Tuế Hòa không chịu làm trên ghế sofa, cô nói ngại dọn dẹp, quá phiền phức.
"Cởi hết rồi còn giãy giụa cái gì."
Tuế Hòa trần trụi cuộn tròn lại, "Không được, phải về phòng."
Ngu ngốc. Mông đã vểnh cao như vậy, không phải chuẩn bị ȶᏂασ sao. Cừ Chiêu vỗ mông cô: "Làm ở đây."
"Cừ Chiêu!"
Tuế Hòa vừa quay đầu lại, Cừ Chiêu liền xoa nhẹ bầu ngực trắng nõn lắc lư của cô, cô hoảng hốt kẹp chân, khe huyệt không ngoài dự đoán chảy ra nước.
"Nơi này ướt còn dám mạnh miệng."
Tuế Hòa cắn răng, nhịn không bật ra tiếng, cô ôm ngực muốn chạy, Cừ Chiêu nhanh chóng chặn ngang ôm trở về đè lên ghế sofa.
Cô tội nghiệp năn nỉ: "Chúng ta vào phòng, được không?"
Lúc trước Cừ Chiêu bắt cô làm trên ghế sofa, giày vò cô phun nước không nói, còn bế cô đến bên cửa sổ, lưng dán lên tấm kính trong suốt rồi bị đâm tàn nhẫn.
Loại cảm giác thẹn thùng nồng đậm này làm cô đến bây giờ vẫn không quên.
Cừ Chiêu ôm cô như ôm trẻ nhỏ, một tay giữ eo cô, một tay vuốt ve đầu vυ" cô, hắn để lộ bả vai tròn trịa của cô, "Cậu ngoan chút, chúng ta sẽ không đến bên cửa sổ."
Hóa ra hắn biết cô đang sợ điều gì!
Cơn tức giận xông tới, Tuế Hòa nghiêng đầu muốn cắn hắn, lại bị hắn tay lanh mắt lẹ ngậm lấy đôi môi, "Ưm ưm..."
Môi lưỡi dây dưa có nước bọt theo khóe miệng chảy ra, rơi xuống cằm, lại đến cổ, cuối cùng dừng trên xương quai xanh. Cừ Chiêu xoa bầu ngực mềm mại, vô cùng có xúc cảm, giống như cục bột nếp, co dãn mười phần.
Cừ Chiêu liếʍ vành tai Tuế Hòa, hắn hà hơi bên tai cô, "Cậu có biết cậu chảy nước ra cả đùi tôi rồi không?"
Bên tai Tuế Hòa ầm ầm vang to, mờ mịt cong eo, hư không trong cơ thể bị cực đại nấm đầu kia đè ép gắt gao. Cô cầm ngón tay Cừ Chiêu hôn, như đang ăn thanh chocolate, liếʍ rồi cắn, cắn cắn ăn không được lại chơi xấu, giả bộ khóc lóc, "Cậu nhanh tiến vào a..."
Tuế Hòa sảng khoái đến đầu ngón chân co lại, cô ưỡn ngực, sóng nhũ dập dờn, sượt qua đầu vυ" Cừ Chiêu như đập vào tảng đá, rất cứng, còn điên cuồng ma sát.
"Thật chặt."
Làm bao nhiêu lần vẫn chặt, bên trong hoa huyệt như có hàng trăm hàng ngàn cái miệng, sẽ hút sẽ mυ"ŧ, còn sẽ phun nước, ấm áp làm người ta muốn ngừng mà không được.