Từ Mộ Ly đưa ngón tay lên trước mặt Khả Đồng, ái dịch trong suốt ẩm ướt dính đầy trên đầu ngón tay hắn nhanh chóng biến nó thành trong suốt sáng bóng.
“Tổng giám đốc, thả tôi ra, van cầu anh!” Khả Đồng khóc lóc cầu xin , nước mắt cô tràn mi, cô rất sợ hãi hắn thật sự lại ở chỗ này muốn cô.
“Lại không nghe lời rồi, không phải đã bảo gọi anh là ‘Ly’ sao? Vốn đang tính buông tha cho em, hiện tại thật sự rất muốn hung hăng trừng phạt em .”
Kỳ thật Từ Mạc Ly căn bản chưa bao giờ có ý định thả Khả Đồng ra, nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, vật cứng dưới quần tây đang muốn vui vẻ, nó đã cố gắng chống đỡ qυầи ɭóŧ từ nãy giờ rồi, hắn có thể có cảm giác rõ ràng lỗ nhỏ trên nhục bổng của mình đã chảy ra ái dịch.
Văn phòng của Từ Mạc Ly ở tầng thứ mười tám, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu rọi khắp phòng, ánh sáng rực rỡ. Hắn luôn luôn thích đứng ở chỗ cao quan sát mọi thứ, hiện tại lại càng thích cửa số sát đất giống như mặt gương này hơn nữa,bởi vì trên đó đang chiếu ra hình ảnh mãnh liệt dây dưa của bọn họ. Hắn đem nửa thân trần của Khả Đồng đặt lên trên cửa sổ sát đất, một bàn tay to nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đặt trên cửa sổ trơn nhẵn, chân dài thẳng tắp cường ngạnh chen vào tách hai đùi cô ra.
“Khả Đồng, anh thật sự rất yêu em, em cứ yên tâm giao bản thân mình cho anh, được không?”
Từ mạc Ly nhẹ nhàng liếʍ vành tai mẫn cảm của cô, dùng giọng điệu cực kỳ ôn nhu lại tràn ngập dụ hoặc, âm thanh tràn đầy ma lực cùng từ tính ở bên tai cô nhẹ nhàng dụ dỗ. Giống như đang bị mê hoặc, Khả Đồng chậm rãi gật gật đầu, rồi sau đó lại dùng lực lắc đầu nói: