“Cừ Chiêu, sinh nhật của anh cũng sắp tới rồi đó!” Tuế Hòa nằm trong lồng ngực Cừ Chiêu, nhàm chán bẻ đầu ngón tay đếm ngày tháng.
Hai người dựa vào đầu giường, hai chân bỏ ra khỏi chăn, Tuế Hòa gác chân lên đùi Cừ Chiêu, đầu ngón chân nhích tới nhích lui, rất không an phận, thỉnh thoảng sẽ kẹp kẹp bắp chân Cừ Chiêu, không được, rất rắn chắc.
Nghe cô tính toán thời gian, Cừ Chiêu vỗ nhẹ trán cô, “Còn tận hơn nửa năm nữa, gì mà sắp tới rồi?”
Nam Nhĩ Hạo sẽ tổ chức sinh nhật vào thứ Sáu, cuối tháng 10 thuộc chòm sao Bọ cạp. Mà sinh nhật của hắn và Tuế Hòa đều vào tháng Sáu, Tuế Hòa sinh nhật ngày 14 tháng Sáu, còn hắn thì tương đối đặc biệt, vào ngày Quốc tế Thiếu nhi.
“Thời gian trôi qua thật nhanh…” Tuế Hòa tươi cười nói xong câu này bỗng chốc trở nên ảm đạm, cô suýt nữa quên mất, ngày mùng 8 tháng 8 năm sau, chính là ngày thời sự đăng tin truy nã Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ cho rằng cô nhàm chán, hắn xoa bóp gương mặt cô: “Buồn ngủ?”
Tuế Hòa điều chỉnh biểu cảm, lại thay đổi tư thế, coi Cừ Chiêu như ôm gối, cô mặc sức ôm thoải mái tự tại, “Ừm, có chút.”
Cừ Chiêu gỡ mắt kính xuống, khép sách lại, kéo cả người Tuế Hòa dịch xuống, đạp chăn mền xuống phía dưới, hai người đồng thời chui vào trong chăn, hắn vươn bàn tay sang, tắt đèn, trong phòng yên tĩnh đến độ cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
“Tuế Hòa?”
“Hửm?”
“Hôm nay anh không nhìn thấy băng vệ sinh trong phòng tắm.”
Từ sau đêm hắn đi thành phố G tìm Tuế Hòa, hai người bởi vì kỳ kinh nguyệt của Tuế Hòa mà lại tiến vào giai đoạn cấm dục.
Tuế Hòa bỗng nhiên cử động hông, “Hình như vừa qua một ngày?”
Cừ Chiêu dùng tay giữ vai cô, thừa dịp tối tăm sờ soạng với lấy chiếc hộp ở đầu giường, có tiếng gói plastic cọ xát vào nhau…
“Còn có ba cái.”
Tuế Hòa: “… Nhưng em rất buồn ngủ.”
Cừ Chiêu lấy một gói hình vuông nhỏ, đáng thương cọ cọ cần cổ cô, “Sau khi chúng ta ở bên nhau anh vẫn chưa được hưởng phúc lợi.”
Tuế Hòa véo hắn: “Ở bên nhau là vì làm loại chuyện này sao?”
“Đây chỉ là một việc trong số đó.”
Câu này nghe quen quen… Tia sáng trong đầu chợt lóe, Tuế Hòa nghĩ tới lúc trước gặp lại cô khi Cừ Chiêu đưa ra yêu cầu lời cũng giống vừa mới nói.
Cô ôm lấy cổ hắn, há mồm liền cắn, “Sắc tâm không thay đổi!”Cừ Chiêu không đau, trái lại mất hồn mà hừ một tiếng, bàn tay to quen đường lần sờ từ dưới vạt áo ngủ lên trên, hắn xoa vυ" cô, “Bảo bối thật nhiệt tình.”
Quá nóng, chăn bị ném xuống cuối giường, trên giường hai người lõa thể quấn quýt đang vận động kịch liệt, đệm lót bị lún sâu, chân giường ma sát sàn nhà không để lại dấu vết, ngoài cửa sổ lá cây đón gió phát ra âm thanh xào xạc còn không thể lấn át tiếng thở dốc.
Hắn đột nhiên bẻ hai chân sang hai bên, ngậm lấy núm vυ" đã sớm bị hút đến nỗi sưng đỏ, vừa gặm vừa mυ"ŧ, giống như trẻ con đang chơi núm vυ" cao su, nhai cắn lung tung.
Tuế Hòa bị ngứa, theo sau đó là đau, năm ngón tay cắm vào mái tóc Cừ Chiêu, cô nâng mông, sức lực dồn xuống thân dưới, buồn bực cất tiếng xin tha: “Cừ Chiêu… A…”
“Ách.” Cô kẹp chặt, Cừ Chiêu nhanh tay vỗ mông cô một cái thật nặng, “Thả lỏng!”
Bị vỗ mông, Tuế Hòa ăn vạ khóc lóc, vừa khóc vừa xoắn chặt nhục huyệt, gắt gao siết lấy căn thịt kia, khiến nó rút ra khó khăn, cắm vào sâu tới tận đỉnh.
Cừ Chiêu lại ngậm lấy vυ" cô, ngoài miệng nhẹ nhàng mυ"ŧ đầu vυ", nhưng thắt lưng thon gọn lại cố gắng cử động mạnh mẽ, nước lửa đan xen, đâm cho thần trí Tuế Hòa rã rời.
“Còn dám cố ý kẹp anh không? Hả?” Cừ Chiêu ȶᏂασ cô đến thất điên bát đảo (1), “Bấm gãy thì sau này em phải làm sao đây?”
(1) Thất điên bát đảo: Chỉ sự ứng phó một cách rối loạn trong khó khăn cực độ. ( Nguồn:answers.yahoo)
Giọng Tuế Hòa khàn khàn, mồ hôi trên người chảy đầm đìa, cô lắc lắc đầu, tóc giữa trán ướt thành sợi to, cô khóc lóc kêu lên: “Không… Không dám… A…”
Âm thanh mềm mại cơ thể quyến rũ.
Cừ Chiêu bỗng nhiên bật đèn, ánh sáng đột ngột làm Tuế Hòa nhắm mắt lại, hắn rũ mắt nhìn chỗ kết hợp giữa hai người, mị thịt đỏ tươi bao lấy dươиɠ ѵậŧ đậm màu, dịch trắng đặc sệt chảy ra, dinh dính nóng hầm hập.
Môi Tuế Hòa đỏ như hoa hồng, cô dùng đầu lưỡi liếʍ môi dưới, “Tắt đèn… Cửa… A a a… Đừng… Quá nhanh!”
Cừ Chiêu không nói chuyện mà tăng thêm sức lực, Tuế Hòa cảm giác bản thân giống như bị chết đuối, ngâm mình trong làn nước, không thể động đậy, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
“Cừ Chiêu!”
Bụng nhỏ đang co rút, Tuế Hòa duỗi thẳng mũi chân, hoa tâm phun ra toàn bộ dâm thủy.
Cừ Chiêu ngã lên người Tuế Hòa, thở dốc kịch liệt, mông run rẩy, từng đợt nối tiếp từng đợt bắn ra dịch nóng, túi thịt nặng trĩu, quá tải tươi mới nóng hổi.