“Thần Phong, năm đó em vẫn luôn tránh anh, không để cho ánh có cơ hội giải thích, kỳ thật anh có nỗi khổ không thể nói .” Khả Đồng vừa tiến vào phòng, Từ Mộ Ly liền vội vàng giải thích với Thần Phong.
“Nỗi khổ? Mẹ kề cận cái chết, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hơn cả việc gặp mặt bà lần cuối sao? Anh sợ cha anh biết anh đến gặp mẹ, một phân tiền cũng không chia cho anh, cho nên ngay cả nguyện vọng cuối cùng của mẹ trước lúc lâm chung, cũng không thể thực hiện, để cho bà mang theo tiếc nuối mà chết.” Vừa nghĩ đến khuôn mặt mẹ lúc đó, tràn đầy tuyệt vọng cùng bất lực, cuối cùng trong lòng mang theo hối tiếc rồi biến mất, trong lòng Thần Phong liền cảm thấy tràn ngập lửa giận thiêu đốt , hai tay không tự chủ nắm chặt nắm đấm.
“Thần Phong, không phải như em nghĩ đâu, lúc ấy ba anh tái phat bệnh tim, đang ở bệnh viện làm phẫu thuật, anh nghĩ còn có thể sống…” Từ Mộ Ly không nhìn thấy mặt mẹ lần cuối, trong lòng vì thế thương tiếc cả đời.
“Mẹ có thể sống? Ha ha ha, anh không thấy chuyện mình nói rất buồn cười sao, tôi nhớ rõ tôi không chỉ một lần gọi điện thoại nói cho anh, mẹ sắp không được, bà muốn gặp anh lần cuối cùng, nhưng mà đến cuối cùng anh vẫn không xuất hiện, chỉ xuất hiện tại tang lễ của bà. Lúc bà sống anh không thèm đến, đợi đến khi bà chết đi anh mới đến, bà cũng không thể xem được nữa rồi?” Thần Phong lạnh lùng trào phúng.
Từ Mộ Ly biết Thần Phong vẫn vì chuyện này mà hận hắn, nên lúc nói chuyện vẫn luôn cay nghiệt, vì tránh cho tranh chấp, hắn liền nói nhanh sang chuyện khác: “Chuyện đó cũng đã qua lâu rồi, cùng không cần nói đến nữa. Hôm nay mục đích anh đến tìm em là…”
“Anh muốn tôi và Khả Đồng chia tay, đúng không?”
Trong lòng Thần Phong, mẹ và anh trai đã từng là ngừơi quan trọng nhất trên đời này, sau khi mẹ mất, trong lòng hắn cũng chẳng còn anh trai, bây giờ cũng chỉ có Khả Đồng mới là người quan trọng duy nhất trong lòng hắn. Từ Mộ Ly từng làm cho mẹ đau lòng, bây giờ hắn càng không thể làm tổn thương người phụ nữ mà mình yêu.
“Nếu em đã biết, như vậy anh cũng sẽ không nhiều lời .” Từ Mộ Ly biết Thần Phong vẫn vì chuyện 5 năm trước mà hận hắn, hắn tự nhận không thẹn với lương tâm, cho nên sẽ không tiếp tục khẩn cầu sự tha thứ.
“Đừng vọng tưởng! Khả Đồng là bạn gái của tôi, bằng cái gì anh muốn tôi cùng cô ấy chia tay? Nếu như anh lấy thân phận anh trai đến ép tôi, nói cho anh biết, tôi cũng tuyệt không đem cô ấy tặng cho anh.” Thần Phong lạnh lùng liếc hắn, đáy mắt tràn đầy sự trào phúng.
“Lúc trước anh đã đem mẹ nhường cho em, bây giờ em còn muốn tranh dành phụ nữ với anh nữa sao?” lập trường Thần Phong kiên quyết khiến cho Từ Mộ Ly rất tức giận, năm đó ba muốn sau khi mẹ sinh hạ hắn sẽ đưa cho người khác nuôi nấng, nhưng mẹ kiên trì muốn mình nuôi lớn hắn, cho nên ba mới có thể đuổi mẹ đi.
“Nhường cho tôi? Thật buồn cười, rõ ràng là ba anh không chịu nhận tôi, bức mẹ vào đường cùng mẹ mới rời khỏi Từ gia , cuối cùng vận mệnh bi thảm.” Nhớ tới mẹ lúc còn sống khổ cực, còn có cuộc sống cực khổ của hai người, vừa tốt nghiệp đại học Thần Phong còn chưa kịp để cho mẹ sống những ngày an ổn, bà lại ra đi , trong lòng hắn cực kỳ bi ai.
“Đủ, đừng có trách cứ ba của anh, em cho rằng ông ấy sống tốt hơn sao? Từ khi mẹ qua đời, ba anh cũng buồn khổ trong lòng, không lâu sau cũng qua đời.” Ba với mẹ lúc còn sống có nhiều hiểu lầm, mặc kệ Từ Mộ Ly cố gắng như thế nào cũng không thể hóa giải, trong lòng hắn vô cùng tiếc nuối.
“Đó là vì ba anh quá nhiều nghiệp chướng, nên mới bị ông trời trừng phạt.”
Người Từ Mộ Ly kính yêu nhất chính là ba, nhưng Thần Phong lại vũ nhục ông ấy, hắn tức giận, đấm ra một quyền.
Thần Phong nhất thời né tránh không kịp, má trái bị đánh trúng một quyền.
“Được, tốt lắm, anh đã muốn ra tay , vậy chúng ta tính toán cho sạch sẽ .” Thần Phong vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng rỉ máu, lập tức đứng dậy đáp lại Từ Mộ Ly một quyền.
Thù cũ hận mới, hai người bắt đầu ra tay không nể nang ai.