Hải Thành cách thành phố B hơi xa, ngồi máy bay mất năm tiếng. Bởi vì bên Hải Thành rất nóng, Tuế Hòa chuẩn bị đều là quần áo chất liệu mỏng, một chiếc vali nhỏ đã có thể nhét đủ.
Cô nhìn chiếc vali của Cừ Chiêu to gấp ba bốn lần của cô, “Chúng ta phải đi rất nhiều ngày sao?”
Cừ Chiêu đang trong kỳ nghỉ đông, cộng thêm mấy ngày nghỉ, hắn nói: “Bảy ngày.”
“Phải mang nhiều đồ vậy à?”
Tuế Hòa muốn mở ra xem rốt cuộc bên trong có những thứ gì, Cừ Chiêu đã ngăn cô lại, “Mở ra sẽ không đóng lại được, đến đó em hẵng xem.”
Tuế Hòa đành thôi, nâng tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ chúng ta đi luôn?”
Cừ Chiêu vừa mới gật đầu, lại như nhớ tới chuyện quan trọng nào đó, “Từ từ.”
Không đợi Tuế Hòa phản ứng, hắn đã xoay người đi vào thư phòng.
Tuần trước Tuế Hòa chuyển đến ở cùng Cừ Chiêu, trên mặt đất thư phòng xếp vài chồng sách vở. Cừ Chiêu cẩn thận đi vòng, mở ngăn kéo, lấy ra văn kiện hôm qua có người đưa hắn, liếc nhìn văn kiện, bóp bóp.
Rất mỏng, trọng lượng một tờ giấy nhưng lại tóm tắt những gì Tuế Hòa trải qua trong một năm kia. Từng trăm phương nghìn kế muốn biết năm đó rốt cuộc Tuế Hòa đã trải qua chuyện gì, hiện tại thật vất vả mới có thể lấy được tin tức, Cừ Chiêu lại không muốn nhìn nữa.
Hắn muốn Tuế Hòa tự mình nói cho hắn, mà không phải thông qua đường tắt này.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, Cừ Chiêu hoàn hồn, bình tĩnh cất văn kiện vào tủ sắt, đứng dậy rời khỏi án thư, đi tới cửa vừa lúc chạm mặt Tuế Hòa.
Tuế Hòa hỏi hắn: “Sao thế?”
Cừ Chiêu cười cười, “Phát hiện trên bàn có tiền chưa cất đi.”
“Nói nhảm, em mới không tin đâu.”
Ở trên máy bay ngủ đẫy giấc, nhưng bụng lại trống rỗng, Cừ Chiêu đưa Tuế Hòa đi ăn rồi mới về khách sạn.
Cừ Chiêu dùng khăn lông ấm lau mặt cho Tuế Hòa, động tác không tính là nhẹ nhàng, nhưng rất thoải mái, “Chúng ta ở đây một đêm, ngày mai sẽ đưa em đến nơi khác ở.”
“Đi đâu?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
Tuế Hòa cười hắn giả bộ thần thần bí bí, sau đó lại hưng phấn đi mở vali, muốn lấy bikini, “Đi bơi nào đi bơi nào.”
Cừ Chiêu cũng mở vali của hắn ra, lại chỉ mở một bên, Tuế Hòa liếc một cái, “Cũng không nhiều đồ lắm mà.”
Hắn ừ một tiếng rõ ràng, lấy ra thứ cần thiết, rồi lại khóa vali lại.
Tuế Hòa không truy cứu đến cùng, ướm thử bộ bikini trên người, “Em đi thay đây.”
Nhìn bóng lưng hào hứng của cô, Cừ Chiêu không nói gì.
Sau khi cô đi ra, trên người bọc áo khoác kín không kẽ hở, nửa chút cảnh xuân cũng không lộ.
Chơi gần hết nửa ngày, buổi tối tắm rửa, làn da của Tuế Hòa đã bị cháy nắng.
Cô ghé vào giường, Cừ Chiêu bôi kem dưỡng thể cho cô, “Hôm nay chơi vui không?”
“Vui.”
“Phơi nắng cũng không sao?”
“Không sao.”
Cừ Chiêu lại đổ ra một lượng kem dưỡng thể màu vàng có mùi kim quất thảo mộc, bôi lên mặt sau chân Tuế Hòa, hắn bóng gió nói: “Có lẽ mấy ngày tới sẽ phải thường xuyên phơi nắng.”
Tuế Hòa gác mặt lên mu bàn tay, quay đầu lại, “Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?”
Cừ Chiêu vừa lúc bôi cho cô xong, vỗ vỗ mông cô, ý bảo cô ngồi dậy, Tuế Hòa ngoan ngoãn ngồi đối mặt với hắn, tư thế chăm chú lắng nghe.
“Trở về nhà bà nɠɵạı anh.”
Đáy mắt Tuế Hòa lóe lên tia sáng.
Cừ Chiêu lắc đầu, “Cũng không đúng, anh cũng không về đó nhiều lần. Đối với anh mà nói, đó là nơi mẹ anh ở trước khi gả cho bố anh… Anh chưa từng kể cho em nghe chuyện trong nhà phải không?”
Tuế Hòa gật đầu, tiếp tục nghe hắn nói.
“Đây cũng là chuyện chỉ mới tra được hai năm trước.”
Cừ Chiêu như rơi vào hồi ức, đáy mắt phẳng lặng như mặt hồ.
“Mẹ anh và bố anh ở bên nhau gần bảy năm mới kết hôn. Thời đó thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi,” Cừ Chiêu cười lạnh, “Đương nhiên, đặt ở hiện tại cũng vậy. Đáng tiếc, dù tình yêu oanh oanh liệt liệt vẫn không thắng nổi oanh oanh yến yến đến tiếp cận, ông ta nɠɵạı tình.”
Từ “Bố anh” biến thành “Ông ta”.
“Khi ấy mẹ anh mang thai chẳng hay biết gì, đợi đến khi Triệu Mặc được sinh ra, ŧıểυ tam cầm bản báo cáo kiểm tra mang thai tới cửa. Mọi chuyện vỡ lở, ông ta chẳng hề hoảng hốt, trực tiếp đưa ŧıểυ tam đi phá thai. nɠɵạı trừ việc này, ông ta không có bất cứ biểu hiện gì khác với mẹ anh.”
“Nếu không phải có ông nội làm chỗ dựa cho mẹ anh, mẹ anh đã sớm ly hôn. Tuy rằng lần đó tha thứ, nhưng mẹ anh biết, ŧıểυ tam đi rồi, còn có ŧıểυ tứ, ŧıểυ ngũ… Tóm lại, từ đó về sau, bên cạnh ông ta chưa từng thiếu phụ nữ, ông ta cũng không còn tâm tư che giấu.”
Cừ Chiêu xoa xoa đầu Tuế Hòa, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Lần nữa mở miệng, ngữ điệu nhẹ nhàng như mây.
“Bảo bảo, em biết anh là có được bằng cách nào không (*)?”
Cừ Chiêu hôn lên vành tai Tuế Hòa, “Anh là do ông ta cưỡng bức mẹ anh.”
Bên tai Tuế Hòa như bị người ta đột nhiên đốt pháo bông, cô run lên, suýt nữa bật khóc.