Tối hôm qua hai người ngủ sớm, lúc Cừ Chiêu nói lời chúc sinh nhật vui vẻ với Tuế Hòa, cô đã sớm lăn ra ngủ.
Bây giờ là rạng sáng 3 giờ rưỡi, Tuế Hòa bị hôn tỉnh.
Cũng không phải hoàn toàn tỉnh táo, cô chỉ cảm thấy môi rất ngứa, muốn đẩy ra, thành công chưa đến hai giây, vành tai lại bị ngậm lấy.
Rên khẽ một tiếng, Tuế Hòa nghe thấy bên tai truyền đến “Sinh nhật vui vẻ”.
Ngày hôm sau.
Tuế Hòa híp mắt, trong phòng không bật đèn, ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm, vầng trăng vẫn đang treo trên ngọn cây chậm chạp không đi.
“Mấy giờ rồi?”
Cừ Chiêu chỉnh lại chăn cho cô, “3 giờ rưỡi.”
Tuế Hòa không muốn động đậy, cả người co lại: “Không muốn cử động.”
“Anh bế em đi rửa mặt.”
Tuế Hòa quả thực để Cừ Chiêu bế đi. Quá buồn ngủ, lại còn mệt, mấy tiếng trước vừa lăn lộn ba trận hai hiệp, hiện tại cô hưởng thụ sự chăm sóc cũng là điều hiển nhiên.
Đánh răng rửa mặt một phen, Tuế Hòa dần tỉnh lại, Cừ Chiêu chiếm đoạt đôi môi ngập tràn hương bạc hà của cô, cô mới chịu mở mắt ra.
“Phải mặc nhiều vậy à?”
Cừ Chiêu mặc thêm áo khoác dày vào cho Tuế Hòa, kéo khóa, nói: “Tầm này gió lạnh.”
Ra khỏi cửa, cả dãy phố vắng tanh, không còn một ngọn đèn đường nào bật sáng.
Tuế Hòa ôm chặt cánh tay Cừ Chiêu, “Lạnh thật.”
Gió đêm thổi vào cổ áo cô, không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.
Cừ Chiêu mở balo lấy ra một chiếc áo khoác, phủ thêm cho cô, “Như vậy có đỡ lạnh không?”
Tuế Hòa tặc lưỡi: “Hóa ra đây là công dụng của cái balo này?” Cừ Chiêu từ chối cho ý kiến, “Đề phòng mọi trường hợp.”
Đi đêm có cảm giác đường đi dài hơn ban ngày rất nhiều lần.
Lúc Tuế Hòa và Cừ Chiêu nhìn thấy bờ biển, mặt trời bắt đầu ló rạng.
Tìm được vị trí ngồi ngắm mặt trời lần trước, gió biển thổi tung làn tóc, lại thổi phồng áo khoác, Tuế Hòa tóm mái tóc buộc lại, sau đó nằm trong lồng ngực Cừ Chiêu, nói: “Vẫn là anh ấm nhất.”
Yên tĩnh nghỉ ngơi một hồi lâu.
“Tuế Hòa,” Cừ Chiêu hôn lên tóc cô, “Tại sao trước kia muốn tiếp cận anh?”
Tuế Hòa ngẩn người, cô còn tưởng cô giả bộ rất khá.
Lúc ấy vừa mới trọng sinh, cô vì giữ cái mạng nhỏ, cũng vì trong lòng nảy ra chút đồng tình mới đưa ra lời giúp đỡ Cừ Chiêu. Để không ai hoài nghi, cũng không muốn Cừ Chiêu nghĩ mình là đặc thù, khi đó còn bảo Tuế Tử Đình viện trợ cho vài người nữa.
Đúng vậy, trợ giúp nhiều người như vậy, sẽ luôn có người được nhiều hơn có người được ít hơn.
Chuyện trọng sinh này quá huyền ảo, Tuế Hòa trả lời không đúng trọng tâm: “Em nói không rõ được.”
Có vẻ Cừ Chiêu cũng không muốn truy cứu đáp án thật sự, hắn nhìn mặt biển phẳng lặng, ngữ khí bình tĩnh, “Anh nói thật, trước kia anh nhìn em ngoài giúp đỡ anh còn giúp đỡ nhiều người khác, khi đó anh không cảm thấy không vui vẻ mà chỉ cảm thấy thú vị.”
“Thực ra bây giờ ngẫm lại, lúc ấy đã muốn em là của riêng anh rồi. Tuy rằng ngoài mặt anh không để ý, nhưng cũng là vì anh nhìn ra em đối xử với anh khác bọn họ. Em luôn ở cạnh anh làm mọi chuyện cùng anh, mà những người kia, được viện trợ nhiều năm như vậy, có lẽ ngay cả em trông thế nào họ cũng không biết.”
“Thế nên anh không hề sợ hãi.”
“Chỉ là, có đôi khi anh rất hiếu kì, vì sao anh được hưởng thụ đãi ngộ bất đồng này.”
Cừ Chiêu dừng một chút, dùng lòng bàn tay xoa xoa gương mặt Tuế Hòa bị gió biển thổi lạnh, “Tuế Hòa, vừa rồi em nói em nói không rõ được, anh sẽ coi đó là do số mệnh an bài.”
Tuế Hòa nghe đến đó, nhịn không được bật cười: “Mê tín vậy à?”
“Anh chỉ tìm bừa một cái cớ.”
“Tìm cớ làm gì?”
Cừ Chiêu lại không nói, hắn giữ cằm Tuế Hòa, xoay mặt cô nhìn biển cả, xa xa là dải lụa kim tuyến ánh vàng.
Lần trước ngắm mặt trời lặn, là những tia sáng đi về nơi bóng tối vô biên; lần này ngắm mặt trời mọc, là từ nơi tối tăm vươn tới những tia nắng rực rỡ.
Một nửa địa cầu đi vào giấc ngủ say, nửa địa cầu còn lại hoàn toàn tỉnh giấc.
Tim Tuế Hòa đập bình ổn, cô cảm giác mọi thứ trước mắt như được gột rửa sạch sẽ một lần.
Đúng vậy, cô và Cừ Chiêu vẫn luôn chơi một trò chơi.
Trò anh/ cô truy tôi đuổi.
Nhưng ai truy, ai đuổi, dường như không có đáp án.
Kết cục tốt nhất chính là cả hai bên giơ cờ trắng đầu hàng, cùng đối phương thỏa hiệp.
Tuế Hòa nheo mắt, lòng đỏ quả trứng mang theo vầng hào quang từ từ ngoi lên mặt biển, mang đến ánh sáng, mang đến hy vọng cho vùng đất này, cả bầu trời như sáng rực lên, mặt biển nhấp nhô gợn sóng, dập dờn ánh vàng trong suốt.
“Đẹp quá.”
Vô luận là cảnh mặt trời mọc hay mặt trời lặn, vô luận là tình cảm ái muội hay trong sáng, đều tuyệt đẹp.
Đầu ngón tay chợt lạnh, Tuế Hòa cúi đầu, một chiếc nhẫn kim cương trước mắt khiến cô theo bản năng cong cong ngón tay.
Món quà sinh nhật này còn lóa mắt hơn ánh mặt trời.
Hóa ra chiếc balo này đựng áo khoác chỉ là thủ thuật che mắt, hoá ra đang ở chỗ này chờ cô.
Mặt Cừ Chiêu sát lại gần cô, lúc nói chuyện đôi môi khi đóng khi mở cô có thể cảm nhận rõ.
Nhưng tiếng sóng biển cuồn cuộn quá to, Tuế Hòa cho rằng cô nghe lầm.