Lý Y run tay, lại cởi lại cái cúc áo vừa rồi… Cừ Chiêu đá cửa gây ra tiếng động quá lớn, hắn ta vừa cởi được mấy cúc áo lại vội vàng cài lại.
Cúc áo đứt ra, bắn lên mắt Lý Y, hắn ta bị đau che lại mắt, chưa kịp tránh đã bị Cừ Chiêu cho một cước đạp ra ngoài!
Sống lưng đụng phải vách tường, đau thấu xương lên tận khớp hàm, Lý Y phun ra ngụm máu, lại liếʍ kẽ răng, vậy mà thiếu cảnh giác. Hắn ta nhổ nước bọt, muốn đứng dậy nhưng không có sức lực.
Hắn ta cao gầy, suốt ngày ngồi trong văn phòng, thiếu rèn luyện, nếu là ngày thường còn dễ nói, đến lúc này, đột nhiên bị va phải vách tường, xương cốt như bị xay nhuyễn, hắn ta mới nhận ra bản thân tay trói gà không chặt.
Thật sự rất đau.
Cừ Chiêu cài lại cúc áo sơmi cho Tuế Hòa, xác nhận cô không sao, chỉ là hôn mê bất tỉnh mới xoay người đến chỗ Lý Y.
Dùng chân nghiền nát mắt kính, tiếng răng rắc vang lên, Cừ Chiêu lại nhấc chân dùng đế giày bám mảnh thủy tinh ra sức giẫm lên mặt Lý Y.
“A!!!”
Khuôn mặt bị cứa rách, ngũ quan nhăn nhó, lúc này toàn thân Lý Y không chỗ nào không đau, hắn ta muốn dùng tay đẩy chân Cừ Chiêu ra, Cừ Chiêu lại thuận thế giẫm thật mạnh lên mu bàn tay hắn ta!
Lý Y rên lớn, Cừ Chiêu càng thêm sức giẫm lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là mày.”
Ngày đó Cừ Chiêu nhìn thấy người khả nghi trong ngõ nhỏ chính là Lý Y.
“Bàn tay này chạm vào Tuế Hòa?” Cừ Chiêu ngồi xổm xuống, trọng lực nghiêng về trước, hắn hừ lạnh với khuôn mặt máu thịt be bét của Lý Y, “Hay là bàn tay kia?”
Lý Y đau đến mức tròng mắt long sòng sọc, gân xanh dưới da thịt như cù (1), nổi lên từ cổ lan đến thái dương, hắn ta vẫn muốn giãy giụa thoát khỏi đế giày vững chãi của Cừ Chiêu, Cừ Chiêu bỗng thả lỏng chân.
(1) 虬: chưa rõ lắm từ này, tra Baidu ra nghĩa là con rồng nhỏ không sừng???
Mà tay hắn ta đã sớm đau không còn cảm giác.
Cừ Chiêu từ trên nhìn xuống Lý Y, mặt đầy vẻ thương xót, “Có phải nghĩ được giải thoát rồi không?”
Lý Y há miệng, Cừ Chiêu liền đạp một cước lên bụng hắn ta!
Dưới chân cơ thể cong lên, cực giống con tôm bị luộc chín, Cừ Chiêu không đợi Lý Y hòa hoãn, lại nhấc chân đạp phát nữa!
Chỉ hai lần, Lý Y đã đau tê tái, mà dường như Cừ Chiêu vẫn chưa xong, Cừ Chiêu giữ đầu Lý Y đập mạnh vào tường.
“Rầm rầm rầm ~”
Ba tiếng vang to, người của phòng bảo vệ cuối cùng cũng chạy tới, nhưng bọn họ lại không dám bước lên phía trước.
Người đàn ông máu me đầy mặt trong góc tường kia là bác sĩ Lý sao?
Cừ Chiêu ném Lý Y như ném bao rách, gan bàn tay tê tê, hắn vỗ vỗ bàn tay không có bụi bẩn, lát sau quay đầu lộ ra nụ cười cổ quái với mấy người phòng bảo vệ.
“Đối với tội cưỡng gian chưa thành, kết cục như vậy, có phải quá nhẹ không?”
Không ai dám trả lời.
Cừ Chiêu biết hiện tại Lý Y chỉ còn nửa cái mạng, hắn mà thêm vài phát nữa, chắc chắc Lý Y sẽ phải chào tạm biệt thế giới này.
Nhưng Cừ Chiêu không xử lý Lý Y ngay.
Hắn không sợ ngồi tù. Chẳng qua cứ như vậy buông tha Lý Y thì thật quá hời cho tên cặn bã này rồi.Ngày sau còn dài.
“Người đi rồi.”
“CMN tôi đương nhiên biết người đi rồi!” Bảo vệ Ất rống lớn với bảo vệ Giáp, anh ta dùng sức xoa ót, “Bây giờ phải làm gì?”
Lúc này cảnh sát chưa tới, người gây họa đã rời đi, bọn họ phải trả lời thế nào?
Bảo vệ Bính nôn nóng nói: “Ai cho các anh thả cậu ta đi?”
“Mẹ nó ai dám cản chứ! Đổi thành anh vừa rồi anh có dám tiến lên không?”
Mọi người tức khắc lặng ngắt như tờ.
Làm việc ở đây, sợ nhất là đắc tội với người có vấn đề tâm lý, chỉ sợ chẳng may không cẩn thận cái mạng liền đi tong.
Vài giây sau, có người yếu ớt mở miệng: “Vậy bác sĩ Lý làm sao bây giờ?”
Bên phía bệnh viện tới rất nhanh, nhưng gương mặt của Lý Y…
Không ai nhẫn tâm nhìn.
“… Đáng đời.” Có người đáp.
Không khí lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Vừa rồi chính tai bọn họ nghe thấy bốn từ cưỡng gian chưa thành.
Đây không phải trừng phạt đúng tội thì là gì?
Cừ Chiêu bế Tuế Hòa ra khỏi trung tâm tư vấn tâm lý, cực kỳ có phong độ, hoàn toàn không có thái độ điên cuồng vừa rồi.
Hắn vốn chẳng sợ có người tìm tới cửa.
Những ưu thế từ thân phận địa vị, chưa đến mười tuổi hắn đã biết chỗ tốt của nó.
Huống chi… Tội danh cưỡng gian chưa thành cũng đủ để Lý Y ăn chút đau khổ.
Mà đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
Tên cặn bã này, dám chạm vào Tuế Hòa, quả thật là không muốn sống nữa. Sắc mặt Cừ Chiêu trầm xuống.
Lúc Tuế Hòa tỉnh lại, Cừ Chiêu vừa mới dừng xe.
Gần như vừa mở mắt, hai cánh tay Tuế Hòa liền nổi đầy da gà, ý thức chưa trở về, năm giác quan tê cứng, cô bỗng dưng hét lên: “Tránh ra!”
Cừ Chiêu phản xạ có điều kiện, cơ thể nhanh hơn trí não, chờ hắn phản ứng lại, hắn đã ôm Tuế Hòa vào lòng.
“Tuế Hòa, là anh.”
————
Trận này một trong những công thần áp chế lớn nhất chính là cúc áo.
Càng ngày càng ngắn… Bởi vì sửa lại cũng không sửa tốt… Sắp kết thúc, về sau sẽ cố gắng viết thêm.
Lại lần nữa cường điệu, chỉ là hư cấu, xin đừng khảo chứng.