Cô cảm thấy mình lúc này chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, chờ bị làm thịt, hoàn toàn không có cách nào phản kháng.
Thấy Trần Khả chịu khuất phục, trong lòng Chu Chấn Ninh dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả. Khóe môi anh nhếch lên, cố tình nói: "Rộng thêm chút nữa, chưa đủ."
"..." Trần Khả siết chặt tay, gắng sức mở rộng chân.
Sau đó, cô cảm nhận tay anh nắm lấy đầu gối phải của cô, đẩy hẳn sang một bên. Bàn tay còn lại đang giữ ngực cô bắt đầu di chuyển xuống, lướt dọc theo bụng mềm đến giữa hai chân.
Hơi thở cô ngưng lại, cố nén ý định khép chặt hai chân. Đúng lúc đó, giọng khàn khàn của Chu Chấn Ninh vang lên: "Nếu ngại thì cứ nhắm mắt lại, coi như đang mơ đi. Nếu thấy dễ chịu thì rên vài tiếng, tôi sẽ biết cách làm cậu thoải mái hơn."
"..." Sao cô có thể nhắm mắt coi như đang mơ được? Hơn nữa, tại sao cô lại phải thấy dễ chịu? Không phải chỉ là giúp anh "giải tỏa áp lực" thôi sao? Cô hoàn toàn không muốn cảm thấy gì cả!
Trần Khả im lặng. Cô cảm thấy anh nắm lấy mép qυầи ɭóŧ, kéo sang một bên rồi kẹp lại.
Dòng dịch nóng ẩm dính nhớp bị giam cầm trong lớp vải, lại bị vật nóng của anh cọ đến tê dại. Khi lớp vải bị kéo đi, cả vùng cấm địa đột nhiên trở nên mát lạnh.
Lồng ngực Trần Khả khẽ rung, cô bất giác nhắm nghiền mắt lại.
Có lẽ... tự lừa dối bản thân luôn là điều dễ dàng nhất.
Chu Chấn Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng đi, đôi mắt nhắm chặt của cô, khóe môi càng cong lên. Ánh mắt anh di chuyển xuống dưới, từ từ dừng lại nơi không còn vải che chắn.
Dù ánh sáng khá yếu nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy lớp lông thưa và hình dạng của đóa hoa, đặc biệt là khe hở chưa từng được khám phá, trông càng rõ nét khi ngâm trong dòng nước ái ân.
Anh nheo mắt, yết hầu trượt lên xuống, rồi dùng ngón trỏ và ngón giữa cẩn thận phác họa đường viền nơi ấy.
Những thớ thịt mềm mại, nhạy cảm ở cửa huyệt và đôi môi lớn bị đầu ngón tay anh trêu chọc, một dòng nước ấm tê dại không ngừng lan tỏa vào sâu bên trong. Cơ thể Trần Khả khẽ run, ngón chân co quắp lại.
Nơi đó không ngừng co giật, phun ra thứ chất lỏng trơn trượt. Trần Khả cảm thấy toàn thân nóng ran, xấu hổ vô cùng...
"Nhạy cảm thật, mới chạm nhẹ đã chảy nước rồi."
"..." Trần Khả giả vờ không nghe, nhắm chặt mắt.
Chu Chấn Ninh không bận tâm, ngón tay dính đầy mật dịch của cô lướt dọc theo khe hở ẩm ướt, từ từ tiến vào.
Càng vào sâu, càng ướt và nóng. Anh cảm nhận được nơi nào cũng mềm mại, co rút như một chiếc miệng nhỏ, còn hai cánh hoa thì mịn màng hơn. Chúng giống như những gì thấy trong phim ảnh, chỉ là... của cô thật nhỏ bé.
Nghĩ đến kích thước của mình, Chu Chấn Ninh nhíu mày. Anh ấn ngón giữa vào cửa huyệt, dễ dàng tiến vào một đốt tay.
Cảm giác bị dị vật xâm nhập khiến Trần Khả thở hắt ra, cô đột ngột mở mắt, vội vàng dùng tay nắm chặt lấy cổ tay anh.
"Đừng…"
"Đau sao?" Anh hỏi bằng giọng khàn đặc.
Quá chật, ngón tay anh bị những thớ thịt non mềm bao bọc chặt chẽ. Dù chưa từng trải nghiệm nhưng bản năng mách bảo anh rằng, nếu vật nóng của mình tiến vào đó, không biết sẽ sung sướиɠ đến nhường nào!
"Cậu... cậu nói sẽ không làm mà..." Trần Khả run rẩy nói.
"Tôi không dùng nó vào, chỉ chạm bằng tay thôi, thế cũng tính là làm à?" Chu Chấn Ninh có chút cạn lời, hoặc đúng hơn là thấy bực bội.
Muốn cưỡng ép! Muốn đâm sâu vào nơi đó của cô! Muốn làm ngay bây giờ!
"Tay... cũng vào trong..." Cơ thể Trần Khả cứng đờ, không dám nhúc nhích. Các cơ căng cứng, giọng nói mang theo âm nức nở càng khơi dậy những ham muốn tàn bạo của đàn ông.
Lồng ngực Chu Chấn Ninh tê dại. Anh rút ngón giữa ra, lần mò lên phía trên, rất nhanh đã chạm tới hạt trân châu bé nhỏ.
"A..." Thân thể Trần Khả nảy lên như bị điện giật, bàn tay đang nắm cổ tay anh cũng siết chặt hơn.
"Kêu dâm thế, chạm vào đây thích lắm à?" Anh vừa nói vừa dùng ngón tay ướt đẫm dịch tình ấn vào hạt châu rồi xoay tròn.
"Đừng, ưm... đừng làm thế... đừng..."
Đó là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể, bình thường cô còn chẳng dám chạm vào, giờ lại bị anh dùng ngón tay tùy tiện xoa nắn. Trần Khả rùng mình, lại xoay mông muốn trốn.