phép chào hỏi, giọng trong trẻo.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau hàng rào trúc, một thím khẽ thở dài cảm khái:

“Thời gian trôi nhanh thật đó. Mới ngày nào nhị gia nhà họ Lục bế con bé về, nhỏ xíu, còn chẳng to hơn con mèo hoang, vậy mà giờ đã lớn thế này rồi.”

“Phải đó,” người bên cạnh phụ họa, “con bé ngoan lắm, hiểu chuyện sớm nữa. Chỉ tội nhị gia tuổi đã cao, lại hay đau yếu… Nếu ông ấy mà có mệnh hệ gì, để lại đứa nhỏ một thân một mình… đám người nhà bên kia lòng dạ cũng sẽ chẳng tốt bụng gì đâu…”

“Ừ, nói ra chỉ thấy tội. Bao năm nay, chẳng phải họ chỉ mong nhị gia sớm khuất núi thôi sao.”

Ngôi nhà tranh dựng bằng gỗ và cỏ khô, bên ngoài quây hàng rào tre thấp. Từ xa đã thấy nhị gia đang ngồi trong sân, khom lưng phân loại mấy bó thuốc phơi khô, ho khan từng tiếng.

Thanh Dã chạy vội tới, đặt giỏ thuốc xuống:

“Ông, ông vào nhà nghỉ đi, gió ngoài này lạnh lắm.”

Lục nhị gia thấy cháu gái, mỉm cười hiền hậu, đưa tay gỡ mấy cọng cỏ còn vướng trên tóc cô bé.

“Ông không sao, ở trong nhà lâu, người mỏi cả ra. Ra ngoài đi lại cho giãn gân cốt thôi. Cháu cũng đói rồi phải không, cơm ông dọn sẵn trên bàn đấy, mau ăn đi.”

Lục Thanh Dã rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.

Tiếng ho khan vẫn đều đều vang lên, khiến lòng cô bé thoáng lo. Tuy chỉ mới bảy tuổi, nhưng Thanh Dã đã sớm hiểu chuyện hơn bạn cùng lứa.

“Ông, hôm nay cháu hái được khá nhiều thuốc. Mai cháu mang lên trấn đổi lấy ít tiền, rồi mua thêm mấy thang thuốc nữa. Đợi trời ấm lên, ẩm thấp bớt đi, bệnh của ông cũng sẽ đỡ thôi.”

Ông mỉm cười, ánh mắt hiền từ:

“Bệnh của ông là bệnh cũ, không sao đâu. Cháu thì phải giữ sức, trời còn lạnh, đừng đi ra ngoài nhiều. Chỗ thuốc đó cứ để tới mùa xuân hãy bán, rồi lấy tiền cất đi. Đừng nói cho ai biết, nhớ chưa? Thầy đồ trong làng nói rồi, ‘tài bất lộ bạch’ của cải chớ để lộ ra, giữ chút phòng thân là tốt nhất.”

Cô bé nhanh tay xới cơm, cười khẽ:

“Vậy cháu vẫn còn nhỏ, ông giữ giúp cháu nhé.”

Nhị gia nhìn đứa cháu bé bỏng, lòng vừa vui vừa nhói. Ông biết rõ sức mình bệnh đã lâu, tuổi lại cao.

Ngày ông nhặt được con bé, nó co ro trong bụi cỏ, mặt mày trắng bệch, yếu ớt đến mức ông tưởng đã không còn hơi thở.

Ông từng có vợ, có con trai. Nhưng vợ mất vì bệnh, con chết khi chạy loạn. Từ đó ông sống một mình, chẳng nghĩ sẽ có ai bên cạnh. Cho đến khi gặp đứa nhỏ này.

Chính vì không có con cháu ruột, người nhà bên kia sớm đã nhòm ngó mảnh ruộng và số bạc ít ỏi ông còn lại. Họ chẳng hề xem Thanh Dã là người trong nhà, chỉ chờ ông chết để tranh giành.

Ông hiểu rõ điều ấy, nên càng lo cho đứa nhỏ.

Ngày còn khỏe, ông dạy nàng biết phân biệt thảo dược. Sau này bệnh nặng, Thanh Dã thường đến tìm ông lang trong làng học thêm. Vị lang nhân hậu dạy nàng cách nhận biết thuốc, nàng liền siêng năng đi hái, đổi lấy ít tiền lẻ phụ mua thuốc cho ông.

Đêm xuống, ánh trăng bạc phủ khắp thôn xóm yên bình.

Trong căn nhà nhỏ, Thanh Dã đếm lại mấy bó thảo dược gom góp được mấy hôm nay, tính toán xem mai lên trấn có thể đổi bao nhiêu, trừ tiền thuốc của ông, còn dư chừng nào.

Ông lang bảo, người yếu nên ăn thêm chút đồ bổ.

Nàng ngước nhìn mái nhà, đôi mắt đen láy toát lên vẻ kiên cường. Nàng biết bệnh của ông chẳng thể chỉ nhờ thuốc thường mà khỏi, hơi thở trên người ông ngày càng nặng… Nhưng nàng cũng không muốn bỏ cuộc.

Trời vừa hửng sáng, Thanh Dã đã gói thuốc, xách giỏ lên trấn.

Chợ sáng tấp nập. Nàng tìm đến tiệm thuốc quen, bán số thảo dược, lấy ít bạc lẻ, mua thêm thuốc mới.

Chưởng quầy thấy cô bé nhỏ xíu xách giỏ to đùng, ánh mắt chợt dịu lại, thở dài cảm khái:

“Trời khéo trêu người, khổ vẫn rơi vào kẻ hiền lành.”

Ra khỏi tiệm, Thanh Dã chen giữa dòng người đông đúc, mùi bánh bao nóng hổi khiến nàng nuốt nước bọt, nhưng vẫn cắn răng đi qua.

Mấy xâu kẹo hồ lô đỏ rực, vài món đồ chơi mới lạ ở ven đường, nàng chỉ liếc nhìn rồi quay đi. Nàng vẫn phải mua ít đồ bổ cho ông trước đã.

Lạ thay, hôm nay người trong chợ đông bất thường, tiếng bàn tán râm ran.

Khi mua xong đồ, thấy đám đông vẫn chưa tản, nàng tò mò bước lại.

“Thật sao? Tiên nhân sẽ tới đây thu đồ đệ à?”

“Tin thật đó! Bên Loạn Thạch thành đã thông báo rồi! Mấy trấn gần đó đều biết, chỉ là chỗ ta xa quá, nên giờ mới nghe tin.”

“Trời ơi, ta nhớ lần trước tiên nhân hạ phàm thu đồ đệ là hơn năm mươi năm trước, tưởng đời này chẳng còn cơ hội thấy nữa!”

“Haiz, người ta nói là duyên phận, không có duyên thì đừng mong gặp tiên.”

“Nhưng nghe nói, nếu được tiên nhân đo có linh căn, dù không nhận làm đồ đệ cũng sẽ ban thưởng linh đan đó!”

Thanh Dã đứng giữa đám đông, trái tim bỗng đập dồn dập.

Linh đan...

Từ nhỏ nàng đã nghe chuyện tiên nhân, biết đan dược của họ thần diệu thế nào. Nếu có thể xin được một viên… nói không chừng bệnh của ông sẽ khỏi hẳn!

Đôi mắt của nàng sáng lên như sao, lòng dâng tràn hy vọng.

Khi trở về thôn Đại Mộc, tin tiên nhân thu đồ đệ đã lan khắp làng.

Một trận gió xuân thổi qua, mang theo niềm khát vọng khôn cùng…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc