Khả Đồng có vẻ cẩn thận, còn Tử Dương một khi đã tiến vào trạng thái hưng phấn, căn bản không để ý tới chuyện gì xung quanh nữa. Tử Dương nhéo nhéo cặp vυ" đầy đặn của cô, tiếng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm:
“Bảo bối, em nghĩ nhiều quá rồi, lúc làʍ t̠ìиɦ phải chuyên tâm một chút.”
Khả Đồng vội vàng cầm lấy chăn che khuất thân thể lõa lồ, khẩn trương nói:
“Em không lừa anh, là thật đó, anh nhìn đi có bóng người mà.”
“Ai ở nơi đó nhìn lén?”
Sau đó Tử Dương cũng nhìn đến phía sau bình phong, nhưng mà hắn vừa bắt đầu bước vào cao trào nên hạ thân vẫn tiếp tục đong đưa, mạnh mẽ cắm vào sâu trong hoa tâm cô.
Thần Phong biết bọn họ đã phát hiện sự tồn tại của mình, đành phải ngoan ngoãn đi ra, mặt hồng lên ngượng ngùng nói:
“Là mình, mình không phải cố ý , chỉ là tới mượn mũ. Cửa phòng cậu không khóa cho nên, mình liền…”
Thần Phong chuẩn bị tinh thần chờ Tử Dương mắng một trân, nào biết hắn không hề có ý trách mắng. Tử Dương không thèm để ý chuyên phòng the tư mật bị Thần Phong rình coi, hào phóng nói:
“A, không có gì, cậu đến bên kia ngăn tủ đi lấy mũ đi. Cứ tự nhiên! Bảo bối, chúng ta tiếp tục đi.”
Tử Dương cư nhiên làm Thần Phong mặt, tiếp tục trình diễn đông cung đồ sống động, chuyện này quả thực làm cho Khả Đồng cảm thấy xấu hổ đến tột đỉnh.
“Không được, có người ở đây, Dương, anh mau dừng lại đi!”
Khả Đồng một bên kéo chăn che giấu thân thể, một bên có ý đồ muốn làm cho Tử Dương rời khỏi cơ thể cô.
“Anh sắp bắn, bây giờ muốn ngừng cũng không nhịn xuống được.”