Cùng nhau nhấc đũa gắp thức ăn, nhưng trong lòng lại kêu lên một tiếng bất ổn.
Hạ nhân mở vò rượu ra, một mùi thơm xông vào mũi. Tiểu Sở Cuồng nhảy từ trên ghế xuống, đột nhiên mở miệng: "Con cũng muốn uống rượu! Con cũng muốn uống rượu!"
Lần này mọi người càng thêm cảm thấy quỷ dị!
Hạ nhân đổ rượu vào trong bình bích ngọc, rồi sau đó rót cho mấy nam nhân. Tiếp có chút do dự nhìn Hiên Viên Vô Thương, rốt cuộc có muốn rót rượu cho tiểu thế tử và tiểu công tử không? Nhìn bộ dáng kích động của tiểu công tử, không rót rượu sợ rằng không ổn .
"Cũng rót cho nó một chút đi!" Loại rượu hồng trần túy này không có hại đối với thân thể, ngược lại chỗ khỏe mạnh có không ít, cho nên uống một chút cũng không sao.
"Dạ, vương gia!" Hạ nhân này nhận được chỉ thị, ngay lập tức tiến lên rót nửa ly cho Hiên Viên Sở Cuồng.
Tiểu Sở Cuồng cũng rất kích động mở miệng: "Ta muốn uống một ly! Uống một ly!"
"Nửa ly!" Vũ Văn Tiểu Tam bất mãn mở miệng.
"Một ly!" Hét lớn lanh lảnh!
Lần này trong lòng mọi người càng thêm có chút không chắc rồi. Hôm nay, đứa nhỏ này thật sự là quá không bình thường rồi. Sao lại đột nhiên không nghe lời như vậy?
Hiên Viên Lạc Thần nhìn thấu nghi ngờ trong lòng của mọi người, nhún vai, mở miệng nói: "Phụ vương, mẫu thân, hắn là nhìn thấy hôm nay tới nhiều người như vậy, cho nên có chút kích động quá độ thôi!" Sinh đôi vẫn có chút cảm ứng tâm linh .
Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, rất là im lặng nhìn nó. Chẳng lẽ đây chính là "khách đến chơi" trong truyền thuyết?
Vuốt cái trán, nhất thời có chút cảm giác nhức đầu!
Bất đắc dĩ để hạ nhân rót đầy ly cho nó, tiểu tử uống một hớp, sau đó phun ra toàn bộ: "Thật là khó uống....!" Tiếp lung la lung lay mấy cái, nhảy xuống từ ghế ngồi, trên mặt đất đi lòng vòng vòng tại chỗ: "Ta uống say rồi! Ta uống say rồi. . . . . ."
Chọc cho mọi người dở khóc dở cười! Rượu đều đã phun ra, sao có thể say rượu hả?
Tiếp tiểu tử kia một bộ dáng đánh túy quyền, đánh mấy quyền về phía Hiên Viên Mặc: "Ta uống say rồi! Ta đánh chết ngươi!" Thấy Hiên Viên Mặc không đánh trở lại, lại say mê cuồng nhiệt đánh sang những người khác: "Ta đánh chết ngươi!" , "Ta đánh chết ngươi!" , "Ta đánh chết các ngươi!" . . . . . .
Mặt của Vũ Văn Tiểu Tam lập tức tối sầm, đứng lên sải mấy bước nhảy tới, xách tên ranh con chết bầm kia lên: "Náo đủ chưa?"
"Mẫu thân, con uống say rồi, con uống say rồi. . . . . ." Nói xong gắt gao kéo tay áo Vũ Văn Tiểu Tam, vừa khóc, vừa náo, vừa gọi.
Vũ Văn Tiểu Tam giận đến nặng nề đánh một phát lên mông của hắn, đánh phát ra một tiếng thanh thúy! Mọi người biết nàng sẽ chú ý chừng mực, cho nên cũng không cản, hơn nữa hôm nay tên tiểu tử này quả thật có chút cần ăn đòn!
Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân mình, thút tha thút thít lỗ mũi khóc ròng nói: "Mẫu thân, con thật uống say mà!"
"Uống say cái rắm! Đều phun ra mà còn nói uống say, ngươi cho rằng lão nương là mù sao?" Vũ Văn Tiểu Tam điên cuồng hét lên với nó một trận.
"Con đúng là uống say, đúng là uống say mà!" Nói xong giống như say khướt, một trận quyền đấm cước đá về phía Vũ Văn Tiểu Tam.
Sắc mặt Hiên Viên Vô Thương lập tức trở nên khó coi, chuẩn bị đứng dậy thu thập tên tiểu tử thúi này. Lại thấy Vũ Văn Tiểu Tam đã hạ thủ trước hắn một bước, lật người Hiên Viên Sở Cuồng, sau đó đánh một trận về phía cái mông của nó: "Náo! Xem ngươi còn náo nữa không!"
"Con là uống say. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Mẫu thân, con thật uống say. . . . . ." Mỗ Cuồng vẫn ương ngạnh chống cự.
"Tiếp tục khóc, tiếp tục gào thét!!!" Bàn tay lại hung hăng đánh vài cái lên mông nhỏ của nó.
Vì vậy, mỗ hài tử rốt cuộc hiểu rõ mình càng nói dóc, càng bị ăn đòn! Thút tha thút thít lỗ mũi mấy cái, không lên tiếng.
Thấy nó ngoan ngoãn im lặng, Vũ Văn Tiểu Tam mới ngưng hành vi bạo lực của mình: "Ngươi có uống say không?" Hung dữ mở miệng.
Mỗ hài tử che cái mông của mình, nằm thút tha thút thít một chút, thành thật mở miệng: "Không có!"
"Ngươi đây chính là 'tiện ngày thường' điển hình." Vũ Văn Tiểu Tam nói xong để nó xuống.
"Tiện ngày thường" -- là tiếng địa phương Hồ Bắc. Đặc biệt chỉ những người khác thích bị coi thường, tự tìm ngược.
Mỗ cuồng che cái mông nhỏ của mình, trên mặt đều là vệt nước mắt chưa khô, ngơ ngác nhìn ngoài cửa. Vũ Văn Tiểu Tam xuống tay rất nặng , cho nên vẫn là tương đối đau!
Tất cả mọi người lười phải quản nó, ở một bên ăn cơm của mình. Hôm nay tiểu tử này thật sự là quá đáng đánh đòn rồi! Đánh một trận để an tĩnh lại cũng tốt!
Sau khi cơm nước xong, nó vẫn đứng ở cửa như vậy, không nhúc nhích. Dưới cái mũi nho nhỏ còn treo một giọt nước mũi, nhìn cực kỳ đáng thương!
Hiên Viên Ly cười, tiến tới: "Cuồng nhi, có phải bị mẫu thân đệ đánh đau rồi không?"
Hiên Viên Sở Cuồng hung dữ lườm nàng một cái, ăn ở hai lòng rống to: "Không phải!" Nhưng thật sự là bị đánh quá đau rồi, cái mông vẫn tê dại, đau đến sắp không còn tri giác!
"Tiểu Ly, muội đừng quan tâm đến nó!" Đối phó "Khách đến chơi" , biện pháp tốt nhất chính là không để ý, chờ nó một mình điên đến nhàm chán, liền an phận thôi!
Hiên Viên Ly trấn an nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, biết tuy trên mặt hoàng thẩm rất căm tức, nhưng trong lòng vẫn là đau lòng, cho nên lại quay đầu nhìn tiểu Sở Cuồng, trêu chọc mở miệng: "Không phải đánh đau, làm sao đệ vẫn che cái mông vậy hả?"
Tiểu Sở Cuồng quay đầu nhỏ, lông mày nho nhỏ nhíu lại chung một chỗ, rồi sau đó một bộ dáng rất nghiêm túc mở miệng: "Không phải đánh đau, ta là đang suy nghĩ một vấn đề!"
Nhìn bộ dáng vịt chết mà còn cứng mỏ của nó, tất cả mọi người đều muốn cười lại không dám cười, sợ tổn thương lòng tự ái của tiểu hài tử, tuy bộ dạng tiểu tử thúi này nhìn thế nào cũng không giống có lòng tự ái.
"Vậy đệ đang suy nghĩ vấn đề gì?" Hiên Viên Ly cười đến nghẹn, tiếp tục mở miệng hỏi.
Hiên Viên Sở Cuồng suy nghĩ hồi lâu cũng không biết tìm lý do gì, vì vậy thẹn quá thành giận gầm lên: "Không cần tỷ lo!"
"Ha ha ha. . . . . ." Hiên Viên Ly rốt cuộc không nhịn được, nở nụ cười, tiểu tử này thật quá đáng yêu! Chỉ sợ cũng chỉ có người như hoàng thẩm, mới có thể sinh ra một nhi tử khôi hài như thế!
Dĩ nhiên, đây cũng là tiếng lòng chung của những người khác!
"Không cho cười!" Hiên Viên Sở Cuồng giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Hiên Viên Ly.
"Được! Tỷ không cười! Tỷ không cười!" Thật là kìm nén đến đau bụng.
Vũ Văn Tiểu Tam liếc tiểu tử thúi ở cửa kia một cái. Đặc biệt sao! Hoàn toàn chính tự mình muốn ăn đòn! Náo điên khùng cái gì, đánh một trận liền sảng khoái đi? Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng mơ hồ có chút hối hận mới vừa rồi xuống tay quá nặng.
Chẳng phải là may mắn vì mới vừa rồi là nàng xuống tay, nếu không chờ Hiên Viên Vô Thương ra tay, cái mông nhỏ này của nó không phải thành một đóa máu thịt be bét là không thể!
Hiên Viên Mặc cười đến nghẹn, nhìn sắc trời một chút, đã không còn sớm, vì vậy liền mở miệng: "Hoàng thúc, đã gặp hoàng thẩm rồi, chúng ta nên trở về thôi!" Nhìn dáng dấp, hoàng thúc và Ngạo cũng đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi, hắn cũng như ý nguyện đến thăm nàng, cho nên liền mở miệng cáo từ.
Hiên Viên Triệt lập tức mở miệng: "Hoàng thúc, người giúp Triệt tìm được người chưa?"
"Ừ, tìm được, ở Hiên Viên đế quốc. Nếu bổn vương không có đoán sai, chính là tiểu nữ nhi Vệ Ương Ngữ của Lại Bộ Thượng Thư Vệ đại nhân!" Tin tức này là sáng sớm hôm nay tra được, còn chưa kịp phái người thông báo cho hắn.
Thiên kim nhà Vệ đại nhân? Hiên Viên Mặc có chút không giải thích được nhìn đệ đệ mình một cái. Trước kia lúc tiểu nữ nhi của Vệ đại nhân vào trong cung thăm lật phi, hắn cũng đã gặp. Nử tử kia rất là văn tĩnh(1), có tri thức hiểu lễ nghĩa, một bộ dáng đại gia khuê tú. Những thứ này đều không có gì kì quái, hắn kỳ quái chính đệ đệ trời sanh thích vui chơi này của mình, làm sao sẽ thích một cô gái văn tĩnh đây?
Hiên Viên Triệt cũng có chút hoài nghi nhìn Hiên Viên Vô Thương: "Hoàng thúc, ta đã hỏi lật phi rồi, nàng nói tính tình muội muội của nàng rất văn tĩnh, sao có thể là nữ nhân chết tiệt kia được?"
"Có tin hay không tùy ngươi." Cười như không cười nhìn hắn, hệ thống tình báo của hắn cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra vấn đề. Tiểu tử này không tin, hắn có biện pháp gì đây?
Hiên Viên Triệt tức giận cắn răng, nhìn hoàng thúc một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, muốn nói hoàng thúc không có nhân tính, nhưng suy nghĩ một chút sau khi nói xong có thể gặp phải hậu quả gì, nên không dám mở miệng.
Hiên Viên Mặc cười cười, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Hoàng thúc, hoàng thẩm, chúng ta đi đây!"
"Ừm!" Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt đáp một tiếng.
Hiên Viên Ngạo cũng đứng dậy, lại nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái mới rời đi theo, Hiên Viên Ly cũng lập tức đuổi theo: "Hoàng thẩm, chúng ta về đây!"
"Ừm! Đi đi, đi đi, hôn lễ của ngươi, ta nhất định sẽ tham gia!" Vốn Vũ Văn Tiểu Tam nên tiễn bọn họ một đoạn, nhưng nhìn tiểu tử thúi che mông đứng ở cửa, tâm trạng thật sự tồi tệ nên không tiễn họ ra cửa.
Hiên Viên Triệt rất là căm tức đi tới cửa, nhìn tiểu tử che mông kia một chút, không kiềm lòng được trêu chọc một phen: "Triệt ca ca đi đây, đệ tiếp tục suy tư vấn đề đi!" Nói xong tiêu sái rời đi, không đấu lại cha ngươi thì khi dễ ngươi! Hừ. . . . . . Mỗ Triệt rất là đắc ý nghĩ vậy, hoàn toàn không có một chút xấu hổ nên có khi đi khi dễ một đứa bé.
Hiên Viên Sở Cuồng hung tợn cắn răng nhìn bóng lưng của hắn, Triệt ca ca quả nhiên là người đáng ghét nhất!
"Suy nghĩ vấn đề của ngươi xong chưa?" Giọng nói nguy hiểm của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên.
Nhớ tới mẫu thân mới vừa bạo hành, không dám lỗ mãng. Cái mũi nhỏ kéo ra, nước mắt lưng tròng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng: "Suy nghĩ xong rồi."