Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 18.2: Tiễn Đình Vũ đi tìm chết!

Trước Sau

break
Hiên Viên Vô Thương thở dài một hơi, đáy mắt tà mị đào hoa thoáng qua một chút thất vọng."Đình Vũ, ngươi đi theo bổn vương bao lâu rồi?" Những lời này cũng không phải là lơ đãng nói ra, mà là mang theo ý vị quan sát nồng đậm

Đi theo vương gia bao lâu rồi? Lúc này Đình Vũ hiểu được ý tứ của hắn, trong nháy mắt mặt sắc có chút trắng bệch. Đúng vậy, nàng đi theo vương gia vài chục năm rồi, tính tình nàng như thế nào sao vương gia có thể không biết. Nếu thật gặp phải đánh chặn đường, lấy tính tình của mình đã sớm tự vận, sao còn có thể trốn về, ném mặt mũi của vương gia đây!

"Ngươi, còn không chuẩn bị nói thật sao?" Trên người đã có một cỗ sát khí đang lưu chuyển. Đình Vũ theo hắn nhiều năm, nhưng bên cạnh hắn không dung được phản đồ, dám phản bội Hiên Viên Vô Thương hắn, phải có chuẩn bị để gách vác cái giá lớn.

Nói thật? Lời nói thật nàng có thể nói sao? Nói cũng chỉ có một con đường chết! Nghĩ tới, đáy mắt thoáng qua chút thâm sắc, rồi sau đó cắn răng mở miệng về phía Hiên Viên Vô Thương: "Vương gia, tại sao thuộc hạ trở lại, chẳng lẽ ngài không biết?"

"Bổn vương biết gì?" Trên dung nhan như cánh hoa đào dính vào chút nghi hoặc. Hắn biết, hắn biết cái gì?

Bởi vì quá mức chuyên chú, cộng thêm bực bội thuộc hạ mình tín nhiệm nhất phản bội, làm hắn thậm chí không chú ý tới cách gian phòng không xa, tiểu nhi tử đang nghe trộm.

"Ngày đó, ngài phát bệnh. Thuộc hạ, thuộc hạ và ngài. . . . . . Tại sao ngài có thể không thừa nhận? Thuộc hạ biết ngài và vương phi phu thê tình thâm, nhưng thuộc hạ đối với ngài cũng là một tấm chân tình! Vương gia, sao ngài đối xử nhẫn tâm với thuộc hạ như vậy, còn đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ đã là người của ngài rồi mà!" Nàng giống như có chút kích động nhìn hắn, đáy lòng lại mơ hồ có chút không chắc.

Lời này làm cho hắn nhăn mày lại, hôm đó hắn phát bệnh, chính là hôn mê bất tỉnh. Chuyện gì cũng không biết, tỉnh lại liền nhìn thấy mình ngủ mê man ở căn phòng cách vách phòng của Tam nhi, gian phòng kia cũng là của hắn.

Mà nàng ta cũng ở trong phòng của mình, hắn nhớ sau khi mình tỉnh lại, chính là có chút không vui để cho nàng ta lui ra ngoài. Tuy không biết nàng ta làm gì trong phòng, nhưng phòng ngủ của hắn không cho bất luận kẻ nào bước vào, quy củ này người trong vương phủ đều biết.

Lúc ấy nhìn bên trong nhà cũng có gì không khác thường, lời này của nàng là có ý gì? Không hiểu liền trực tiếp mở miệng hỏi: "Có ý tứ gì?"

Thấy hắn hình như không có ấn tượng gì, Đình Vũ lập tức mở miệng: "Ngày đó, vương gia phát bệnh, thuộc hạ đi chăm sóc vương gia. Nhưng vương gia cho thuộc hạ là vương phi, liền. . . . . . liền. . . . . ."

Hình như có chút khó có thể mở miệng, rồi sau đó tiếp tục nói: "Buổi sáng hôm đó thuộc hạ tỉnh dậy trước, chuẩn bị phục vụ vương gia, nhưng vương gia rất tức giận quát thuộc hạ đi ra ngoài! Thuộc hạ vốn cho là vương gia đều nhớ hết, sẽ cho thuộc hạ một danh phận, nhưng vương gia vẫn không thừa nhận? Còn đuổi thuộc hạ đi!"

Nhìn hắn chỉ là lẳng lặng nghe, tựa hồ đang suy nghĩ tính chân thật trong lời nàng nói.

Đình Vũ thấy hắn không nói lời nào, lập tức thêm một câu: "Thuộc hạ không bỏ được vương gia, cho nên thuộc hạ trở lại rồi. Vương gia, cầu xin người đừng đuổi thuộc hạ đi, có được hay không?"

Hiên Viên Sở Cuồng ở cửa ra vào nghe được như rơi vào trong sương mù. Bọn họ đang nói cái gì? Vương gia phát bệnh, sau đó Đình Vũ và phụ vương thế nào? Câu nói kế tiếp hắn còn chưa nghe rõ, là Đình Vũ không bỏ được phụ vương, không muốn rời đi. Mím mím môi, thật là nhàm chán! Có cái gì hay để nghe sao!

Đình Vũ này không biết xấu hổ, lại có thể nói không bỏ được phụ vương. Hừ, hắn đi nói cho mẫu thân biết, sau đó để mẫu thân theo chân bọn họ cùng nhau dọn dẹp Đình Vũ - tiện nhân không biết xấu hổ đó! Nghĩ tới liền không thèm nghe thêm đoạn dưới, nện bước chân ngắn chạy về hướng phòng của Vũ Văn Tiểu Tam.

Mà sau khi Hiên Viên Sở Cuồng đi không lâu.

Người bên trong nhà dường như không phản bác được, khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười trào phúng: "Đình Vũ, ngươi cho bổn vương là ngu ngốc sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đình Vũ lập tức cứng đờ, có chút không phản bác được. Mắt chứa sợ hãi nhìn người đứng ở trước mặt nàng: "Vương gia, những lời thuộc hạ nói là thật!" Vốn nàng và người áo đen kia ước định, nàng nghĩ biện pháp đuổi Vũ Văn Tiểu Tam ra ngoài. Hơn nữa sau khi nàng nói lời như vậy, nếu vương gia phụ trách nàng, lấy tính tình nữ nhân kia nhất định sẽ đi, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?

"Những câu này là thật?" Đáy mắt tà mị đào hoa dâng lên chút khát máu, vẻ khinh thường giễu cợt trên mặt càng phát rõ ràng.

"Những câu này là thật!" Kiên định mở miệng, vì bệnh mà khuôn mặt tái nhợt, nhưng bởi vì kích động mà ửng hồng.

Lời này vừa rơi xuống, bóng người trước mặt chợt lóe, một tay liền bóp cổ nàng ta, giọng nói cực kỳ tà mị vang lên: "Ngươi đừng cho là bổn vương không xuống tay giết ngươi được."

Đình Vũ vừa nghe thấy giọng nói này, liền cảm thấy đáy lòng phát rét. Bởi vì mỗi lần vương gia dùng giọng này nói chuyện, đã nói lên hắn rất tức giận!

Đang muốn nhắm mắt nói thêm gì nữa, lại nghe thấy giọng nói của người kia truyền đến: "Được, coi như là bổn vương bệnh bất tỉnh nhân sự, vô lễ với ngươi. Nhưng ngươi có thể nói cho bổn vương biết, tại sao lại không có lạc hồng hay không?"

Lời này vừa rơi xuống, nét mặt Đình Vũ lập tức cương cứng. Nàng tính đi tính lại, thế nhưng tính sai cái này. Lần này tốt lắm, đã không đạt được mục đích, còn chọc giận vương gia!

Cảm thấy bàn tay trên cổ đang chậm rãi buộc chặt, đáy mắt dính vào chút điên cuồng. Không được! Nàng không thể chết! Nàng không thể chết, Vũ Văn Tiểu Tam - con tiện nhân kia còn sống, sao nàng có thể chết! Nàng không thể chết!

"Vương. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Vương gia, thuộc hạ biết sai! Thuộc hạ biết sai, vương gia tha mạng!" Đôi tay nắm lấy bàn tay hắn đang bóp cổ nàng, muốn tìm một con đường sống.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, ném nàng ta lên giường, lạnh lùng phun ra năm chữ, "Chữa khỏi vết thương, cút!"

Để nàng ta ở chỗ này chữa khỏi vết thương, lưu nàng ta một mạng, coi như tình cảm chủ tớ nhiều năm của bọn họ. Mà sau khi nàng ta đi, sẽ không còn là thủ hạ của Hiên Viên Vô Thương hắn!

Về phần nàng ta rốt cuộc vì sao trở lại, cũng đã không có bất kỳ quan hệ gì với hắn!

Vừa ra khỏi cửa, Đình Vân đã đợi ở tại cửa ra vào. Vừa thấy hắn liền mở miệng: "Vương gia! Hoàng thượng sai người đến mời ngài vào cung."

"Có thể nói gì không?" Trong giọng tà mị còn mang theo chút ý lạnh, rõ ràng còn đang vì chuyện vừa rồi của Đình Vũ mà tức giận.

"Không nói gì, nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì." Có lẽ là chuyện quét sạch dư đảng.... Nếu thật nói như thế, vậy đúng thật không phải là chuyện lớn gì.

"Ừ." Đáp một tiếng, đi về phía phòng của mình.

"Vương gia." Đình Vân có chút buồn bực đi theo phía sau hắn, không phải đồng ý đi hoàng cung sao? Đi về phía gian phòng của mình làm gì?

Trong lúc đang buồn bực, liền nghe giọng nói truyền đến trước mặt: "Chuẩn bị nước tắm cho bổn vương!" Mới vừa bóp cổ Đình Vũ, tuy nói nàng ta là thủ hạ đi theo mình nhiều năm, nhưng vẫn cảm thấy cực kì bẩn.

Đình Vân ngửa mặt lên trời liếc mắt, giống như trở lại ba năm trước đây. Vương gia ba năm trước, chính là mỗi ngày đều muốn tắm rửa nhiều lần đấy! Sau khi gặp vương phi, số lần tắm rửa mỗi ngày giảm đi rất nhiều. Nhưng hôm nay lại tới. . . . . .

. . . . . .

Khi Hiên Viên Sở Cuồng thuật lại những gì mình nghe được cho Vũ Văn Tiểu Tam, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch!

Tiểu Nguyệt cũng rất lo lắng ngồi ở một bên, ngày đó nàng cũng nhìn thấy Đình Vũ vào phòng của vương gia, nhưng cũng không biết là vương gia phát bệnh, cho nên cho là vương gia ở dưới tình huống thanh tỉnh. . . . . . Vì vậy dẫn đến nàng không có đi ngăn cản. Nhưng không thể nghĩ chuyện lại như vậy! Mà hình như dù nàng có đi ngăn cản cũng không có tác dụng gì.

Vốn cho là mình không nói là có thể không có chuyện gì. Tuy nhiên lại chưa từng nghĩ, chuyện này nếu để tiểu công tử vạch trần, thì phải giải quyết như thế nào mới tốt đây! Nhìn sắc mặt trắng bệch của tiểu thư nhà mình, Tiểu Nguyệt lập tức mở miệng khuyên giải: "Tiểu thư, tiểu công tử cũng nói, vương gia là bởi vì phát bệnh mất đi ý thức, cho nên mới. . . . . . mới có thể. . . . . . Hơn nữa vương gia và Đình Vũ đó cũng chỉ có một lần kia, sau này cũng không có ở cùng một chỗ."

"Đây chính là chuyện muội gạt ta?" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Tiểu Nguyệt, đáy mắt có chút thất vọng. Nàng vẫn cho là Tiểu Nguyệt giống như chị em ruột của nàng, nhưng xảy ra chuyện như vậy, nàng ấy lại có thể gạt nàng!

Tiểu Nguyệt cắn răng gật đầu một cái: "Tiểu thư. . . . . ." Nàng chỉ biết lúc tiểu thư và vương gia ở chung với nhau rất vui vẻ, cho nên nàng chỉ hy vọng tiểu thư và vương gia có thể luôn ở cùng nhau, cũng không có nghĩ tới cái khác. Nhưng khi thấy ánh mắt tiểu thư nhìn nàng hình như rất thất vọng, điều này khiến trong lòng của nàng cũng rất khó chịu.

Vũ Văn Tiểu Tam gắt gao nhắm mắt lại, sau đó dùng lực thở ra một hơi. Không khóc, không làm khó, thậm chí trên mặt của nàng cũng không nhìn ra vẻ bi thương. Chỉ là hốc mắt vẫn không nhịn được ửng hồng, đứng lên, một cước giẫm ở trên ghế đẩu: "Đặc biệt sao! Hiên Viên Vô Thương, cho là lão nương không thể không có hắn sao! Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!"

Nói xong cũng bắt đầu gióng trống khua chiêng thu thập quần áo. . . . . .

Hiên Viên Sở Cuồng còn có chút không hiểu tại sao mẫu thân phải đi, nắm đầu nhỏ suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là muốn mang hắn đi chơi? Vậy hắn muốn lập tức đi tìm ca ca đi chung!

Nghe tiếng bước chân hắn chạy ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Tam ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc. Thu dọn đồ đạc, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ, thu dọn đồ đạc!

Thu dọn xong tất cả những thứ có thể mang đi, nhưng vẫn không ngừng thu dọn, nhìn cũng không nhìn là cái gì, bắt được liền liền trực tiếp nhét vào trong bọc quần áo. . . . . .

"Tiểu thư!" Tiểu Nguyệt ở một bên lo lắng gọi nàng, bộ dáng này của tiểu thư thật sự là quá không bình thường!

Nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhét.

"Tiểu thư!" Tiểu Nguyệt dậm chân, muốn kéo nàng.

"Đừng quấy rầy! Thu dọn đồ đạc!" Nói xong tiếp tục lấy từng thứ trên giường nhét vào bọc quần áo, ngay cả gối đầu cũng bị nàng nhét vào.

Tiểu Nguyệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xông lên trước, đoạt lấy gối đầu trong tay nàng, lớn tiếng gào thét: "Tiểu thư, người tỉnh táo một chút đi!"

Gào xong chính nàng ngược lại rơi lệ, nàng biết trong lòng tiểu thư khó chịu, nhưng khó chịu cũng đừng giày vò mình như vậy!

"Khóc cái gì? Đừng khóc." Nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhẹ giọng mở miệng, giống như là thật không quan tâm, nhưng giọng nói yếu ớt đó càng khiến nước mắt Tiểu Nguyệt rơi nhiều hơn: "Tiểu thư, người đừng như vậy. Nếu trong lòng người khổ sở, người cứ khóc ra ngoài, đừng chịu đựng, người càng chịu đựng, Tiểu Nguyệt cũng khó chịu theo!"

"Ta không khó chịu, không khó chịu. Tiểu Nguyệt, ta biết rõ lúc này ta nói gì? Muội biết không? Ta nói ta tin hắn, nhưng muội nói ta có thể tin sao?" Nói xong có chút tự giễu nở nụ cười, cười nhưng lại có nước mắt rơi xuống.

Đúng lúc này, Hiên Viên Sở Cuồng đã lôi kéo Hiên Viên Lạc Thần tới. Dọc đường đi, Tiểu Sở Cuồng đã nói những gì mình nghe được cho ca ca rồi, cũng hoàn toàn biểu đạt buồn bực của mình với ca ca. Không biết vì sao bộ dáng mẫu thân giống như rất không vui?

Hiên Viên Lạc Thần vừa nghe, đã hiểu rõ được bảy tám phần, trong lòng vì đệ đệ ngu xuẩn này của mình cảm thấy vô cùng mất thể diện.

break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc